Du Hành Giả

Chương 47: Chương 47




Tình huống của Katherine thực sự là không tốt. Khi Rito đến tìm thì cô đang trong trạng thái kích động, đồ đạc trong phòng của cô đã bị quăng lung tung. Người bên ngoài thỉnh thoảng còn nhìn thấy một hai cái chén bát phi ra ngoài. Cửa phòng chỉ còn lại một mình Nigata là còn đủ dũng khí đứng ở đấy. Nhìn thấy Rito ông cũng không khỏi ảo não.

- Chuyện gì vậy? Công tác không suôn sẻ sao? Rito nhíu mày, Katherine có thể không phải là người hay kích động như vậy.

- Chuyện rất dài, chỉ sợ đây là đả kích mà tiểu thư không thể chịu đựng được. Nigata trầm trọng.

- Nói nghe một chút.

Nigata có chút chần chờ, nhưng sau đó lại thở dài.

- Tiểu thư rất khổ. Bây giờ có lẽ chỉ có mình cậu là giúp được nàng.

- Ân.

Gia tộc của Katherine, một gia tộc lâu đời và có truyền thống buôn bán, nó lâu đời tới mức có người nói tổ tiên của họ có quan hệ với các vị thần. Tuy nhiên bản thân cô không phải được sinh ra ở trong gia tộc, gần hai mươi năm trước gia chủ của họ đi ra ngoài và đột nhiên mang Katherine đang còn trong tã trở về. Ông tuyên bố cô sẽ trở thành tộc trưởng kế vị bất chấp những phản đối của tộc nhân. May mắn Katherine thực sự có thiên phú, từ lúc còn rất sớm cô đã theo cha làm ăn khắp nơi, thành tựu và công lao cô đạt được không nhỏ. Nhưng trong một chuyến đi cùng với cha mình, thương đội của họ đã gặp cướp. Không ai biết được chuyện gì xảy ra sau đó, khi người ta tìm đến tất cả đều đã chết, bao gồm cả lũ cướp lẫn thương đội ngoại trừ Katherine. Có tin đồn rằng cô là đứa trẻ bị nguyền rủa, tất cả mọi người đều bài xích cô ngoại trừ số ít thân tín đã từng đi theo cha nàng.

Đây thực ra chỉ là một thủ đoạn tranh đấu trong gia tộc, nhưng nó đã đem đến cho Katherine rất nhiều đau khổ. Những người khác không muốn Katherine làm chủ đã liên hợp lại với nhau và buộc Katherine phải kết hôn với một trong số những hậu duệ của họ, tuy nhiên có rất nhiều ước thúc trong luật lệ của gia tộc. Katherine có thể dựa vào công lao to lớn để ép họ phải làm theo ý mình, chuyến buôn bán này nếu có thể thành công thì sẽ là một lợi thế to lớn. Cô đã từng đạt được thỏa thuận trước khi tới đây, nhưng những kẻ trong gia tộc sẽ không cho cô dễ dàng và ngáng đường. Lần làm ăn này nếu thất bại, công sức của cô có thể sẽ phải đổ bể.

“Như vậy xem ra lần trước đúng là những kẻ kia”, Rito thầm nghĩ.

- Cần phải như thế nào chuyến này mới có thể thành công?

- Chuyến lần này mục tiêu chủ yếu đó là thành lập liên minh thương mại ở phía nam, tiểu thư muốn liên hợp tất cả các nhà kinh doanh ở nơi này, với uy vọng và thực lực của gia tộc, tất nhiên là tiểu thư sẽ là người đứng đầu liên minh. Công lao to lớn như vậy tuyệt đối là đủ tư cách làm trưởng tộc.

Rito đại khái đã nắm được vấn đề, nhưng cậu cũng chưa biết giải quyết từ đâu. Nhìn vào thì có vẻ như có hai phương pháp, một là đối phó những người không muốn tham gia liên minh, hai là đem những kẻ ngáng chân cho tiêu diệt. Rito đi vào trong phòng và thứ gì đó như bình hoa lướt qua đầu cậu. Katherine uể oải nằm gục trên bàn khóc thút thít. Trông cô chẳng còn chút xíu nào vẻ quyến rũ lúc bình thường mà thay vào đó là hình tượng một cô gái yếu đuối.

