CHƯƠNG 25
Nụ cười xán lạn lập tức vụt tắt không dấu tích, nhìn một thân hàng y cẩm bào, mái tóc dài được buộc bởi ngọc quan hình đầu hổ, Lang Nguyên thần thanh khí sảng đi đến trước mặt hắn, hướng hắn nhe răng cười, làm khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của hắn hóa từ trắng sang xanh mét.
“Ngươi. . . . . . Ngươi sao lại ở đây?!” Vừa sợ vừa giận.
“Nhìn thấy bổn vương vui như vậy sao, trong lòng Tiểu Ngọc Ngọc quả nhiên vẫn có bổn vương.” Cầm đôi tay lạnh lẽo của hắn, Lang Nguyên nhướng mày.
“Ngươi. . . . . .”
“Đừng lộn xộn, tất cả mọi người nhìn chúng ta.” Trên tay âm thầm dùng sức, không cho hắn rút tay ra.
Kim Ngọc nhìn theo hướng theo Lang Nguyên nhìn bốn phía.
Hoàn hảo, phần đông tân khách cũng không chú ý tới bọn họ, mới nhẹ nhàng thở ra.
Bất quá, hắn cũng không có hòa nhã gì với Lang Nguyên, dù sao kẻ mấy ngày nay khiến hắn liên tục gặp ác mộng chính là y!
“Bổn vương là đại ca kết nghĩa của Lang Vương, đương nhiên phải đến uống rượu mừng rồi, nhưng thật ra bổn vương tìm cưng rất vất vả đó nha.” Vô cùng thân thiết nhích lại gần, bàn tay to lợi dụng chỗ tối sờ sờ eo hắn.
Đã lâu không gặp, Tiểu Ngọc Ngọc hình như đẹp ra, mắt vàng rực sáng chói mắt, trên mặt ý cười dịu dàng, giống như hắn là tân lang.
Nghĩ vậy, y không khỏi bắt đầu ảo tưởng ngày y cùng Tiểu Ngọc Ngọc thành thân, nhất định phải tố chức long trọng hơn hôm nay!
“Đừng động ta.” Bất chấp chung quanh còn có người, mặt Kim Ngọc xanh mét, đi qua bên kia.
Oan gia ngõ hẹp, thật vất vả mới thoát khỏi y, không nghĩ tới gặp lại nhanh như vậy!
Cố gắng thuyết phục mình quên y đi, nhưng không thể nào quên được, đẩy cũng đẩy không được, đuổi lại đuổi không đi, hắn cảm thấy Lang Nguyên thật sự là khắc tinh của hắn.
“Tiểu Ngọc Ngọc thực lãnh đạm, ăn xong không trả tiền, chẳng lẽ công phu bổn vương không tới nơi tới chốn?” Nhoáng một cái, bàn tay to đã khoát trên vai hắn, ai nhìn cũng thấy vô cùng thân thiết đó nga~
“Ngươi không phải đáp ứng buông tha ta, muốn nuốt lời.” Tức giận vỗ tay thối trên vai mình, rồi lại không dám làm nháo chuyện lên.
Phụ vương đứng cách đó không xa đang hàn huyên uống rượu với Lang Vương, hắn thầm hy vọng cha đừng nhìn qua bên này. . . . . .
“Bổn vương đâu có nuốt lời, không phải thả cưng đi rồi sao, bổn vương đáp ứng thả cưng đi, nhưng không có nói là không đi tìm cưng à nha.” Nhéo nhéo hai má vì tức giận mà phồng lên vô cùng đáng yêu, Lang Nguyên cười ha ha.
Tiểu Ngọc Ngọc so với lúc ở bên y còn dễ nổi giận hơn, còn có thể đấu võ mồm với y, thú vị thú vị!
“Ngươi. . . . . . Nhỏ giọng chút.” Cuống quít nhìn phụ vương bên kia, lại vừa lúc nhìn thấy phụ vương hướng mắt tìm kiếm về phía mình.
