Du Hành Giả

Chương 72: Chương 72: Chương 65




Katherine là một vị thần có sức mạnh bán thần sơ kì. Sự khác biệt giữa thần và sinh vật tu luyện là chân chính có vĩnh hằng sinh mệnh, cơ thể không có điểm yếu. Không phải là thần linh không thể chết, mà là một ngày "nguồn gốc" còn tồn tại thì thần linh có thể phục sinh. Nhưng mỗi lần phục sinh như vậy thần linh cũng phải trả một cái giá không nhỏ, giống như cài lại hệ điều hành máy tính, sau khi hồi sinh thần linh không có bất cứ ký ức nào của tiền kiếp. Mỗi một vị thần linh sẽ có một đoạn "truyền thuyết" trước khi được sinh ra, tại thời điểm thành thần ấy chính là một điểm "save", sau khi tái sinh thì thần linh sẽ trở về tình trạng tại điểm "save" đó.

Truyền thuyết hay nguồn gốc của Katherine là "con gái của Hải Thần và Berseker", vì vậy nàng sở hữu hai đại thần chức. Một là "bóng tối chi thần" và một là "Hải chi thần", trong số các bán thần sơ kì nàng cũng coi như là rất mạnh. Tuy nhiên thực tế không phải vậy, vào thời điểm ấy không phải tất cả thần lực của Asmoudeus trong cơ thể nàng đều được chuyển hóa thành thần lực của "thần Katherine". Một phần thất bại trong quá trình chuyển hóa ấy vẫn được phong ấn trong thần khí.

Con dao đá đen đâm xuyên qua lồng ngực cô, lớp vỏ phàm nhân giả tạo nhanh chóng chết đi. Katherine rốt cục cũng nhớ lại tất cả, rằng mình là một vị thần. Nhưng cô cũng cảm thấy một sức mạnh khổng lồ không hề yếu hơn mình từ trong con dao thẩm thấu vào cơ thể. Như chất độc vậy, lẫn vào trong thần thể của cô, một ý chí mạnh mẽ muốn thông qua đó điều khiển Katherine.

Ngươi không trốn thoát đâu.

Giọng nói xa lạ mà quen thuộc vang ngay bên trong cô, khơi dậy sự phẫn nộ và căm hận của Katherine.

ASMOUDEUSSSS!

Katherine không bao giờ quên kẻ này, ả chính là người đã cướp đi gần như mọi thứ của cô. Cha cô, mẹ cô đều vì nữ thần dâm dục này mà chết đi. Katherine phóng thích ra sát khí trùng thiên, Sigmund vẫn đang nắm cán dao trong tay, nở nụ cười đắc ý.

- "A ha ha ha! Ác quỷ! Ngươi nhìn thấy không? Ta đã làm được! Ta làm được rồi!"

Hắn cười dữ tợn, bộ mặt méo mó vì thương tích và cơ mặt vặn vẹo. Trên người hắn hắc khí không ngừng tán lạc như ngọn lửa đen phập phù. Cách đây vài giây hắn đang còn một bộ nửa sống nửa chết bị Werewoft cắp đi, với số xương gãy trên cơ thể chỉ sợ sau khi bình phục hắn cũng không thể sống như một người bình thường.

Tất cả mọi người trợn mắt nhìn cảnh tượng này. Không kịp phản ứng, chỉ cho đến khi con dao đá đen đâm ngập vào ngực Katherine, ngay vị trí trái tim họ mới kịp nhận ra rằng hắn đã làm một điều khủng khiếp.

Phản ứng đầu tiên là Hayate, lão già một quyền đánh Sigmun đập mặt xuống nền đất làm toác ra mấy vết nứt. Nhưng Sigmun vẫn như con giun gian nan đứng dậy nở nụ cười độc địa

- "Đã muộn! Đã muộn! Tất cả các người đều phải trở thành vật hiến tế của ta. Sung sướng đi! Cảm thấy vinh quang đi! Trở thành một phần của ta, kẻ thống trị sự đố kỵ...!"

"Bốp!" Lần này Sigmun bị đánh văng thật xa, không phải là do Hayate mà là Werewoft. Trông tình huống của cô còn kì dị hơn cả Azure, từ chỗ bị đâm, cơ thể cô bị vỡ ra. Đúng, là bị vỡ ra giống như khi đập một quả trứng. Vết nứt thậm chí còn lan ra khắp cơ thể Katherine.