- Katherine…

Cô không quay lại nhìn cậu, Rito tiến lên và ôm cô vào lòng.

- Nói cho em biết em phải làm thế nào?

Katherine bình tĩnh lại và thủ thỉ. Cô dúi mặt vào ngực hắn và chùi hết đám nước mắt lên áo cậu. Trông cô như con mèo buồn ngủ cố rúc đầu vào chỗ ấm áp như thế.

- Không phải em nên làm thế nào, mà là chúng ta.

Rito ôn nhu nhắc nhở, Katherine cười khúc khích, rồi như liên tưởng đến điều gì đó, sự phản nghịch trong cô lại trỗi dậy.

- Này, chúng ta chạy trốn nhé?

- Nếu em muốn, nhưng có anh ở đây em không phải chạy trốn thứ gì. Nếu không làm được thì hãy bỏ đi, ai muốn ép buộc em anh sẽ giết kẻ ấy.

- Thực ra, nếu muốn bỏ trốn em có thể làm bất cứ lúc nào. Nhưng em không muốn làm cha thất vọng.

- Cha em?

Katherine lâm vào hồi ức, trên miệng treo lên một vệt nụ cười.

- Từ lúc năm tuổi cha luôn mang em đi khắp nơi, gặp nhiều người và biết về nhiều thứ. Có lúc là một loại đá lạ, có lúc là một kiểu quần áo mới, thậm chí thỉnh thoảng em còn gặp được ma pháp trang bị. Ma pháp đấy nhé, em nhớ có lần cha tìm được một ma pháp trượng của một pháp sư đã qua đời, trông nó như này này… Katherine cố gắng miêu tả ra một nhánh cây, Rito nghĩ vậy – và phía trên là một viên đá phép thuật. – Đó là lần đầu tiên em thấy cha không rõ về thứ gì đó. Cô hơi dừng lại.

- Em đã nghĩ ông biết mọi thứ trên thế giới này.

- Sau đó em đã rất tò mò về những pháp sư, người ta đồn rằng tất cả bọn họ đều là những nhà bác học. Em đã khắp nơi tìm kiếm và có một ngày em gặp được…. A!?

Katherine đang hào hứng kể thì đột nhiên kêu đau một tiếng, trong mắt cô là một mảnh mờ mịt.

- Chuyện gì vậy?

- Không, không có chuyện gì…

Katherine vội lắc đầu, thoát ra khỏi sự bối rối nhưng rõ ràng là cô đang tránh né điều gì đó. Rito lo lắng, cậu nhớ về lần trước hình như Katherine cũng gặp tình huống như vậy khi nói về nguyên tố sư. Dường như có ai đó hay thứ gì đã che giấu đi ký ức của nàng. Và cả giấc mộng của hắn.

“Chủ nhân, cô gái này chỉ sợ so với ngài còn muốn mạnh”, Zoroa đột nhiên lên tiếng. “Lần trước khi phụ thể lên chủ nhân em có chú ý tới tình huống của những người xung quanh ngài, chỉ sợ cô ta là một A cấp thủy nguyên tố sư”. “Vậy cô có đoán ra được tình huống của cô ấy không?””Không rõ lắm, chủ nhân, có thứ gì đó đang che chở nàng, em dám cá với người mặc dù tình huống bình thường cô ta rất yếu đuối nhưng khi gặp nguy hiểm tuyệt đối sẽ bạo phát ra sức mạnh cực kỳ kinh khủng”. Rito trầm mặc, như vậy xem ra lần trước khi cha cô mất là lần đầu tiên nàng bạo phát ra sức mạnh của mình. Có lẽ Katherine đã bị ám ảnh bởi ký ức ấy. Chỉ sợ so với những thành viên trong gia tộc, Katherine mới là người tin rằng mình là đứa trẻ bị nguyền rủa nhất.

- Katherine, bất kể em là ai, bất kể quá khứ của em như thế nào, anh đều sẽ không bao giờ bỏ em.

