CHƯƠNG 16
Y không thành toàn mình sao? Bản thân còn danh dự sao chứ?
“Nực cười, ta muốn chết, ngươi cản được sao?” Cắn môi khô nứt, lạnh lùng mở mắt, mắt vàng u ám, mất đi ánh sáng rực rỡ.
Như một người sắp sửa đi về thế giới bên kia, thân thể cứng ngắc, tùy ý để Lang Nguyên muốn làm gì thì làm.
“Đều là bổn vương không tốt, mới vừa rồi bổn vương nhất thời xúc động, cưng đừng giận bổn vương nhá?” Yêu thương dùng ngón trỏ vẽ lên phiến môi đỏ, trong mắt Lang Nguyên có một tia kinh hoảng.
Y không muốn Tiểu Ngọc Ngọc rời đi, lại càng không muốn nhìn thấy bộ dạng thề chết này của hắn, y biết mình sai rồi, y không kiềm chế tính tình hung hãn này!
“Ta không muốn thấy ngươi.” Xoay qua, không nhìn y, mắt Kim Ngọc ngập nước.
“Hảo, hảo, cưng bình tĩnh một chút, bổn vương đi trước.”
Sờ sờ mũi, vẻ mặt bất đắc dĩ, Lang Nguyên lưu luyến không rời đứng lên, đi thật chậm, thật lâu mới thật sự rời đi.
Nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy xuống theo gương mặt Kim Ngọc, tay chân lạnh lẽo chậm rãi ngồi dậy, sờ mấy vết hôn ngân xanh tím khắp người, một quyền đánh lên giường.
Không cần ngẩng đầu hắn cũng biết Lang Nguyên đã phong ấn cung điện, sợ hắn đào tẩu.
Cho dù như thế, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ ý định rời khỏi đây!
Điên cuồng phát tiết tức giận trong cung điện, giường lớn tinh xảo cũng bị phá thành mảnh nhỏ, trên mặt đất cũng bị thủng vô số lỗ, đến cuối cùng, hắn không còn chút khí lực nào nữa, tựa vào giường thở dốc.
Chưa từng nghĩ bản thân vô dụng như vậy, ngày xưa khai sơn bổ thạch là chuyện nhỏ, bây giờ ngay cả xuống đất đi lại cũng khó.
Nhìn bốn phía hỗn loạn không chịu nổi, hắn suy tư không biết làm sao rời khỏi đây ——
Cơn buồn ngủ lại kéo tới, hắn chống đỡ không nổi, tựa vào bên giường tiến vào mộng đẹp…
Trong điện chốc lát an tĩnh trở lại, một đạo bóng trắng xuất hiện, đúng là Hổ Vương.
Y không yên tâm để Kim Ngọc một mình, vẫn lo lắng đứng chờ ngoài cửa, nghe thấy những tiếng động lớn, biết Kim Ngọc phát tiết tức giận, không tiến vào, cho đến khi hết thảy an tĩnh rồi mới hiện thân.
Thấy Kim Ngọc nằm bất động bên giường, ngực hoảng hốt, vội vàng vọt lên, ôm hắn vào trong lòng.
Cẩn thận kiểm tra thân thể Kim Ngọc, thật may là hắn dùng cạn pháp lực, tạm thời thoát lực, đang ngủ mà thôi, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tiểu Ngọc Ngọc, bổn vương phải làm sao với cưng đây.” Nhìn tẩm cung bừa bãi, Lang Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu.
Dở khóc dở cười, y không nỡ buông tay, y sẽ không buông tay, Kim Ngọc lại không muốn mình tới gần, y chưa bao giờ cảm thấy bất đắc dĩ như vậy…
“Không được, cưng không thể cứ ngủ như vậy.” Giữa hai chân Kim Ngọc không ngừng chảy ra uế vật, Lang Nguyên nhịn không được nhíu mày.
Khom lưng đứng dậy, bế Kim Ngọc đang say ngủ vào lòng, bước nhanh ra khỏi cung điện.
Dọc theo đường đi, bọn thị vệ thấy Hổ Vương liền cúi đầu, Lang Nguyên bọc hắn nghiêm nghiêm thực thực, trực tiếp đi tới dục trì.
** ** **
Cuồn cuộn nhiệt khí từ trong nước bốc lên, sương mù bao phủ, thật sự là nhân gian tiên cảnh ——
Nhẹ nhàng đem Kim Ngọc để vào trong ao, vội vã cởi quần áo, nhảy vào trong nước, đi tới bên người hắn.
“Đừng…” Bị dòng nước ấm áp bao bọc, Kim Ngọc cọ quậy kêu một tiếng.