- "Chị!"

Hitomi hốt hoảng hô to, đối với "người thân" mới nhận thức không được mấy lâu này cô gánh trách nhiệm không nhỏ. Werewoft lúc này cũng biến trở về nhân hình nước mắt lưng tròng, không biết có phải vì lo lắng quá hay không mà cái đuôi còn chưa biến mất.

- "Ư ử ư ử..."

Werewoft liếm lám khuôn mặt cô và phát ra tiếng khóc độc hữu của tộc người sói.

- "Làm sao bây giờ?"

Hitomi sắc mặt trắng bệch, tình huống kì dị làm tất cả mọi người lúng túng. "Lớp vỏ" hoàn toàn vỡ ra làm tim mọi người nhảy lên, sau đó như phượng hoàng trùng sinh, một Katherine mới trắng trẻo thần thánh lộ ra bên trong. Cô lúc này nhắm chặt mắt, nhưng sắc mặt không ngừng vặn vẹo thống khổ. Từ phần ngực nơi bị con dao làm xuyên thấu, làn da bị nhuốm đen bởi hắc khí không ngừng ăn mòn và lan tràn.

- "Rút nó ra."

Hayate lập tức rút ra phán đoán, cũng tự mình động thủ nắm lấy cán dao. Nhưng ngay khi ông già muốn chạm tay tới, một lực đẩy như bài sơn hải đảo đánh văng lão đi mấy trăm mét xuyên qua hàng đống những bức tường cùng vật cản. Thậm chí máu tươi còn tràn ra khỏi miệng, chật vật bò lên từ mặt đất, Hayate sắc mặt ngưng trọng mà tái nhợt.

- "Lão già!" Hitomi thất thanh khi thấy ông bị lấp dưới đống gạch vụn.

- "Không sao. Cô gái kia, chỉ sợ ta không giúp được gì."

Hitomi thất vọng tràn trề.

- "Yên tâm, có thể cậu bạn trai kia của ngươi lại có phương pháp."

- "Ai...ai mới thèm làm bạn gái hắn nha!"

Nữ nhân tuổi trẻ sinh động chẳng qua được cặp mắt sắc lẻm của lão, càng chống đối lại càng lộ ra.

"Đần độn, mau tới đây đi, chị ấy sắp không chống đỡ được rồi." Hitomi lo lắng khôn nguôi.

Khoảng cách của Rito với bọn họ không bao xa, dưới trực cảm xấu thúc đẩy, Rito chạy đi với tốc độ nhanh nhất. Nhìn thấy Katherine nằm liệt dưới đất, cậu sợ hãi hô hoán:

- "Katherine! Katherine!"

Nhưng Katherine không nghe thấy tiếng cậu gọi.

Cậu bế cô lên tay, mắt đầy sương nhìn xem con dao cắm lút cán vào ngực cô. Không có máu chảy, nhưng phần hắc khi thậm chí đã lan đến trên mặt nàng.

- "Chủ nhân, cô ta hóa thần rồi!"Zoroa kinh ngạc nói.

- "Nghĩa là sao? Cô ấy có làm sao không?" Rito như bắt được cọng cỏ cứu sinh, một lần đem nghi vấn mình đặt ra. Ngưng tú mục nhìn xem tình trạng của Katherine, sắc mặt Zoroa biến đổi.

- "Không tốt chủ nhân, con dao kia đang xâm lấn cô ta. Cứ như vậy tình hình sẽ ngày càng xấu"

- "Khốn kiếp. Hải Thần, rốt cục bà đang định làm gì?"

Rito tức giận mắng.

- "Đồ ngốc đừng động vào con dao ấy!"

Hitomi vội ngăn lại nhưng đã muộn, bàn tay cậu chộp lấy con dao. Hiện tại cậu không được Zoroa phụ thể, chỉ là một chuẩn thánh đỉnh phong mà thôi. Ban nãy Hayate còn bị đánh hộc máu, có thể tưởng tượng nguy hiểm đến mức nào. "Chộp", dưới ánh mắt của Hitomi, Rito...chẳng có chuyện gì cả. Trái tim cô dựng ngược lên theo từng giây một. Dấu ấn trên mu bàn tay cậu lấp lóe ánh sáng, luồng khí đen đặc bị bao phủ bởi lớp sáng như lân tinh. Rito thậm chí nghe được tiếng la hét phẫn nộ của ai đó.

