Không phải bệnh nhân nào cũng có can đảm chấp nhận phẫu thuật. Vì suy cho cùng, ở trên bàn mổ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chị y tá an ủi ông cụ Dương: “Phẫu thuật có tiêm thuốc mê nên sẽ không đau đầu ạ, ông chỉ cần ngủ một giấc là xong rồi.”
Vì đang ở trước mặt bệnh nhân nên đương nhiên phải dỗ dành họ như thế. Chứ trên thực tế, ông cụ Dương đã lớn tuổi rồi, có thể sống được ở trên bàn mổ hay không vẫn là một dấu hỏi. Đây cũng là lý do tại sao Viện trưởng cử nhất định phải để Giang Trì mổ chính.
Bởi vì người nhà họ Dương vẫn không tới, cho nên cuối cùng y tá đành phải đưa ông cụ Dương đi làm kiểm tra.
Cố Tương vẫn luôn đứng ở bên cạnh nhìn ông cụ, đột nhiên cô cảm thấy việc sinh con thật vô nghĩa. Rất có thể sau này khi về già, cô cũng sẽ giống như thế này.
Đúng lúc này Giang Trì quay đầu lại nhìn cô, anh hỏi: “Giờ em đã biết rõ tại sao tôi phải làm ca phẫu thuật này rồi đúng không?”
Cố Tương gật đầu, “Ừ.” Thật ra trước lúc gặp ông cụ Dương, Cố Tương cũng có hơi giận dỗi vì cái thái độ đáng buồn nôn của Tô Vãn, nếu thế thì làm giải phẫu cho người nhà của cô ta làm cái gì. Nhưng bây giờ nhìn thấy thế này, cô mới phát hiện ông cụ Dương là vô tội.
Giang Trì nói: “Được rồi, tôi còn bận một số việc, em tự về nhà nhé. Đi đường nhớ cẩn thận.”
Cố Tương biết Giang Trì còn rất nhiều việc cần chuẩn bị nên bảo: “Ừ, tôi về đây.” Tạm biệt Giang Trì xong, Cố Tương đi ra cửa thang máy chuẩn bị xuống tầng. Đột nhiên cô nhìn thấy Giang Trì đi theo mình. Thấy cô liếc mình, Giang Trí cho một tay vào trong túi rồi nói: “Để tôi tiễn em.”
“Không cần đầu.” Cố Tương hơi ngạc nhiên.
Nhưng Giang Trì không để ý lời cự tuyệt của cô mà vẫn đưa cô xuống tầng. Xuống nhà để xe, tìm được xe của Cố Tương, xác nhận tự cô có thể lái được ra ngoài rồi, anh mới yên tâm. Có thể là do tối hôm qua cô cho anh ấn tượng quả sâu sắc, anh sợ bây giờ cô xuống lấy xe lại loay hoay mất nửa ngày nên đặc biệt đi tiễn cô xuống dưới.
Cố Tương thấy anh đứng đó, bèn dừng xe ở ngay bên cạnh anh, cô quay cửa sổ xe xuống và gọi: “Bác sĩ Giang.”
Anh nhướng mày, lạnh lùng liếc nhìn cô, “Sao vậy?”
Cố Tương phát hiện, từ sáng sớm hôm qua sau khi hai người nói chuyện rõ ràng với nhau xong, hiện giờ Giang Trì không còn táy máy tay chân với cô nữa, thái độ cũng lạnh nhạt như thể có chỉ là một người bình thường chứ không phải là vợ của anh.
Cô lấy một lon RedBull trên xe và đưa cho anh. Giang Trì khó hiểu nhìn cô, Cố Tương nói: “Tặng anh.”
“...” Anh bất đắc dĩ vươn tay nhận lấy.
Cố Tương nhìn anh và bảo: “Có một câu nói có thể sẽ khiến anh hiểu lầm, nhưng tôi vẫn muốn nói - Bác sĩ Giang thật sự rất đẹp trai.”
Không phải Giang Trì rất đẹp trai, mà là bác sĩ Giang rất đẹp trai!
Giang Trì vừa nhận lon RedBull, nghe cô nói thế thì hơi sửng sốt. Một Cố Tương lúc nào cũng chỉ biết độc mồm với anh, vậy mà lại khen anh à? Mặc dù người có khen là anh khi làm bác sĩ, chứ không phải Giang Trì chồng cô!
Nếu như ví trái tim Giang Trí như một đầm nước tĩnh lặng, thì câu khích lệ này của Cố Tương giống như một hòn đá nhỏ, làm mặt nước gợn sóng... Không phải anh chưa từng được người khác khen, nhưng vẫn thấy bất ngờ vì Cố Tương lại đột nhiên khen mình.
Cảm giác vui vẻ lan tràn đến khóe miệng khiến anh suýt chút nữa bật cười!
Còn may là anh nhịn được!
Giang Trì nhìn về phía Cố Tương, phát hiện cô đã quay đầu đi, Cố Tương nói: “Vậy tôi đi về trước đây, bye bye.”
Khen xong là phải chạy ngay!
Dù sao thì Cố Tương cũng cảm thấy rất lúng túng. Chỉ là... khi nhìn thấy anh nói chuyện với bệnh nhân, vì bệnh nhân mà tình nguyện để mình bị thiệt thòi, Cố Tương cảm thấy mình nên khen ngợi anh một câu.
“...” Giang Trì đứng yên tại chỗ nhìn Cố Tương lái xe đi, sau đó anh lướt mắt qua lon RedBull trong tay, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười.
(Nội tâm của Giang Trì: Vợ tôi khen tôi này, hì hì ha ha... Ha ha ha...)
______________
Mình up trước 12 chap để 2 tuần tới mình tập trung ôn thi