Du Hồ Nhập Hổ Khẩu

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12

        Nhẹ nhàng vén tấm chăn mỏng trên lưng Kim Ngọc, chậm rãi tách hai chân hắn ra, đưa một ngón tay vào dò xét tiểu huyệt, cẩn thận đẩy vào.

        “Ưm… Ngươi làm gì?” Hai mắt còn chưa mở hết đã cảm thấy lạnh lẽo ở hạ thân, mày nhíu lại.

        “Thoa thuốc cho cưng a, nơi này có chút sưng.” Thấy hắn tỉnh lại, y tách chân hắn ra càng lớn, ngón tay nơi đó vẽ loạn.

        Ầm ——

        Kim Ngọc toàn thân đỏ như con tôm luộc, thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, lại bị Lang Nguyên mạnh mẽ đè xuống.

        “Đừng lộn xộn, còn có nơi chưa có thoa dược a.” Vỗ vỗ mông hắn, kéo ngón tay ra một chút rồi đẩy sâu vào.

        Bởi vì dược cao trơn trượt, ngón tay dễ dàng tiến vào, vô tình chạm vào một chỗ làm toàn thân hắn run rẩy, thiếu chút nữa rên rỉ thành tiếng.

        “Ngươi… Ngươi nói gì với Hồ Vương?” Cắn môi dưới, Kim Ngọc cố gắng nói chuyện để phân tán lực chú ý.

        Hắn có thể cảm nhận rõ ràng từng động đậy của ngón tay kia, rõ ràng không mang theo bất cứ ý tứ tình sắc gì, nhưng trái tim hắn hết lần này tới lần khác không nhịn được mà đập loạn điên cuồng.

        Đồng thời, hắn lo lắng phụ vương biết hắn ở chỗ này, trong lòng không yên, vô cùng bất an.

        “Được rồi, cưng cũng là Hồ tộc, đáng lẽ vừa rồi nên mang cưng gặp Hồ Vương, cũng tốt…” Lang Nguyên thoáng dừng động tác, như nhớ tới cái gì.

        Ý định của Lang Nguyên rất rõ ràng, y muốn cho Kim Ngọc gặp Hồ Vương, y sẽ chính thức hướng Hồ Vương cầu hôn, tin rằng Hồ Vương sẽ không cự tuyệt chuyện này.

        “Không cần, không cần, ta chỉ vốn là tiểu hồ ly trong Hồ tộc, làm sao có tư cách diện kiến Hồ Vương vĩ đại chứ.” Làm sao hắn dám đi gặp phụ vương a, Kim Ngọc lắc đầu .

        “Coi cưng khẩn trương kìa, được rồi, không gặp thì không gặp, hơn nữa Hồ Vương đến để cầu thân nữ nhi, bổn vương cũng không muốn lấy nữ nhi của hắn.” Sờ sờ mái tóc vàng, Lang Nguyên không nhịn được cười ra tiếng.

        Hồ Vương chuyến này đi có mục đích rõ ràng, chính là hy vọng y lấy Ngân Hồ, nhưng y đã bị tiểu hồ ly trước mắt mê hoặc đến thần hồn điên đảo, làm gì còn tâm tình đi lấy Ngân Hồ gì chứ.

        “Cầu thân?” Mắt vàng chớp rồi lại chớp, hồn du thiên ngoại.

        Phụ vương không phải phái hắn đi Lang tộc cầu thân, sao tự mình cùng Hổ Vương cầu thân?

        Chẳng lẽ, phụ vương đã biết chuyện của Lang Vương cùng tiểu đệ?

        Không được, hắn phải được sớm trở về, hỏi cho rõ ràng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!

        “Đúng vậy, bổn vương đã có người trong lòng, sao có thể lấy một Hồ nữ chưa từng gặp mặt cơ chứ!” Thấy hắn thất thần, Lang Nguyên tăng lực đạo ngón tay, chẳng mấy chốc đã có tới ba ngón tay chôn sâu trong cơ thể hắn.

        Tiểu hồ ly không phải thầm mến Ngân Hồ chứ?

        Nghĩ đến khả năng này, tâm như phát hỏa, ngón tay nhằm ngay điểm chết người kia ấn thật mạnh vào.

        “A…” Hét lớn một tiếng, phục hồi tinh thần, chứng kiến vẻ mặt Lang Nguyên cười quỉ dị.

        “Tiểu Ngọc Ngọc, thoải mái không?” Bích lục dược cao đổ đầy tiểu huyệt, ngửi thấy hương thơm mê người, Lang Nguyên vươn đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng.

        “Ô…”

        Hốc mắt đỏ lên, khuôn mặt tuấn tú của Kim Ngọc đỏ như ráng chiều, đôi môi đỏ mọng run rẩy, mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ.

