DƯ HÒA VÀ BẮC MỘC
Tác giả: Hoa Khai Thiên Niên Túy
~♥~
Du Hoa va Bac Moc
~♥~
Chương 7
Edit: Ngân Diệp
Mấy ngày nay ra ngoài ta luôn có cảm giác có người nhìn ta, nhưng không phát hiện ra là ai. Đã liên tục mấy ngày nay, ta cảm thấy ánh mắt ấy không có ác ý, hơn nữa còn rất thân thuộc, ta nghĩ ta biết đó là ai.
Sau khi rời khỏi nhà, ta bỗng sử dụng khinh công, dùng tốc độ nhanh nhất nấp ở vùng ngoại thành, vừa trốn kỹ thì gặp Nhạc Ưu lo lắng nhìn chung quanh. Cái tên đần độn này, muốn gặp thì cứ việc nói thẳng ra là được rồi, làm chi mà lén lén lút lút. Nước mắt ta lăn dài, quên mất việc ẩn nấu, Nhạc Ưu phát hiện ra, nhìn ta, muốn bước đến nhưng không dám, miệng lắp bắp, giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì.
“Đến đây.”
Ta bảo hắn tới, hắn lập tức chạy đến, hắn nhìn ta, vòng tay muốn ôm, lại cẩn thận xem vẻ mặt của ta, thấy ta không nói gì thì cẩn thận ôm lấy.
“Mộc Mộc, ta rất nhớ ngươi.”
Thật là, sau khi thấy hắn liền khóc, thật mất mặt mà, nhưng cũng không trách hắn được. Thật ra sau khi ca ca mất thì ta rất hay khóc, mệt cũng khóc, nhớ ca ca cũng khóc, sau này thì nhớ hắn nên khóc, uống rượu cũng khóc, ở trong chăn cũng len lén khóc. Bên ngoài đều cho rằng ta là một công tử nhanh nhẹn tuyệt vời, tao nhã cao quý, giỏi y thuật, tính tình tốt, đánh đồng ta với ca ca, bảo Mạch gia giáo dục rất tốt, hai đứa con trai ai cũng tài giỏi, nhưng thực tế ta có chút hèn nhát. Lúc nào nhìn cũng tao nhã chỉ là vẻ ngoài thôi, tính tình ta cũng chẳng tốt, giống như lúc này, ta lại vô cớ gây chuyện.
“Khốn nạn, làm gì mà lâu thế không đến thăm ta, làm ta cứ nghĩ ngươi chỉ vui đùa với ta. Ngươi không đến thăm ta, ngươi không đến thăm ta.” Ta vừa khóc vừa đánh hắn, hắn ôm ta không nói lời nào, mặc cho ta trách mắng. “Ngươi nhất định đang nghĩ ta cố tình gây chuyện chứ gì, ngươi nghĩ bậy, là do ngươi không đến thăm ta, do ngươi bỏ đi mà không nói ta tiếng nào.”
“Là ta không tốt, sau khi về lập tức quay lại, dù chỉ lặng lẽ nhìn ngươi là tốt rồi. Nhưng ta ra ngoài thì lại lạc đường.” Hắn nắm tay ta, lau nước mắt nước mũi cho ta.
“Ngươi lại lạc đường? Sau này đường từ nhà ngươi đến nhà ta phải nhớ cho kỹ, không được lạc đường.” Không khóc nữa, đưa tay cấu cánh tay hắn, người có dáng vẻ này thật sự là ta sao? Giống như nữ nhân vậy. Nhưng ta kìm chế không được, nhìn gương mặt đẹp trai của hắn bị bóp nắn đến vặn vẹo, cuối cùng ta cũng nguôi giận.
“Lần này ta sẽ nhớ kỹ. Vậy ta có thể ở lại sao? Ta sẽ nghe lời ngươi, đừng đuổi ta đi mà.” Hắn trông rất đáng thương mà cầu xin khiến ta rất vui.
“Ở lại đi, chờ Thanh nhi lớn, chúng ta đến nhà ngươi thành thân. Chờ ta mấy năm có được không?”
“Bao lâu cũng được, chỉ cần không phải xa ngươi, bảo ta làm gì cũng được.”
Chúng tôi hôn nhau ở vùng ngoại thành, dây dưa, khi thấy trời tối đen mới về nhà. Thanh nhi ngồi trong phòng ta đợi, thấy Nhạc Ưu đi cùng, hành lễ với hắn, gọi hắn là thúc thúc. Vẻ mặt ta đầy nghi hoặc, trước đây Thanh nhi luôn gọi hắn là sư phụ.
