Rito đã không tiếp tục ngủ nữa, cuộc nói chuyện đã kéo dài tới gần sáng
và những suy nghĩ miên man đã ngăn cậu trở lại với những giấc mơ. Cậu
rời khỏi giường, Mặt Trời đã bắt đầu chiếu những tia sáng đầu tiên qua
những xe chở hàng đang được xếp thành những vòng tròn đồng tâm bao quanh những túp lều, những ngọn đuốc vẫn còn được châm lửa bởi những người
canh gác đêm, một vài lính đánh thuê bắt đầu giấc ngủ của mình và nhường công việc lại cho đồng bạn. Rito mang theo hai thanh kiếm của mình ngồi dựa vào một gốc cây nào đó và săn sóc tỉ mỉ. Cặp kiếm này được cậu chế
tạo và sử dụng đã được một năm, một năm này đã có rất nhiều chuyện xảy
ra. Cả vui vẻ lẫn đau khổ, thanh kiếm này đều chứng kiến và đồng hành
cùng hắn. Những võ sư rất quý trọng vũ khí của mình, họ coi nó như một
phần của sinh mạng, đặc biệt là khi thanh kiếm đó được sinh ra từ bàn
tay của chủ nhân nó. Rito múa kiếm, khá lâu rồi kể từ khi cậu trở thành
tông sư và không tập luyện như thế này, nhưng hôm nay không hiểu sao
Rito có một chút cảm giác bất đồng. Gần đây Rito đã mày mò ra không ít
cách sử dụng nguyên tố lực lượng. Khác với khí, nguyên tố không cần phải được vận chuyển theo các kinh mạch hay lưu trữ trong huyệt đạo, nó tồn
tại khắp nơi trong cơ thể cậu và có thể xuyên qua các màng tế bào, vận
chuyển chỉ bằng ý niệm nên dễ sử dụng hơn rất nhiều. Cậu thậm chí so với ở Trái Đất còn mạnh hơn một chút.
Rito vẫn đang múa kiếm, đường kiếm của cậu hoa mỹ mà tràn đầy sát cơ,
nguyên tố tinh linh trong không khí như chủ động bám lên lưỡi kiếm và
khiến nó tỏa ra ánh sáng xanh dìu dịu như đom đóm. Rito múa kiếm càng
lâu, gió chung quanh cậu càng mạnh và dần dần tạo nên một cơn lốc nhỏ.
Những thành viên khác trong đội buôn bị kinh động, Rito vội vàng thu hồi lại kiếm và cười xin lỗi.
- Không nghĩ tới anh lợi hại như vậy. Một giọng nữ quen thuộc mang theo ngữ khí thán phục vang lên.
Đó là Katherine, Rito không rõ rằng cô bình thường đều dậy sớm như thể
hay do bị cậu kinh động mà tỉnh lại. Bất kể thế nào Rito vẫn buông lời
xin lỗi.
- A, tôi làm cô mất giấc sao? Xin lỗi nhé, chỉ vì tôi hơi tập trung…
Katherine nhẹ nhàng khoát tay. Lúc này Rito mới chú ý cô đang còn mặc
váy ngủ, quanh thân khoác một chiếc áo lông thú và hai bàn tay từ bên
trong giữ lấy nó nhưng vẫn lộ ra bàn chân và cặp đùi trắng muốt như ẩn
như hiện.
- Nữ nhân xứ Champie vẫn phóng khoáng như vậy sao?
Rito nhìn chằm chằm không chút cố kỵ, Katherine cũng không để ý thậm chí còn cố ý để lộ nhiều hơn một chút. Nhưng rất nhanh cô cảm thấy lạnh và
buộc phải đem chúng giấu kín đi, Rito rất tiếc nuối và dời đi ánh mắt.
- Như thế nào? Không thích sao? Katherine giễu cợt. Đừng nói với tôi là anh thích kiểu mấy cô nàng trong sáng và ngây thơ nhé.
Xem ra đàn ông ở cái thế giới này cũng có sở thích không khác biệt mấy với thế giới cũ của hắn, Rito rút ra kết luận.
- Chà, thì tôi thực sự không có sở thích rõ ràng.
Nói xong câu này Rito mới suy nghĩ về kiểu nữ nhân hắn thích, nếu phải
nói cô gái khiến hắn mất kiểm soát nhất thì phải là Nanami.” Xem ra nữ
nhân lạnh lùng và nhu thuận kết hợp chính là sở thích của mình đi?”
Katherine nghi ngờ nhìn Rito, cô có chút thất vọng nhưng rất nhanh lại
chuyển sang chủ đề khác.
- Mặc dù tôi không rõ lắm về kiếm thuật và nguyên tố sư, nhưng lúc nãy
động tĩnh anh tạo ra chắc chắn ít nhất là chuẩn thánh sứ đi?