- "Này, ngươi đừng động vào thứ ấy."

Hitomi vội đẩy cậu cách ra.

- "Sao thế?"

Rito nghi hoặc hỏi.

- "Thứ này nguy hiểm lắm."

- "Nguy hiểm?"

- "Ban nãy Hayate bị đánh bay chỉ vì chạm vào nó đấy."

Hitomi giải thích.

Hayate lúc này cũng lồm cồm bò trở lại, nhìn thấy bàn tay cháy đen thui của lão và vết máu còn vương trên mớ râu xồm xoàm của ông Rito biết cô không nói đùa.

Nhưng cậu cũng không thể bỏ mặc Katherine được. Đám hắc khí sau khi chững lại đôi chút khi bị Rito nắm lấy thậm chí có xu thế nhanh hơn xâm lấn nàng, biểu tình của cô càng lúc càng thống khổ.

"Mẹ!"

Cô thậm chí còn hét lên trong cơn mê sảng.

Không được!

Đẩy tránh ra Hitomi, cậu vọt đến bên người cô. Dùng bàn tay phải nắm chặt lấy con dao. Lúc này đây sự xâm lấn của đám khí đen lại bị nhiễu loạn. Rito nghe thấy tiếng vang ong ong trong đầu.

"Khốn kiếp! Ngươi là ai?"

Rito chẳng quản đến Asmoudeus đang phẫn nộ, cậu tập trung tinh thần muốn rút nó ra khỏi lồng ngực nàng. Con dao ban nãy mạnh mẽ đủ để trọng thương một vị thánh giả trong một đòn dường như cũng lung lay trước sức mạnh của Du hành ấn. Lớp sáng lân tinh dường như có tác dụng thanh tẩy, hắc khí tiếp xúc với nó lập tức hóa thành đốm đốm ánh sáng nhẹ nhàng dung nhập vào trong người Katherine.

- "Hải Thần! Ta không biết các người âm mưu gì, nhưng ta tuyệt đối không cho phép đem Katherine làm thành quân cờ!"

Rito rống giận, con dao đen bị cậu kéo lên một chút, khu vực bị hắc hóa trên người nàng bị thu hẹp lại.

"Con người! Nếu ngươi không dừng lại ta sẽ giết ngươi! Bất kể ngươi chạy đến..."

- "Câm mồm cho ta!"

Rito gầm lên dữ tợn, con dao rốt cục bị kéo lên một đoạn dài. Sắc mặt Katherine càng lúc càng hồng nhuận. Rito biết mình đang đi đúng hướng.

Đúng lúc này, từ trên người Katherine một bóng người hiện ra.

Là Hải Thần.

Rito và bà nhìn nhau, cậu nhếch mép cười.

- "Bà lại muốn ngăn cản ta?"-Rito lạnh lùng nói. Trong mắt cậu một người sẵn sàng đem con mình làm vật hi sinh thì không xứng đáng để cậu tôn trọng. Kể cả người đó là mẹ nàng.

Hải Thần nhu hòa nhìn Katherine, sau lại chuyển ánh mắt phức tạp lên người cậu.

- "Thế nào?"- Rito đã cương quyết rồi. Cậu sẽ bảo vệ Katherine bất kể là ai ngăn trở.

Nữ Hải Thần rốt cục cũng mở miệng.

- "Ta có thể nhờ cậu một việc được không?"

Rito ban đầu tưởng mình nghe nhầm, cậu cứ cho là hành động của mình hẳn đã quấy rầy kế hoạch của bà ta. Chắc hẳn bằng vào sự kiêu ngạo vốn có của bà thì sẽ lại mở miệng uy hiếp. Dù sao thì vẻ tàn tạ lúc này của cậu chẳng thể giấu được mắt một vị thần linh. Nhưng bà lại dùng đến giọng cầu thị như vậy, chút tâm ý phản kháng của cậu hơi lung lay. Như để củng cố cho quyết định của bản thân, cậu nói lớn:

- "Đừng hòng ta sẽ buông Katherine! Nếu các ngươi đã không bảo vệ được cô ấy, hãy để ta đến làm!"

Vị nữ hoàng chẳng lấy làm giận dữ, thậm chí còn nở một nụ cười.

