Editor: Tiểu Mạn
Mới xuyên đến một tuần, Cố Tư Tư đã từ một cô gái thuần khiết nhìn lén truyện người lớn đều sẽ đỏ mặt, biến thành một tiểu yêu tinh mặc dù có người đang tự an ủi bên cạnh nàng cũng có thể nhìn say sưa ngon lành, nhân loại quả nhiên là giống loài có thể thích ứng hoàn cảnh nhất.
Cô bảo mẫu ngồi vào ghế bên giường nàng, thần sắc càng ngày càng mê loạn, nút thắt quần áo bị giải khai hơn phân nửa, áo ngực màu đen viền ren cũng bị xé, lộ ra một đôi vú lớn tuyết trắng.
Bên dưới váy ngang đùi cũng bị nàng vén đến bên hông, quần chữ T màu đen đẩy đến một bên, lộ ra tiểu huyệt bị cạo lông nhuận nước.
“A a, ư ư, muốn quá...”
Cô bảo mẫu tay phải không ngừng xoa bầu ngực, núm vú bị nàng kéo tới đứng thẳng, tay trái điên cuồng ra vào tại tiểu huyệt trông có vẻ sung huyết, phát ra chậc chậc tiếng nước.
Cố Tư Tư cho ra một cái kết luận, cô bảo mẫu bầu ngực to hơn Sở Liên, tiểu huyệt có chút biến thành màu đen, không bằng nữ chính phấn nộn đẹp mắt.
Nghĩ xong nàng chết lặng, vì cái gì nàng muốn đem thân thể cô bảo mẫu so sánh đi với nữ chính, nàng đây là bị cái bệnh gì?
Quả nhiên bệnh nhân nên nghỉ ngơi thật tốt, nghĩ quá nhiều dễ dàng thiểu năng.
Cô bảo mẫu tự an ủi, bị dược tính trong cơ thể tra tấn sắp điên rồi.
Hôm nay Cố Thanh Sơn cho nàng một bình thuốc, bảo nàng đổ một nửa vào trong canh gà, nàng vì để cho Cố Tư Tư lộ ra trò hề, đổ cả bình thuốc.
Không nghĩ tới dược hiệu phát huy nhanh như vậy, lại mạnh như vậy, nàng không kịp rời khỏi liền phát tác.
Tiểu huyệt thật ngứa, thật chỉ muốn tất cả nam nhân đứng xếp hàng đến chơi nàng, tay của nàng căn bản không dễ chịu bằng dương v*t nóng bỏng cứng rắn của đàn ông.
Nhất là nàng không thể cùng lúc sờ hai bầu ngực, vừa ra vào tiểu huyệt.
Cô bảo mẫu không khỏi đưa ánh mắt nhìn vào thiếu nữ bên giường, hai mắt mê ly, liếm liếm môi: “Tiểu thư, cô sờ tôi.”
Cố Tư Tư: “!!!”
Mẹ kiếp, làm người đi đường vây xem cũng trúng đạn.
Cố Tư Tư yếu ớt chui vào trong chăn: “Xin lỗi, tôi không chơi bách hợp.”
“Tiểu thư, cô xoa tôi.”
Cô bảo mẫu xoa bầu ngực lại gần, một bộ phải bắt nàng chơi cùng nàng, trông tiểu huyệt tràn lan d*m thủy, thuận theo đùi một đường chảy xuống.
Cố Tư Tư đến khóc mất, thế giới nàng sinh hoạt, thật không có những người biết chơi như thế này.
Nàng kéo mở cuống họng, gấp giọng hô: “Ca, ca, anh vào mau đi.”
Mau tới bế nàng đi, nếu không thì nghĩ biện pháp giúp vị nữ sĩ này giải toả.
Thế giới này không thiếu đàn ông, nàng không có dương v*t, cho nên phụ nữ cần gì phải khó xử phụ nữ.
“Sao thế này?”
Cố Vân Tu bước nhanh vào nhìn thấy tình huống trong phòng, cũng sửng sốt.
Cố Tư Tư bị dọa đến trốn trong lồng ngực hắn, vừa thấp giọng nói: “Đại khái là, bình thường không được thỏa mãn.”
Cho nên mới dục cầu bất mãn đến trình độ này.
Cố Thanh Sơn vào chậm một bước, vừa lúc đem câu nói này nghe vào tai, mặt xoát một cái liền đen, luôn cảm thấy bị nói kháy.
Cô bảo mẫu nhìn thấy hai đại nam nhân sống sờ sờ, lập tức nghĩ tới đại dương v*t nóng bỏng, cũng không lại dây dưa Cố Tư Tư, ngược lại nhào về phía Cố Vân Tu.
Đại thiếu gia vóc dáng quá tuyệt vời, nàng từng nhìn trộm lúc hắn tập thể dục, khi đó hắn mặc quần đùi bó sát người, dương v*t cho dù mềm vẫn căng phồng một mảnh, khi cứng chắc chắn vừa to vừa dài.
Cố Vân Tu không để lại dấu vết một cước đem người đạp đến trên người Cố Thanh Sơn, tự tiếu phi tiếu nói: “Nhị thúc, đừng tơ tưởng gì ai nữa, thôi thì chén sạch đồ trong tay đi.”
Cố Thanh Sơn: “...”
Rất tốt, lần nữa bị nói kháy đến.
Đối mặt đứa cháu tâm đen, Cố Thanh Sơn không dám phát tác, Cố Tư Tư lại được thằng sói con che chở, hắn chỉ có thể đem tất cả lửa giận nhắm ngay cô bảo mẫu đã quấn lấy trên thân hắn phát bậy bạ dâm đãng.
“Dâm đãng, không phải cô muốn sao, hôm nay lão tử chiều cô.”
Dứt lời, Cố Thanh Sơn trực tiếp đem cô bảo mẫu quần áo không chỉnh tề, ném ra phòng bệnh.
Bốn phía rốt cuộc yên lặng lại, Cố Tư Tư thở dài một hơi, lại phát hiện Cố Vân Tu một mực ôm nàng, mắt sắc ảm đạm không rõ.
“Anh ơi?”
Nàng không hiểu kêu một tiếng, tay Cố Vân Tu đã chui vào vạt quần áo nàng: “Anh cũng cứng rồi, Tư Tư nói xem phải làm sao bây giờ?”
“...”
Thế giới này không động dục sẽ chết phải không, thật là muốn đem tác giả đánh chết.
Nàng nhỏ giọng biểu thị: “Cô bảo mẫu vẫn chưa đi xa...”
Hắn hiện tại đuổi theo, còn kịp.
Lúc này đến phiên Cố Vân Tu đen mặt, hắn bóp lấy cổ của nàng, âm thanh nguy hiểm nói: “Cố Tư Tư, em nói lại xem.”
Trời má ai còn dám nói lần thứ hai?
Cố Tư Tư luôn luôn biết thực vụ(?), đang chuẩn bị xin lỗi, từ bên ngoài xông tới một nam nhân, vào cửa liền quát: “Cố Tư Tư, tôi đã nói bao nhiêu lần cô đừng làm phiền tôi nữa, vậy mà mẹ kiếp cô còn giả ốm mách mẹ tôi...”