Katherine có chút mong đợi hỏi. Đáng tiếc Rito cũng không rõ chuẩn thánh là cấp độ nào, nhưng hắn hẳn là mạnh hơn cấp độ ấy vì dù sao lúc nãy
cậu cũng không dùng bao nhiêu thực lực. Rito cũng chỉ đành ậm ừ, gật đầu cho qua. Nhưng phản ứng của Katherine làm cậu có điểm hoảng sợ, cô vui
sướng biểu lộ ra mặt giống như chú rồng con phát hiện ra món tài bảo đầu tiên trong cuộc đời mình. Nhưng ngay sau đó cô lại thấp thỏm nhìn Rito, một lúc sau thì đỏ mặt, sau cùng thì cúi gằm vào trong áo của mình.
Rito quái dị nhìn sự thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt cô, đây là tình
huống gì? Cậu phát hiện ra cô vẫn len lén nhìn mình như muốn nói gì lại
thôi. “Chẳng lẽ cô ta muốn đóng vai tsundere để thử mình? Nhưng như vậy
biến hóa cũng quá nhanh và quá thật chứ?”. Rốt cuộc sau một hồi đấu
tranh tâm lý, Katherine cũng quyết định hỏi:
- Chúng ta cưới nhau được không?
…
Rito vẫn luôn cho rằng cái tình huống như vừa rồi chỉ xảy ra trong giấc
mơ của những cậu con trai cô đơn ảo tưởng. Ví dụ như một ngày nào đó
người ông đầy thần bí và vĩ đại của nhân vật chính qua đời để lại một
lâu đài và hàng trăm cô hầu gái cho hắn, hay một cô gái xuất hiện với
món nợ khổng lồ mà chủ nợ chính là cậu, hoặc đơn giản hơn là một thiên
sứ có đôi mắt vô hồn bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống đòi ký khế ước
bán thân… Rito có thể kể ra cả chục loại tình huống như thế này nhưng
đến khi hắn trở thành nhân vật chính vẫn không thể phản ứng kịp. Và
trước khi hắn hiểu được ý nghĩa trong lời cầu hôn đường đột của cô,
Katherine đã tiến lên và dúi thứ gì đó như hoa tai vào tay cậu.
Nó là một loại vật đính ước. Katherine không cho cậu bất kỳ cơ hội từ
chối nào và Rito cũng xác nhận vẻ xấu hổ lúc nãy của cô chỉ là giả tạo.
Thế giới này đã không còn gì là thật, Rito thầm nghĩ trong lòng.
Katherine thậm chí không giải thích lí do vì sao cô đột nhiên làm như
vậy, nhưng kết hợp với lần đi hẹn hò lúc trước, Rito cũng đoán được một
hai. Dường như thế giới nào con người cũng giống nhau, luôn luôn là ích
kỉ và tư lợi. Katherine chỉ đang đấu tranh để thoát khỏi cái số mệnh bị
đem làm vật hi sinh trong cái vòng tròn lợi ích đó, cô không cho cậu từ
chối bởi vì “hứa hẹn” của cậu, mặc dù hắn không ngờ cô dùng nó sớm như
thế và lại dùng vào mục đích này…
- Chủ nhân thích nhé, lại được một cô gái cam lòng đầu hoài tống bão đây.
Zoroa trêu chọc, nhưng trong giọng pha đậm vị chua. Lilith cũng chẳng
thèm cho cậu sắc mặt tốt. Nhưng Rito không để ý, từ Katherine cậu đã
hiểu được rằng nữ nhân càng đẹp lại càng không thể tin được.
- Cô ấy chỉ là không còn cách nào khác mà thôi.
- Nhưng chủ nhân, ngài sẽ không để mình trở thành chỉ là lựa chọn bắt buộc thôi phải không?
Rito gật đầu, tâm tính của cậu đã có sự biến hóa lớn từ lần ấy, cậu sẽ
không dễ dàng để ai đó đi vào trái tim mình, nếu Rito thực sự cho ai đó
cơ hội vậy tất nhiên là cậu đã lựa chọn họ. Katherine cũng là như thế,
cậu hứa hẹn với cô vì Rito đã coi cô là một người có thể kết giao, theo
cách này hay cách khác, giữa bọn họ cũng đã có ký ức và mối liên hệ. Cậu sẽ không bỏ mặc cô, nhưng cậu cũng sẽ không để mình bị cuốn vào mà chưa biết chuyện gì. Rito sẽ nói chuyện với cô kỹ hơn khi Katherine trở về
sau cuộc thương lượng, họ có thể tìm được một phương pháp khác. Những
thứ như tình cảm chỉ có thể là tự nhiên mà không nên cưỡng ép.
- Xem ra bất kể thế nào, cô gái này cũng không thoát khỏi lòng bàn tay master rồi. Lilith châm chọc nói.
- Đừng làm ta như một tay trăng hoa như thế, ngoại trừ Nanami và Shigure ta còn chưa chủ động tán tỉnh ai mà.
- Nhưng chủ nhân, ngài không nghĩ rằng chỉ hai người chúng em đã là tất
cả nữ nhân trên thế giới này cộng lại còn dư sao? Zoroa có điểm cao ngạo tự phán thậm chí kéo cả Lilith vào chỉ vì không muốn bị nàng phản bác.