“Không gọi là thúc thúc chứ gọi là gì thẩm thẩm ư?” Thanh nhi thật đáng sợ, ta chưa nói, nó đã biết ta nghĩ gì.
“Thúc thúc, tuy thúc thúc này của cháu thoạt nhìn rất khôn khéo, nhưng thực ra rất ngốc nghếch, mơ hồ, cũng không biết tự chăm sóc mình, thường vô cớ gây chuyện. Thúc thúc đã giả bộ ngoan ngoãn ba năm, dường như lúc này lại bắt đầu dở chứng, chú nên chông trừng thúc thúc mặc dù trông chú còn mơ hồ hơn thúc thúc nhiều.”
Thanh nhi thật là, không giữ lại chút mặt mũi nào cho ta, hơn nữa trước đây ta gây chuyện là khi ca ca còn sống, lúc đó nó chưa đến bốn tuổi, sao lại nhớ rõ như thế?
“Vì sau khi thúc thúc uống say liền nhõng nhẽo, ăn vạ với cháu.”
Ta kinh ngạc, ta lại có thể làm nũng với Thanh nhi sao? Khi mặt ta đỏ như đang rỉ máu thì Nhạc Ưu nói: “Ta sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt, cháu cứ yên tâm. Ta sẽ cố gắng học phép tắc nơi này, chờ khi cháu trưởng thành, ta sẽ dẫn cậu ấy về để thành thân.”
“Không cần, hai người cứ đi đi, cháu có thể xử lý tốt mọi chuyện ở đây.”
“Thanh nhi, cháu còn nhỏ.” Ta cảm thấy có lỗi với Thanh nhi, ta đâu giúp nó vui vẻ từ bé, đâu khiến nó sống vô ưu vô lo cả đời.
“Không còn nhỏ đâu thúc thúc, từ cái ngày mà cha chết, cháu đã trưởng thành. Cháu biết thúc thúc thích tự do tự tại, không thích bị ràng buộc, thúc thúc hãy xem như cháu thay cha đáp ứng ước muốn của người.” Thanh nhi nói xong, ta còn chưa trả lời thì mẫu thân tới, nghe được toàn bộ câu chuyện của chúng tôi. Nhạc Ưu và ta đều tự trách vì khiến Thanh nhi mệt mỏi thế. Thanh nhi võ nghệ tuy tốt, nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi. Mẫu đến chúng tôi cũng không phát hiện.
Bà rất tức giận, muốn ta cắt đứt quan hệ với Nhạc Ưu, ta không chịu, bà đuổi ta ra khỏi nhà. Lúc đó ta không biết, nếu biết sẽ không giống như Nhạc Ưu thở phào nhẹ nhõm mà rời đi. Thanh nhi bị mẫu thân dùng gia pháp, chịu gia pháp của Mạch gia, nam tử trưởng thành thực sự rất đau đớn. Thanh nhi nằm trên giường nửa năm, có khi còn lâu hơn. Sau khi biết điều đó ta hối hận khôn nguôi, đó vốn là điều mà ta phải chịu đựng.
Khi đến nhà Nhạc Ưu, cuối cùng ta cũng biết tại sao hắn lại đơn thuần như vậy. Nhà của hắn tên Vong Ưu, không ai dẫn đường nhất định sẽ không tìm thấy sơn cốc, người ở đây sống cách xa với thế giới bên ngoài. Nhạc Ưu là chủ nhân của Vong Ưu, cũng là người bảo vệ, người nơi này đơn thuần, tốt bụng, mỗi người đều có năng lực khuynh thế nên Nhạc Ưu tình nguyện lạc đường cũng không nói ra chỗ của Vong Ưu, đơn thuần quá thành ra ngốc nghếch.
Chúng tôi thành thân ở đây, tất cả mọi người đều chúc phúc cho chúng tôi, chỉ có một điều ta không thích, người nơi này gọi ta là phu nhân. Hôm thành thân, những người đó quỳ gọi ta là phu nhân, khi đó ta cảm thấy trên đầu mình nhất định có mấy đám mây đen.
Những ngày vui vẻ đó vẫn tiếp diễn đến khi ta biết mẫu thân loại bỏ ta khỏi gia phả, đồng thời bố cáo thiên hạ, còn phạt Thanh nhi. Thanh nhi từ nay về sau cứ đến ngày mưa là toàn thân đau nhức. Loại bỏ ta khỏi gia phả đồng nghĩa với việc ta không còn mang họ Mạch. Họ của ta không thành vấn đề, nhưng mẫu thân làm vậy khiến lòng ta cảm thấy lạnh lẽo, bà hận ta đến thế sao?