- "Không, cậu thành công rồi. Cậu đang làm điều mà chúng ta không làm được. Ta chỉ muốn cậu giúp nó thêm một chút thôi." Bà nói.

- "Nghĩa là sao?" Rito nghi hoặc.

Hải Thần chỉ vào con dao cậu đang nắm và giải thích.

- "Đó là một trong ba món thần khí do Thái dương chi thần tách một phần quyền năng của mình tạo thành. Sức mạnh của nó là phong ấn, một món khác nữa là chuông vàng có năng lực thanh tẩy, và một kiện khác nữa có hình dạng một con mắt có năng lực kết giới. Ta cũng không muốn giải thích dài dòng nhiều nhưng chúng ta định sẽ để con bé hấp thu nốt phần thần lực chứa bên trong nó."

- "Ý bà là thứ này?"Rito giận dữ quát to với bà.

Nữ Hải Thần buồn khổ gật đầu.

- "Vốn ý định là đem toàn bộ sức mạnh tồn trữ trong chuông thần thanh tẩy ý chí của Asmoudeus, nếu may mắn thì con bé có thể thu được sức mạnh to lớn gấp bội."

- "Nếu thất bại thì sao?"-Giọng cậu trầm xuống.

Mẹ Katherine xấu hổ thừa nhận.

- "Nó sẽ trở thành nô lệ của mụ."

- "Bà..."

- "Nhưng chúng ta không có cách nào khác. Cậu tưởng rằng ta-mẹ của Katherine muốn làm như vậy sao? Đó là vì số mệnh của cả nền văn minh! Ta không thể vì sự ích kỉ hay hạnh phúc của một cá nhân mà bỏ qua! Nếu chúng ta không đủ lực lượng đối kháng Leviathan tất cả đều sẽ hết!"

Rito giật mình. Đúng như nữ Hải Thần nói, sự hi sinh của Katherine là cần thiết cho nền văn minh này. Không một người mẹ nào lại đẩy con cái mình vào nguy hiểm, thần linh hay phàm nhân đều giống nhau. Linh hồn bà vẫn luôn trú đóng bên người cô đã là một minh chứng rõ ràng nhất cho sự quan tâm.

Nhưng Rito vẫn không chấp nhận được.

Cậu không chấp nhận gánh nặng to lớn ấy lại chỉ có thể gồng gánh trên vai một cô gái yếu đuối như vậy.

Có điều bây giờ không phải lúc cho chứng minh quan điểm.

- "Nói đi, ta phải làm gì?"

- "Ta không biết tại sao nhưng có vẻ như cậu có khả năng thanh tẩy ý chí của Asmoudeus trong con dao ấy. Nếu như cậu có thể tiếp tục giữ như vậy thì không cần mạo hiểm chúng ta cũng có thể thành công."

Rito trầm ngâm, lý do tại sao cậu có thể thanh tẩy hắc khí cũng không khó lý giải.

- "Zoroa, có nguy hiểm nào không?"

- "Hẳn là không, chủ nhân. Mặc dù bên kia là một bán thần đỉnh phong, nhưng ả ta cũng chỉ là nương theo sự quen thuộc đối với thứ sức mạnh từng là của mình mà cố chiếm giữ lấy. Nếu như Du hành ấn tiếp tục phát huy như vậy, chẳng mấy chốc sẽ thanh tẩy toàn bộ."

Nghe được lời giải thích của nữ phù thủy bác học, Rito cũng an tâm. Đối với Du hành ấn cậu vẫn có rất lớn tin tưởng. Thế nhưng mà...nhìn lên Mặt Trăng đã hóa đỏ tám phần mười, Rito không khỏi lo lắng.

- "Một lát nữa chúng ta sẽ chiến với Leviathan ngay tại đây. Nếu như ngươi có thể làm kịp chúng ta có một tia hi vọng thắng. Con bé là trợ lực rất lớn trong trận chiến này."

Hải Thần nhắc nhở, lòng Rito không khỏi chùng xuống. Cậu lập tức nắm được vấn đề và quay sang nói với những người khác.

- "Mau, rời đi nơi này. Đừng ở lâu thêm nữa!"

Nghe thấy Rito nói như vậy, mọi người liền quay sang nhìn nhau.

- "Chủ nhân...người sau đó sẽ làm sao?" Werewoft tiến lên trước hỏi.