        Đảo mắt, hai chân thon dài bị nâng lên cao, lộ ra tiểu huyệt hồng nhạt, hé ra hợp lại, tùy ý ngón tay tiến tiến xuất xuất.

        “Tiểu Ngọc Ngọc, muốn bổn vương không?” Mãnh liệt rút tay ra, Lang Nguyên chồm người tới, liếm đi mấy hạt mồ hôi đọng trên hắn.

        “Không nên…” Sau huyệt vừa tê dại vừa ngứa ngáy, thầm biết không ổn, trong dược cao quái quỉ kia có cái gì.

        “Không nên sao? Cái miệng nhỏ nhắn phía dưới không có nói vậy nha.” Hai ngón tay tách tiểu huyệt, mị thịt phấn hồng dính đầy bích lục dược cao lập tức phơi bày trước mặt hắn, xinh đẹp không tưởng.

        “A…” Hít một hơi lãnh khí, khí lực khép lại hai chân cũng không có,lửa nóng hừng hực thiêu đốt cơ thể, so với lúc phát tình đêm trăng rằm còn mãnh liệt hơn.

        “Hỏi cưng một lần nữa, muốn bổn vương không?” Căng mở tiểu huyệt, hổ căn nấn ná ngoài cửa động, chậm chạm đẩy vào.

        Không nghĩ tới ý chí Kim Ngọc kiên cường như thế. Vừa hồi cung y đã truyền ngự y đến đưa dược trị thương, ngự y dâng lên hạp vuông kia, nói rõ dược không những chữa thương còn có công dụng thúc tình. Trong lòng y hoàn toàn chỉ muốn chinh phục Kim Ngọc.

        Y biết, trái tim Kim Ngọc còn chưa chưa thuộc về mình…

        Mặc dù, y đã rất kiên nhẫn, nhưng y vốn là Hổ Vương, không muốn suốt ngày phán đoán tâm tình cũng không muốn suốt ngày thấp thỏm lo lắng người trong lòng chạy mất, cho nên phải làm cho Kim Ngọc vĩnh viễn không rời khỏi y!

        “Ngươi thật hèn hạ…” Nói không thành tiếng, mồ hôi hột không ngừng rơi xuống, giường chiếu ướt một mảng lớn.

        Băng giá xen lẫn nhiệt hỏa, bản thân muốn đến sắp chết, nhưng thần trí lại phi thường thanh tỉnh, có thể cảm nhận được mỗi một động tác rất nhỏ của Lang Nguyên.

        “Hèn hạ đều là vì cưng, nếu cưng không muốn chạy, bổn vương sao phải dùng tới hạ sách này? !” Cố gắng nhẫn nhịn, mồ hôi sớm đã ướt đẫm lưng Lang Nguyên, y không nhịn được gầm lên.

        Y chưa bao giờ muốn thứ gì mãnh liệt như thế, cho dù dùng hết thủ đoạn, y cũng nhất định khóa Kim Ngọc lại bên người!

        “…” Chỉ nghe tiếng hắn thở dốc nặng nề.

        “Quên đi, cho dù chinh phục không được lòng cưng, bổn vương cũng muốn chinh phục thân thể cưng, cả đời này cưng đừng nghĩ đến việc có thể rời khỏi bổn vương!” Lang Nguyên cắn chặt răng, một tiếng rống làm tinh thần hăng hái thêm, hổ căn đâm thẳng vào tiểu huyệt.

        “A…” Thân thể lập tức bị lấp đầy, hổ căn thuận lợi chạy vào.

        Tiểu huyệt chặt khít ẩm ướt nuốt gọn hổ căn to lớn, xiết chặt không kẽ hở…

        “Trong cơ thể cưng nóng quá…” Nhờ dược cao bôi trơn, mỗi một lần đẩy vào đều đâm tới chỗ sâu nhất.

        “Hô…”

        Trong miệng không ngừng phun nhiệt khí, hắn nghĩ mình sắp tan chảy rồi, nhưng không cách nào ngăn cản Lang Nguyên tiến công, chỉ có thể tiếp tục chịu đựng.

        Hắn đầu hàng, thân thể đã nếm qua *** hoàn toàn phản bội ý chí hắn, giơ cờ trắng đầu hàng người tiến quân xâm chiếm mình.

        Lúc này, Lang Nguyên rút lại tay đang nâng đùi hắn, rồi chậm rãi lùi ra xa, hắn chủ động chồm dậy, tách chân ra, ngồi xuống ngang người Lang Nguyên.

        “Tiểu Ngọc Ngọc, cưng thật là nhiệt tình.”

        Cắm liếm cần cổ xinh đẹp, lưu lại một chuỗi dấu hôn ẩm ướt trước ngực, nhưng thủy chung không ôm hắn.

        Y càng như thế, Kim Ngọc lại quấn càng chặt, hắn bị dục vọng chi phối, vô thức trườn tới, đòi hỏi càng nhiều.

        

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.