Trong lòng thầm kêu không xong, giật cùi chỏ vào bụng Lang Nguyên, lại bị Lang Nguyên nhân cơ hội ôm vào trong ngực, mặt đối mặt ôm ấp.
Nhìn phụ vương đi về phía mình, hắn lại bị ôm, không thể động đậy, gấp đến mức đầu đầy mồ hôi.
“Hổ Vương, đã lâu không gặp.”
“Hồ Vương, hữu lễ.” Lang Nguyên gật đầu một cái, cũng không có ý buông tay.
Thật vất vả mới quơ được tiểu hồ ly giảo hoạt này, chỉ cần buông tay, chỉ sợ hắn lại trốn rất xa.
“Hổ Vương, ngài cùng Ngọc nhi cảm tình thật không tồi a.” Nhìn thần sắc bối rối của đứa con, Hồ Vương cảm thán nói.
Hồ Vương biết đứa con trưởng của mình lãnh tình lãnh tính, chỉ có Cát nhi là đặc biệt gần gũi, ngay cả phụ vương như hắn cũng không thân thiết như vậy, không nghĩ tới lại cùng Hổ Vương giao tình tốt như vậy, chẳng lẽ đây là duyên phận?
“Đương nhiên, hắn là ân nhân cứu mạng bổn vương mà, dĩ nhiên thâm tình rất tốt a.” Lang Nguyên tự hào vỗ ngực, cười lớn.
Nếu không phải sợ Tiểu Ngọc Ngọc sinh khí, y rất muốn hiện tại chiêu cáo mọi người rằng Tiểu Ngọc Ngọc là người của Lang Nguyên!
“Thì ra là thế, Ngọc nhi thay cha hảo hảo chiêu đãi Hổ Vương, phụ vương còn có việc.” Dùng ánh mắt hàm ý bảo Kim Ngọc, ý đồ của Hồ Vương quá rõ ràng.
“Ân, phụ vương.” Gian nan gật gật đầu, cười chua sót.
Làm sao không rõ ý phụ vương chứ, còn không phải bắt hắn khuyên Lang Nguyên thú Nhị muội sao. . . . . .
Xem ra, Lang Nguyên cũng không chịu thôi dây dưa hắn, hắn lo lắng tâm Lang Nguyên không có Nhị muội, cho dù hắn đem chuyện họa kiếp kia nói cho y nghe, cũng không giải quyết được hiểm nguy của Hồ tộc.
“Vừa lúc, bổn vương cũng muốn cùng Kim Ngọc hảo hảo tâm sự, Hồ Vương không cần bận tâm.” Tay phải nhân cơ hội đặt tại hồng nhủ của Kim Ngọc, trộm ăn đậu hủ.
Hồ Vương mỉm cười đi qua bên kia, Kim Ngọc lập tức thay đổi sắc mặt, nắm bàn tay phải càn quấy của Lang Nguyên, nổi giận đùng đùng tha y đi ra ngoài, thẳng đến bên cạnh dòng suối nhỏ tĩnh lặng, mới ngừng lại.
“Ta cảnh cáo ngươi, đừng để ta thấy ngươi, nếu không ta giết ngươi.” Múa may nắm tay, Kim Ngọc uy hiếp nói.
“Kim Hỏa đồng hiện, Hồ tộc tất vong, Hổ Lang kết thân, hóa tai trình tường.” Lang Nguyên khí chất nhàn nhã ngồi trên tảng đá lớn.
Y phát hiện Kim Ngọc chọn chỗ này thật tốt, trước mắt non xanh nước biếc, vừa lúc nói chuyện yêu đương thật là chỗ tốt mà, nói không chừng nói nói một hồi lại . . . . . .
“Ngươi. . . . . . Ngươi sao biết lời tiên đoán của Hồ tộc?” Kinh ngạc trừng lớn hai mắt.