Rito nhìn lấy con dao đen đang dần chuyển qua màu xám trong tay, không khỏi thở dài.

- "Ta sẽ ở lại. Yên tâm, ta có cách tự rời đi."

Cậu quả quyết nói, cũng là thuyết phục chính mình. Chẳng ai là không sợ hãi khi đối mặt cái chết, Rito cũng không ngoại lệ. Nhưng cậu càng tuyệt đối không để người thân yêu chiến đấu một mình, cho dù sức mạnh cậu quá nhỏ bé. Katherine, anh hứa sẽ bảo vệ em.

- "Ngươi nói gì vậy đồ đần?"-Hitomi ưỡn bộ ngực nhỏ xíu ra trước như muốn chứng minh nó rất nhỏ- "Vĩ đại thần kiếm ta đây làm sao có thể vắng mặt trong trận chiến với thần linh chứ?"

Rito cũng chợt nhớ ra rằng một nghìn năm trước cô bé từng tham gia trận chiến với Asmoudeus, hẳn là vũ khí trong tay Berseker. Tự tin của nàng cũng chẳng đến từ hư vô. Nhưng, cậu làm sao có thể để cô gặp nguy hiểm khi thấy nàng đã chết một lần rồi cơ chứ.

- "Hitomi, em đừng bướng. Rời khỏi đây đi, hiện tại đã không còn Berseker nữa rồi. Chút sức mạnh này anh chẳng thể bảo vệ em được."

Hitomi như chạm vảy ngược lên như thế, liền giãy nảy.

- "Ai bảo không có chứ. Đưa tay đây cho ta."

- "Em muốn làm gì?" Rito nhíu đầu mày, cậu ẩn ẩn đoán ra cô muốn làm gì.

- "Chúng ta đã là... "gia đình" rồi, dĩ nhiên ngươi sẽ là chủ nhân của ta."

Thế rồi Hitomi chộp lấy cánh tay rảnh rang còn lại của hắn, ôm vào trong ngực và bắt đầu ngâm xướng.

- "Ta, Hitomi Dark Blade, công chúa xứ Hamonia, linh hồn của thanh kiếm này, từ nay trở đi xin tuyên thệ nhận đức ngài làm chủ nhân, trở thành sức mạnh của ngài, vĩnh viễn là..."

- "Hitomi, em..."

- "Im lặng."

Hitomi tiếp tục ngâm xướng, Rito cảm nhận được mối liên hệ giữa mình và cô bé có dị biến nào đấy, ngay sau đó cô bé hóa thành một chùm sáng tiến nhập vào bản thể.

- "HITOMI!"

Rito hoảng hốt.

- "Gọi gì mà gọi, ta chỉ là trở về bản thể của mình thôi. Ngươi muốn nhìn thấy ta thì chỉ cần ra lệnh là được rồi. Giờ ngươi là chủ nhân ta đâu có quyền tùy ý xuất nhập chứ."

Vẫn còn biết ai là chủ nhân cơ đấy.

Có hay không nên bắt cô bé gọi chủ nhân không nhỉ?

Master, người lại đang suy nghĩ dâm ô phải không?

Không, Lilith, ta chỉ muốn cô bé học cách lễ phép mà thôi.

Hừ, ngài đừng nhìn thấy bé con trong sáng mà muốn làm bẩn nhé.

Này, trong mắt cô ta là gì vậy?

Giun sán.

À.

Vậy ra trong mắt em ta là thứ nhỏ nhắn xinh xắn như vậy sao?

Thế nhưng cũng không phải chỉ mình Hitomi muốn ở lại.

- "Chủ nhân..."Werewoft lời ít ý nhiều trở về hình dáng người sói phủ phục trước mặt hắn.

- "Ngươi có việc khác", Rito chỉ chỉ vào Azure và Nagato.

- "Nhưng..."

- "Nhờ ngươi đấy."

Sau một lúc giãy dụa, Werewoft rốt cục chấp nhận phục tùng.

- "Xin người bảo trọng, master của em."

Dù nói bằng một giọng ồm ồm khó nghe nhưng Rito vẫn cảm thấy thành ý trong đó. Về phần Hayate, cặp mắt lão hiện tại bừng bừng ý chí chiến đấu, không cần nói nhiều, chắc chắn ông cũng sẽ tham gia vào tràng chiến tranh này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.