Katherine nằm trong lòng Rito bỗng run lên một hồi, lời cậu nói đã chạm đến phần yếu đuối nhất trong trái tim cô. Katherine không tự chủ được cảm thấy một luồng ấm áp. Cô vòng tay lên cổ cậu, nước mắt lưng tròng nhìn Rito.

- Cấm anh nhìn cô gái nào ngoài em.

Katherine bá đạo đánh dấu chủ quyền của mình, không đợi Rito kịp phản ứng cô mạnh mẽ hôn lên môi cậu. Lần này Rito thậm chí còn không có cơ hội phản kích, đầu lưỡi của nàng đã tràn vào trong khoang miệng hắn. Rito trợn mắt, nàng này là muốn làm phản a! Rito đương nhiên không thể chấp nhận, cậu đè cô xuống và nắm lấy quyền chủ động. Hai người hôn nhau thật lâu, Katherine lúc này đã hơi thở gấp gáp. Cô vươn hai tay mình như muốn đón nhận tất cả tình yêu của hắn và mỉm cười xấu hổ như cô dâu nhỏ.

- Yêu em đi…

Rito đã không chờ đợi được nữa, cậu lột cô ra thành con cừu trắng và bế Katherine lên giường. Cũng không mất bao lâu Rito cũng đem mình cởi sạch quần áo. Cậu hôn hít trên người cô trong khi Katherine đã hai tay che lấy mặt. Cô rên rỉ khi Rito chạm đến những vị trí nhạy cảm, điều đó làm cậu bị kích thích.

- Anh vào đây…

Katherine vội vàng điều chỉnh hô hấp chuẩn bị tinh thần để bước sang ranh giới giữa nữ nhân và đàn bà.

- Ân…

Cô nói nhỏ khi đã sẵn sàng. Khi Rito muốn tiến vào bên trong cô, đột nhiên cậu cảm thấy có một thứ gì đó mạnh mẽ đánh lên người mình. Cậu bay ra sau và đập lên vách tường trong khi Katherine vẫn đang chưa thoát ra khỏi tình trạng mê muội. Rito đầu óc choáng váng, cậu cố gắng định thần lại và tìm hiểu xem xảy ra chuyện gì. Khi cậu nhìn về phía trên giường, tròng mắt Rito đột ngột co rút lại. Ngay tại vị trí Katherine đang nằm, một ảo ảnh của một người phụ nữ đột ngột xuất hiện. Khoác trên mình trường bào màu xanh, mái tóc dài đến hông cũng là màu xanh nốt, bà có một cơ thể tuyệt vời với đường cong hoàn mỹ. Rito không thể nhìn rõ diện mạo của bà, nhưng cậu có thể lờ mờ cảm nhận uy thế tỏa ra từ người phụ nữ ấy. Bán thần! Tuyệt đối là bán thần! Rito trong lòng run sợ, cậu thực không nghĩ ra làm sao mình lại gặp một bán thần trong tình huống này.

“Chủ nhân bình tĩnh, cô ta chỉ còn có linh hồn thôi, tình huống chỉ sợ so với em còn xấu hơn.” Mặc dù là như thế Zoroa cũng không giấu được vẻ ngưng trọng, không ai biết một bán thần có thể để lại thủ đoạn gì. Hiện tại Rito đang trần truồng, vũ khí cũng không cầm theo. Cậu ngưng mắt nhìn người phụ nữ, cảnh giác tăng lên tới điểm cao nhất. Nhưng kì lạ là bà ta vẫn chậm chạp không động thủ, cũng không quan tâm tới Rito mà là quay sang nhìn Katherine. Cái nhìn ấy mang theo một loại cảm xúc khó nói nên lời, dường như là yêu thương vậy. Một lát sau bà lại tập trung vào Rito, lúc này đã không còn khí chất thánh thiện từ mẫu như trước mà là … sát khí! Trần trụi sát khí! Rito thậm chí cảm thấy sợ hãi, du hành ấn trên mu bàn tay cậu phát sáng, lợi dụng khoảng thời gian vừa rồi cậu đã thành công gọi ra Zoroa và chuyển sang hình thái Shaman ngay lập tức.

