Nhưng, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã bị Giang Trì phủ định luôn.
Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ như in cái dáng vẻ hung hãn đánh cô bồ nhí của Cố Tương khi lần đầu tiên anh nhìn thấy cô. So với cô, anh thấy mình mới là người đàn ông yếu đuối cần được bảo vệ ấy.
Buổi tối, Cố Tương rửa mặt xong đi ra đã thấy Giang Trì chuẩn bị ngủ. Tên đàn ông tối hôm qua còn chạy lên giường ngủ, hôm nay vậy mà rất tự giác vác chăn đệm xuống dưới đất nằm. Cố Tương ngạc nhiên nhìn Giang Trì, cô hỏi: “Hôm nay anh ngủ dưới đất à?”
Giang Trì mặc bộ đồ ngủ, đầu gối lên cánh tay trái của mình, anh nói: “Chứ còn gì nữa? Hay em xuống đất ngủ?” Bởi vì buổi sáng cả hai đã nói rất rõ ràng rồi, cho nên hiện tại Giang Trí không muốn ngủ cùng với Cố Tương.
Anh biết chắc cô cũng không muốn thế. Nhưng để phụ nữ ngủ dưới đất, còn mình lên giường thì anh thực sự không làm được. Cố Tương nhìn Giang Trì, cô nói: “Vậy chúc anh ngủ ngon.”
Cô bò lên giường, tắt đèn. Vì cả hai tách ra ngủ riêng nên tối hôm đó Cố Tương ngủ rất ngon, sáng hôm sau dậy, tinh thần cũng rất tốt.
Giang Trì đã đi làm từ sớm. Lúc Cố Tương ra khỏi phòng, cô nhìn thấy ông nội mặc bộ đồng phục Thái Cực Quyền màu trắng, đang tập thể dục.
“Ông nội, ông dậy sớm vậy ạ!”
Ông cụ Giang quay đầu nhìn Cố Tương, ông nói: “Ông muốn hoạt động nhiều một chút, nếu không hoạt động là người cũng sắp gỉ sét rồi.”
“Đúng đấy ạ” Cố Tương đứng ở một bên, cũng tập thể dục theo ông.
Ông nội lớn tuổi rồi mà còn biết phải vận động, cô ngày nào cũng ngồi một chỗ trước cái máy vi tính, đúng là quá không ra gì. Ông nội nhìn Cố Tương, trên mặt nở nụ cười hiền hậu.
Cháu trai của ông độc thân bao nhiêu năm rồi, giờ cuối cùng cũng cưới được vợ, làm ông nhìn thể nào cũng thấy con bé thật thuận mắt. Ông cụ cười híp mắt, hỏi han: “Cháu với Giang Trì sống chung thế nào? Thằng nhóc kia có làm cháu tức giận không?”
“Tốt lắm ạ.” Cố Tương nghĩ về Giang Trì, cô phát hiện hình như anh cũng không có thói xấu gì lớn. Mặc dù đúng là có đôi lúc anh nói chuyện làm cô tức điên, nhưng anh không phải người xấu.
Hơn nữa, khi cô không khỏe, anh cũng sẽ quan tâm cô. Lúc cô tức giận, anh cũng nhường nhịn cô. Khi giao tiếp với anh, anh cũng có thể nghe hiểu được cô đang nói gì.
Ví dụ như khi cô nói không muốn cùng anh làm chuyện kia, tối hôm qua anh cũng tự động xuống sàn nhà ngủ.
Ông cụ Giang vui mừng, “Trước đó ông còn nói với lão Đỗ là sợ hai đứa không hợp tính nhau. Thằng nhóc Trì này bị mọi người chiều quen rồi, bình thường không biết để ý đến cảm nhận của người khác. Nhưng nó vẫn là đứa tốt! Bây giờ nhìn thấy hai đứa sống tốt như thế, ông cũng rất vui mừng.”
Cố Tương gật đầu. Nhưng trong lòng thấy hơi có lỗi trước sự kỳ vọng của ông nội.
Ông cụ Giang tiếp tục: “Con người ấy mà, không dễ gặp được người mình thích trong đời. Khi còn trẻ không nhận ra, đến lúc về già có một người ở bên biết quan tâm đến mình sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.”
Cố Tương ở bên cạnh lẳng lặng nghe ông nội nói. Cô không khỏi nghĩ về bản thân mình.. Đến lúc mình già đi, bên cạnh mình sẽ có người nào đây?
Trong tưởng tượng của cô, khi về già cô sẽ mở một cửa hàng hoa ở góc phố yên tĩnh, làm một bà cụ bán hoa... Hình như cô chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ đến chuyện sẽ có một nửa khác ở bên cạnh mình.
Nghĩ tới những thứ này, trong đầu cô bất giác hiện ra hình dáng của Giang Trì... Không biết khi về già người đàn ông này sẽ như thế nào, chắc cái miệng của anh ta sẽ còn làm cho người ta ghét hơn bây giờ nhỉ!
Nhưng vừa nghĩ tới đây, Cố Tương đã dùng phắt ý nghĩ của mình lại. Chuyện anh ta trông như thế nào khi về già có quan hệ gì với cô đâu?
Ba năm sau, bọn họ sẽ trở thành hai người xa lạ không liên quan đến nhau...