“Tiểu Ngọc Ngọc, thoải mái không?” Vì muốn chuộc lỗi, Lang Nguyên đi lại gần, một đôi bàn tay to ấn ấn thắt lưng bủn rủn.
Mặc kệ như thế nào, y phải tỏ lòng thành, y không tin khối tình si này không động lòng Kim Ngọc!
“Uh…” Âm thanh phát ra từ mũi.
Trước mắt mịt mờ, cái gì cũng không thấy, Kim Ngọc mở mắt, lập tức nhắm lại.
Lang Nguyên ôm hắn vào lòng, yêu thương hôn hôn mi mắt sưng đỏ của hắn, lòng tràn đầy ảo não.
“Tiểu Ngọc Ngọc, thật sự xin lỗi, bổn vương không phải cố ý làm cưng buồn, bổn vương chỉ là ghen ghét Hồ nữ kia…” Thì thào tự nói, nhưng lại nói ra hết tâm tình.
Chưa bao giờ cảm thấy chua xót trong lòng như vậy, nhưng sau khi biết Kim Ngọc, không chỉ chua xót một lần.
Thân là Hổ Vương, y luôn lấy tiên vương làm gương, từ hành vi đến lời nói, rất ít phát giận, không nghĩ tới, sau khi gặp gỡ hắn lại khiến bản thân bộc phát không thể kiềm chế như thế…
“Tiểu Ngọc Ngọc, cưng có nghe hay không, bổn vương xin lỗi cưng, cưng đừng giận nữa được không?” Đem mặt tiến đến bên tai hắn, Lang Nguyên mặt đầy hối lỗi.
Nhìn trên cổ Kim Ngọc đầy dấu cắn, đau lòng vạn phần, nhịn không được vươn lưỡi liếm liếm.
“A…” Đang ngủ say, Kim Ngọc cảm thấy ngứa ngáy khắp thân thể, vô thức ngăn chặn.
Giơ tay chạm tới, nhưng đụng phải gương mặt Lang Nguyên, cảm giác khác lạ, hơn nữa thân thể trở nên ấm áp, hắn đột nhiên mở mắt, đập vào mắt là đôi tinh mâu lấp lánh hữu thần của Lang Nguyên.
“Tiểu Ngọc Ngọc, tha thứ bổn vương được không?” Thấy hắn tỉnh lại, Lang Nguyên sáp lại gần hắn, vẻ mặt cầu xin.
“Ngươi làm cái gì vậy? Không phải ta đã nói là không muốn thấy ngươi sao, ngươi tới làm phiền ta làm gì.” Nhíu chặt mày, Kim Ngọc oán hận trừng y.
Mỗi lần cơn giận vừa giảm một tí, hắn muốn nhanh quên đi, y như rằng tên này sẽ xuất hiện trước mặt hắn, làm cho hắn không hận cũng khó!
“Bổn vương thật sự biết sai rồi, bổn vương thề sau này không bao giờ làm cưng bị thương.” Giơ lên ba ngón tay, Lang Nguyên một bộ dáng thề son sắt.
Chỉ cần Kim Ngọc có thể tha thứ y, dù thề độc thế nào y cũng nguyện ý!
“Ta không cần ngươi thề, ta sẽ không cho ngươi xúc phạm tới ta!”
Dùng hết lực đẩy Lang Nguyên, đối phương lại không chút suy suyển, nhưng lại làm Lang Nguyên rít lên.
“Tiểu Ngọc Ngọc, cưng đừng di chuyển.” Mắt hổ nhìn xuống, khuôn mặt tuấn dật hiện một tầng mây đỏ khả nghi.
“Ngươi… Ngươi thật sự là…” Cảm nhận được vật nóng cháy ở mông, Kim Ngọc nổ ‘ầm’.
“Cưng đừng quấy nữa, bổn vương chỉ muốn tẩy tẩy thân thể cho cưng thôi.” Bàn tay to không an phận trườn lên cặp mông tròn trịa, trong mắt Lang Nguyên đầy lửa nóng dục vọng.
Xưa nay, thân là vua của Hổ tộc, *** phong phú đa dạng, nhưng cho dù có dục vọng, cũng không mãnh liệt như bây giờ.
Chỉ tới đêm gặp Kim Ngọc, không nói tới sờ hắn, chỉ nhìn hắn thôi, dục vọng liền tự giác dâng trào, hơn nữa bây giờ da thịt tương thân, nhưng phải nhẫn nại, hổ căn sao có thể không ngẩng cao đầu.
“Dâm hổ chết tiệt, buông ta ra!” Bất chấp đối phương là Hổ Vương, Kim Ngọc ra sức giãy giụa.