Người phụ nữ dường như cảm giác được sức mạnh còn ở phía trên mình tỏa ra từ Rito thì thu lại hành động và ngưng trọng hỏi.

- Ngươi là ai?

Đây là lần đầu tiên từ lúc xuất hiện bà ta lên tiếng. Rito kinh ngạc, không nghĩ tới chỉ giọng nói thôi mà cũng hay như vậy. Cậu dường như đã nghe thấy giọng giống như thế này ở đâu đó nhưng nhất thời không nghĩ ra. Rito, hay bây giờ là Zoroa nghe được câu hỏi như vậy thì nở nụ cười.

- Ta là ai? Nực cười, đây mới là điều ta phải hỏi ngươi chứ. Dám chen ngang hứng thú của chủ nhân, ngươi là muốn chết! Zoroa gằn giọng, khí thế của một bán thần đỉnh phong ào ào tuôn ra ép tới người phụ nữ kia không thở nổi.

- Ngươi! Bà ta kêu lên sợ hãi, vận sức cố gắng chống chọi lại.

- Ta không cần biết ngươi là ai nhưng dám có mưu đồ gì với con gái ta thì coi như liều cái mạng này cũng kéo theo ngươi cùng chết!

Biết được người trước mắt này chỉ sợ lợi hại hơn mình nhiều lắm, người phụ nữ chỉ đành yếu thế căm giận hét.

Chờ đã! Bà ta vừa nói gì? Con gái của ta? Này này đừng nói đây là mẹ vợ nha. Từ xưa tới nay mới nghe mẹ chồng bất hòa con dâu, còn tình huống con rể mẹ vợ liều cái sinh mệnh tương bác vậy thì chưa gặp qua!

- Dừng lại!

Rito hét lên và cắt đứt truyền ma lực cho Zoroa, khí thế của cậu nhanh chóng tụt xuống mức bình thường. Mẹ của Zoroa kinh ngạc không hiểu chuyện gì nhưng vội vàng lui về bảo vệ lấy Katherine. Một bộ liều chết bảo hộ dáng dấp.

- Khoan đã mẹ, ta nghĩ ở đây có hiểu lầm.

Rito vội vàng chuyển qua hình thái lễ phép khom lưng nói trong khi cái *** vẫn còn dựng đứng. Người phụ nữ lúc nãy mới định thần lại và quan sát kỹ tình huống. Nhìn thấy con gái mình một bộ e thẹn hôn mê trên giường và Rito trần truồng bà làm sao còn không hiểu chuyện gì xảy ra? Sự thật là trên người Katherine có một cái khóa, điều kiện để mở ra nó là khi cô cảm thấy sợ hãi tột độ. Xảy ra chuyện vừa rồi là vì cái khóa đã hiểu nhầm việc Katherine hồi hộp sang sợ hãi và tự động mở, tiếp đó thì mẹ nàng xuất hiện vào tạo nên tình huống hiện tại. Bà ta dường như có chút xấu hổ, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ uy nghiêm quát:

- Còn không mau mặc đồ vào?

Rito lúc này đầu óc đang hỗn loạn, không kịp sắp xếp từ ngữ liền nghĩ gì nói đấy.

- Ách, nhưng con còn chưa làm gì…

- Bốp!

Rito một lần nữa bị đập dính vào tường. Cậu vô cùng hối hận và trước khi kịp lãnh giáo thêm cao chiêu của mẹ vợ thì vội vàng nhặt quần áo dưới đất lên và mặc lại. Khi mọi thứ đã chỉnh tề, cậu quan sát mẹ Katherine và vô tình cố ý nhìn về phía nàng, nuốt nuốt ngụm nước bọt trước khi bà kịp quay sang trừng mắt nhìn hắn. Bà cũng không nói gì mà trên dưới đánh giá Rito, Rito có cảm giác như là trong ngoài mình đều bị khám xét qua một lần mặc dù sự thật đúng là như thế.

- Quá yếu.

