Cơ thể mỗi lúc càng không nghe theo lý trí cô, hai ngọn đồi liên tục bị xoa nắn đến hằn đỏ dấu tay trên làn da trắng nõn.
- Ưm...ưm...
Từng thanh âm gợi cảm thốt ra, nơi thầm kín bên dưới đang dần được khám phá. Sự chống cự lúc này hoàn toàn vô nghĩa, cô cũng không đủ sức để phản kháng.
Bàn tay nam tính kéo nhẹ mảnh vải che chắn vùng tam giác bí mật, cô đưa tay níu giữ lại. Dù sao cũng không tránh khỏi ngại ngùng, mặc anh tùy tiện nhìn vùng đất cấm.
Nhưng sự ngăn cản của cô vào giây phút kịch liệt này thì có nghĩa lý gì nữa. Anh nhanh chóng cởi bỏ vật cản, nơi kín đáo lộ ra trước mắt Tống Hiển.
Khóa chặt cô dưới thân anh, những thứ vướng đã nằm ngổn ngang trên sàn. Vật bên dưới vươn mình thẳng tắp, cao lớn cứng cáp, hừng hực khí thế xung trận.
Anh đặt một nụ hôn xoa dịu bầu không căng thẳng lên môi cô. Nhân lúc diễn cảnh thắm thiết mà mở đường cho chiến mã xông thẳng vào hang sâu.
Hang nhỏ chật hẹp bị xâm nhập co thắt dữ dội, giữ chặt đoàn tàu đang luồn lách bên trong, đến cả di chuyển cũng gặp chút khó khăn.
Cô nhíu mày, dù không đau đến mức xé da xé thịt như lần đầu nhưng kỳ thực vẫn cảm thấy khá khó chịu.
Xương quai xanh gợi cảm khiến anh chẳng thể bỏ qua, cả cơ thể cô, từ đầu đến chân đều là cực phẩm khó lòng buông tha.
Ngọn đồi đung đưa theo từng nhịp nhấp vào ra, mỗi lúc càng thêm dữ dội. Hai viên ngọc nhỏ bị mút lấy, khoái cảm từ đó dâng cao, lan truyền khắp cơ thể.
Bên dưới liên tục vào ra, thanh âm như thể đang học đánh vần không ngừng vang lên trong căn phòng kín.
Đến một lúc khá lâu sau, cô đã dần kiệt sức bởi sự máu lửa của Giang Tống Hiển. Cả cơ thể cô mềm nhũng như chẳng còn chút hơi sức, đôi môi gắng gượng cất lời:
- Đừng...ra bên trong...
Nhưng lúc này mọi sự kiểm soát đã vượt ngoài khả năng của cô. Khi lên đến đỉnh núi, ngay cả anh cũng chẳng thể làm chủ được sức chảy của dòng suối.
Trong lúc thăng hoa của thể xác, chiếc đèn cày mạnh mẽ tung sức bật, rót vào búp hoa dòng tinh chất ấm nóng, chỉ trách là quá nhanh quá nguy hiểm nên không kịp rút ra ngoài.
Cô đưa tay đánh nhẹ vào lồng ngực rắn chắc tỏ ý trách móc. Anh đắm đuối hôn lên đôi môi đỏ mọng, bàn tay vẫn còn bướng bỉnh xoa nắn ngọn đồi mềm mại, mân mê chẳng biết chán.
Làn da trắng nõn ghi lại những vết tích hằn đỏ của cuộc hoan ái. Không gian lưu giữ mùi hương mặn nồng, khác gì căn phòng tân hôn của cặp đôi mới cưới.
————————————
Thân thể mệt mỏi rã rời, đêm qua nào phải duy nhất một hiệp, cô vừa nghỉ ngơi được một lát đã bị Giang Tống Hiển “làm phiền”, cứ liên tục như thế, bao nhiêu trận cô cũng chẳng nhớ rõ.
Đôi mắt dần hé mở khi tia nắng sáng lóa chiếu qua kẽ hở của rèm cửa ban công.
Thất Giai gắng gượng tỉnh giấc, thân thể vẫn còn mệt nhừ sau trận chiến dai dẳng cả đêm hôm qua.
Cô vừa nhóm nhẹ người định ngồi dậy, chợt một lực kéo cánh tay cô lại, Thất Giai nghiêng người rồi ngã vào lòng ngực rắn chắc.
Hơi thở nam tính đều đặn từng nhịp khiến cô nóng cả mặt, anh vòng tay ôm cô kéo nhẹ vào lòng.
- Thức sớm vậy?
Cô có chút ngập ngừng, nhớ đến diễn cảnh đêm qua, thật xấu hổ không tả nỗi, nhưng thay vì giận hay hận anh, cảm xúc trong cô giờ đây lại rất hỗn độn.
- Tôi...tôi phải đi chuẩn bị, hôm nay có cảnh quay vào sáng sớm.
Anh bỗng ôm chặt lấy cô, còn hôn lên trán cô, Tống Hiển nhắm mắt, lời nói ba phần nũng nịu, bảy phần còn lại cũng y như ba phần.
- Một lát nữa thôi.
Tim cô chợt đập mạnh, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Không phải vì cử chỉ dịu dàng anh dành cho cô, mà cô đang rất hoang mang, rối bời bởi cảm xúc của chính mình.
Cô từng rất sợ bị người khác lạm dụng thân thể, cố gắng né tránh mỗi khi tên Cố Lập Nguyên nhân cơ hội động chạm vào người cô.
Ấy vậy mà Thất Giai lại trao thân cho Giang Tống Hiển, còn chẳng phải chỉ một lần vì sự cố, ái ân đến mức cô chẳng thể kiểm soát được nữa.
Nằm trong lòng anh, gối đầu lên tay người đàn ông quyền lực lại khó hiểu này, Thất Giai ngẫm nghĩ lại chuyện đã xảy ra giữa cả hai.
Cô khẽ hé mắt ngước nhìn anh, gương mặt tuấn mỹ kề cạnh, thật sự Giang Tống Hiển có thể dành cho cô sao?
Đột ngột bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa phá tan bầu không khí yên tĩnh:
- Thất Giai à, là chị đây, em đã dậy chưa?
Là giọng nói của Vân Linh, cô hốt hoảng, vội vã ngồi dậy. Tống Hiển nghe thấy tiếng động cũng không thể ngủ tiếp được. Thấy cô ngồi dậy, anh cũng tỉnh ngủ.
- Có chuyện gì vậy?
Cô nhìn anh với ánh mắt đầy hoang mang, bối rối:
- Là chị Vân Linh...không thể để chị ấy nhìn thấy anh ở đây được.
Cô vội nắm tay anh rời kéo khỏi giường, bên ngoài, nữ trợ lý vẫn không ngừng cất tiếng vì không nhận được hồi âm.
- Thất Giai, em thức dậy chưa?