Ta không cười nữa, Nhạc Ưu rất tốt với ta, chọc cho ta vui, nhưng ta vẫn không cười nổi. Ta vô cớ nổi giận với hắn dù biết rõ điều đó là không đúng.
Hôm đó ta rất vui vì thấy một đứa bé bẩn thỉu trước cửa, đôi mắt đen láy, gương mặt rất đẹp. Nó thấy ta đứng cạnh, vẻ mặt ngơ ngác, trong mắt hiện rõ ba chữ “tiên tử à”! Ta nhìn nó nở nụ cười, bảo nó đi cùng ta, nó không nói lời nào, vẫn ngơ ngơ ngác ngác, ta liền ôm nó mang về.
Nhạc Ưu thấy ta về nên rất vui, nhưng khi thấy đứa bé ta ôm trong tay thì mặt lập tức tối lại, vì ta cười với nó rất dịu dàng. Thế nhưng hắn không nói gì vì cuối cùng ta cũng chịu cười. Khi ta bảo Nhạc Ưu múc nước tắm cho đứa bé thì mặt hắn lại tối sầm lại nhưng cũng nhìn ta vui vẻ cười rồi đi. Với hắn, chỉ cần ta vui, những chuyện khác không quan trọng, huống chi chỉ là múc nước tắm.
Khi múc nước tắm cho đứa bé, Nhạc Ưu cau mày.
“Nhạc Nhạc, sao thế?” Thời gian này tôi khá hung dữ với hắn, đền bù cho hắn một chút cũng được. Hắn thích tôi gọi hắn là Nhạc Nhạc, gọi như thế rất hay.
“Đứa trẻ đó là người của Vong Ưu.”
“Ừ, hả? Sao biết?” Ta kinh ngạc, trẻ con ở Vong Ưu làm sao ở bên ngoài được, lại có dáng vẻ như một tên khất cái nữa chứ.
“Ngươi xem cái này.” Đứa bé đang ngủ, kéo áo bên vai trái của nó xuống, nơi đó có một hình vẽ.
“Đây là chữ của Vong Ưu, người bên ngoài chỉ thấy đây là hình vẽ, nhưng thật ra nó là chữ.”
“Là chữ gì?”
“Đứa bé họ Dư, tên Hòa, ý muốn đứa trẻ này lớn lên. Thân thế của nó chờ sau khi nó thành thân rồi mới nói nhỉ?” Nhạc Ưu hỏi ta, “Đứa bé này là con của chủ nhân Vong Ưu đời trước. Ta mới chỉ thay thế vị trí này được mười năm, chủ nhân đời trước vì đuổi theo giết kẻ phản bội, vẫn chưa trở về nên ta mới kế vị. Đứa trẻ này còn có một người ca ca nữa.”
“Ca ca nó đâu?”
“Chờ nó tỉnh dậy rồi hỏi.”
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Quên mất rồi.”
“Không phải chứ?”
“Vì chủ nhân Vong Ưu nếu không có chuyện bất trắc gì xảy ra thì có thể sống gần hai trăm tuổi.”
“Thế ý ngươi muốn nói ngươi là một lão già? Do ngươi già rồi nên không nhớ được tuổi?”
“Nhớ, chỉ sợ ngươi chê ta quá già thôi.”
“Giờ chê có tác dụng gì? Nói.” Ta tra hỏi hắn.
“Sáu mươi.” Giọng nói rất nhỏ, ta nghe không rõ.
“Bao nhiêu cơ?”
“Sáu mươi, có lẽ ít hơn hay nhiều hơn vài tuổi.”
“Hiểu rồi.” Lúc đó ta thấy cả người cứng đờ, mình vớ phải một lão già. “Ta sẽ chết trước ngươi đúng không? Ta chết ngươi có kiếm người khác không?”
“Ngươi không biết sao? Người bên ngoài và người của Vong Ưu ở cùng nhau một thời gian dài cũng có tuổi thọ giống người Vong Ưu.”
“Ngươi có nói ư?” Ta khẽ cau mày. Nhạc Ưu liền dụ ta đặt A Hòa lên giường, rồi cởi y phục của ta. Tên sắc lang này, sau lần kia mỗi ngày đều như vậy.
~♥~
Chương 8