Bà nói ra một từ ngắn gọn nhưng đã chạm đến vảy ngược của hắn. Bà cũng không để ý vẻ mặt đang đen lại của cậu mà phán tiếp.

- Ngu ngốc, nếu ngươi lúc nào cũng để lộ cảm xúc ra ngoài như vậy thì sớm muộn cũng chết mà không hiểu tại sao.

Rito mím môi, phong cách nói chuyện của bà thay đổi xoành xoạch làm cậu không thể nắm bắt được. Mà thực ra nếu có cậu cũng không dám phản bác. Dù sao đối diện cũng là mẹ vợ, lần đầu tiên gặp cũng không thể để lại ấn tượng xấu được.

- A, mẹ…

- Ai cho ngươi gọi ta là mẹ? Bà quát.

- Vậy…

- Gọi ta là Hải thần.

- Ách. Rito cũng không biết nói sao, cách xưng hô này có vẻ hơi sượng trong cuộc đối thoại giữa mẹ vợ và con rể. Dường như cũng phát hiện điểm này, bà vội vàng sửa lại.

- Được rồi, ngươi có thể gọi ta là tiền bối.

- Vâng, thưa tiền bối, không biết hôm nay ngài đại giá quang lâm là có chuyện gì?

Mẹ Katherine đương nhiên không thể khai ra là do mình hiểu lầm, bà vội tìm một lí do để bào chữa.

- Đương nhiên là ngăn các ngươi làm chuyện bậy bạ, ta chưa cho phép thì đừng hòng chạm tới nó!

Rito nghi ngờ không thôi, bà mẹ vợ này nếu muốn chặn thì sao không chặn trước đi lại chờ tới lúc đồ ăn lên miệng rồi mới giật lại là thế quái nào?

- Ngươi dám nghi ngờ ta?

- A đương nhiên không, tiền bối là nữ trung anh kiệt đương đại, là tuyệt thế mỹ nhân, là thần linh được ngàn vạn người cúng bái, tiểu bối đương nhiên không dám nghi ngờ ngài.

Rito rất thành thật, cậu đương nhiên không thể nói rằng trông bà giống như người đuối lí vậy được. Dường như rất thỏa mãn với sự thành thật của hắn bà gật gù.

- Mặc dù quá yếu nhưng thiên phú không tồi, ngươi hẳn là tự mày mò đi tới bước này hả?

Rito kinh ngạc, không nghĩ ánh mắt của bà lại sâu sắc tới như vậy. Nghĩ tới sự chênh lệch giữa phàm nhân và bán thần, hắn cũng bình phục lại.

- Vâng.

- Hừm, nếu vậy coi như đây là một món quà.

Nói rồi bà điểm tay về giữa không trung, vạch ra mấy nét kì ảo về một tờ giấy trên bàn.

- Cầm lấy nó, khi nào gặp hoàng đế bóng tối thì hãy thỉnh cầu ông ta trợ giúp ngươi.

- Hoàng đế bóng tối?

Rito nghi hoặc, đó là ai à?

- Nếu ngươi vẫn tiếp tục bên cạnh Katherine thì sớm muộn gì cũng gặp được hắn thôi.

Đọc ra ý nghĩ trong đầu cậu bà giải thích. Rito than thở, mẹ vợ mình thật giống Đại trưởng lão, những người nhiều tuổi lúc nào cũng thích chơi đùa tiểu bối bằng thủ đoạn mưu mẹo của họ thì phải.

- Đa tạ tiền bối, tiểu bối nhất định sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh Katherine và bảo vệ nàng.

Bà trầm mặc nhìn Rito, dường như đắn đo gì đó rồi cũng quyết định.

- Nếu ngươi thực sự thành tâm như vậy ta cũng cảnh báo ngươi. Tương lai nếu ngươi ở cùng nó thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

- Tiểu bối biết.

Rito đương nhiên cũng đoán ra được chút manh mối, mẹ Katherine kinh ngạc nhìn hắn.

- Xem ra ngươi đã biết một chút, đã như vậy ta cũng cho ngươi lời khuyên. Khi có chuyện gì xảy ra, đừng cố gắng ngăn cản nó, cứ để mọi thứ tự nhiên.