- Đúng thế chủ nhân, người nên quăng hết đám “số lẻ” kia và chỉ quan tâm tới chúng em thôi.
Lilith đương nhiên phát hiện ra chút mưu mẹo của Zoroa, nhưng cô vẫn cam lòng cùng chung chiến tuyến với nàng. Rito lắc đầu ngao ngán, hai người này bị vây quanh hắn quá lâu, những trò diễn kịch như thế này đã diễn
ra lặp đi lặp lại làm hắn cũng có chút không chịu nổi. Rito rốt cuộc
cũng nhớ đến một nhiệm vụ quan trọng khi tới thế giới này.
- Các cô phục hồi tới đâu rồi?
- Đã có thể cùng ngài một trận, master. Hiển nhiên sau đó lại sẽ cạn
kiệt mana. Không có cơ thể chúng em không thể duy trì sức mạnh được.
Zoroa báo một tin vui và một tin buồn cho hắn.
- Nhưng chỉ cần ngài liên tục tích lũy, hấp thu nguyên tố, một ngày nào đó chúng em sẽ phục hồi lại thôi. Lilith khích lệ cậu.
- Được rồi, ta cũng không phải người nhanh nản chí, chỉ là nguy hiểm sắp tới và ta cũng không có dựa dẫm nào ngoài hai người.
Rito thở dài, lúc này bốn đứa trẻ đã tỉnh dậy, trông chúng khá có tinh
thần nhưng Rito biết ở giữa những đứa trẻ này đang có những vấn đề to
lớn. Hắn không hiểu hết nhưng cũng có thể nắm một phần, tuy nhiên trong
mắt những sinh vật đã sống hàng ngàn năm như Lilith và Zoroa, chút tâm
tư ấy rõ mồn một như sự bẩn thỉu trong bãi rác vậy.
- Nhân loại vẫn xấu xí và dơ bẩn như thế. Zoroa có điểm chán ghét nhìn những đứa trẻ.
- Thật không công bằng cho chủ nhân khi sinh ra trong một chủng tộc hạ đẳng như vậy. Lilith cũng không thoải mái.
- Hai người các ngươi…
Rito cảm thấy có chút tức giận, nhưng cũng không có cách nào. Cậu không
cần phải giảng giải cho hai người bọn họ về vẻ đẹp của nhân loại, so với hắn các nàng rõ ràng nhiều lắm. Và vì như thế những định kiến của cả
hai đối với loài người là không cách nào xóa bỏ được.
- Rốt cuộc ai mới là tân thần? Các ngươi có đoán được gì không?
- Chỉ sợ ý chí của thế giới này sẽ không để lộ ra cho chúng ta đâu master. Người đừng cố gắng phỏng đoán.
- “Ý chí của thế giới”? Rito rất nhanh nắm lấy cái từ mới này và đặt nghi vấn.
- Là, chủ nhân. Thế giới này là một thế giới đã sinh ra ý chí, người có
thể coi nó như là một sinh vật sống, đối với những thế giới như thế này
thì thường thường đều đản sinh ra những vị thần mạnh mẽ như là “sứ giả”
để khống chế sinh mệnh bên trong. Vị tân thần sắp sinh ra có lẽ là một
loại như thế. Rozoa đẩy gọng kính mới biến ảo lên và nói.
- Tại sao lại là khống chế mà không phải tiêu diệt?
- Là bởi vì một thế giới muốn trưởng thành nhất định phải dựa vào sinh
mệnh mà nó đản sinh ra. Những chuyện như thế này vẫn là còn rất sớm với
ngài, chủ nhân.
Rito trầm mặc, không khỏi cảm thấy bất lực, nhìn về phía những đứa trẻ
hắn tự hỏi liệu sự xuất hiện của mình ở thế giới này có chút ý nghĩa nào khi mà hắn không thể thay đổi những gì mà mình biết trước.
- Master, ngài không cần lo nghĩ nhiều. Ngài chắc chắn sẽ làm được một
điều gì đó, chỉ là thời cơ chưa tới và chưa đủ điều kiện mà thôi. Ngài
là một du hành giả, sự tồn tại của ngài thậm chí có thể ảnh hưởng tới
chân thần, và bởi vì du hành ấn dẫn dắt ngài đến nơi này nên chắc rằng
có thứ gì đó ở đây mà ngài đang tìm kiếm.
Lilith khẳng định với cậu, Rito cũng có chút tin tưởng, du hành ấn vẫn
luôn là chỗ dựa lớn nhất của hắn. Kiêu ngạo của hắn, niềm tin của hắn,
sự trung thành của Rozoa và Lilith đều đến từ thứ này. Rito hít sâu một
hơi, một lần nữa chạm lên hình săm trên mu bàn tay và nhìn về những đứa
trẻ. Azure đưa mắt nhìn về phía hắn và nở nụ cười chân thật.