- Tiền bối nói là ta phải trơ mắt nhìn nàng đau khổ sao?

Rito tức giận hét lên. Bà trầm mặc nhìn cậu, không hiểu sao Rito cảm thấy biểu cảm của nàng có vẻ như bi ai và bất đắc dĩ.

- Chiến tranh thì luôn cần có những hi sinh.

Đầu óc Rito bừng tỉnh, cậu dường như nắm bắt được điều gì đó.

- Như vậy kết cục của nàng sẽ ra sao?

- Cái đó…còn tùy vào số mệnh.

Rito im lặng, cậu cố gắng tiêu hóa những tin tức này. Giấc mơ, cha mẹ vợ, chiến tranh, ký ức bị phong ấn… dường như Katherine đang bị cuốn vào một vòng xoáy nào đó mà vị trí của cô là một con cờ quan trọng. Nắm tay Rito không tự chủ được siết chặt và run rẩy.

- Ta tuyệt đối không để nàng bị lôi kéo vào nguy hiểm!

Rito gầm lên, nghĩ đến quá khứ lúc chia tay với Shigure, Rito đã tìm ra câu trả lời. Mặc kệ lí do là gì, mặc kệ kẻ địch là ai, bao quát cả mẹ vợ bên trong cậu cũng phải bảo vệ cô tới cùng! Mẹ Katherine nhìn Rito, có chút lâm vào hồi ức, có chút vui vẻ, có chút an tâm nhưng ngay sau đó lại chuyển thành uy hiếp.

- Đó cũng không phải chuyện mà ngươi có thể quyết định! Ngươi quá yếu, yếu đến nỗi làm con cờ cũng không đủ! Đừng làm ta buồn cười, ngươi định bảo vệ nó với chút sức mạnh ấy sao? Bà quát to.

Rito chấn động, chút kiên định cậu vừa xây dựng lên ầm ầm sụp đổ, cơ thể cậu run rẩy, kí ức đau khổ tràn về bóp nghẹt con tim cậu.

- Hừ, ngươi chỉ có chút quyết tâm sáo rỗng vậy sao? Vậy thì tốt nhất là cút đi, đừng làm con gái ta đau khổ thêm nữa. ẦM!!!

Rito một lần nữa bị đánh xuống nền, lần này bà ra tay khá nặng, phải khó khăn lắm cậu mới đứng dậy được. Lau lau vệt máu trên khóe miệng, cậu nhếch môi nở nụ cười. Lúc này đây khí chất của cậu đã thay đổi, du hành ấn trên mu bàn tay phát sáng tùy thời triệu hoán Zoroa.

- Đúng, ta là quá yếu, là ta không đủ quyết tâm.

- Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ai cũng có thể cướp Katherine đi khỏi ta!

Rito gầm lên.

- Ngươi!

Cảm giác được khí thế của Zoroa một lần nữa, mẹ Katherine cũng đành phải lui lại. Hít sâu một hơi bà cũng không tiếp tục làm khó hắn.

- Nếu ngươi đã lựa chọn như vậy thì cũng đừng hối hận, không có thuốc giúp ngươi quay đầu. Mau chóng mạnh lên nếu không muốn người xung quanh ngươi phải chết. Vì ngươi có vẻ khá đặc biệt, ta cũng mong ngươi sẽ thay đổi được gì đó. Tốt lắm, thời gian cho ta ra ngoài đã hết, hi vọng lần sau gặp mặt ngươi đã đủ sức mạnh đi lên mặt bàn.

Nói xong những lời nói cuối cùng, bà nhòe dần rồi biến mất. Rito ngồi bịch tại chỗ thở hổn hển. Triệu hồi Zoroa có thể không phải việc nhẹ nhõm gì. Nhìn thấy Katherine có dấu hiệu tỉnh lại, hắn vội vàng nhảy lên giườn rồi làm cho cô ngủ tiếp. Rito đã quá mệt mỏi, cậu không có sức lực để làm gì tiếp tối nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.