Anh chỉ muốn bảo cô ăn sáng xong rồi hẵng đi, thế mà cô lại chạy vào phòng thu dọn đồ đạc là có ý gì!
“Không phải anh bảo tôi đứng trở về à?” Cố Tương hừ một tiếng, “Tôi đương nhiên phải mang cả đồ đạc đi cùng rồi, đầu thể để ở nhà anh được!”
Giang Trì phát hiện tính khí của Cố Tương đúng là rất nóng nảy.
Anh nhìn cô, không thể không hạ thấp giọng xuống, “Tôi mới nói cô hai câu mà cô đã muốn dọn đi rồi? Vậy phía ông nội phải làm sao bây giờ?” Từ trước đến nay chỉ có anh phát cáu với người khác, hôm nay đã gặp phải người dám cáu kỉnh với mình!
Cố Tương nói: “Đó là ông của anh chứ không phải của tôi, có liên quan gì đến tôi?”
Nói đến đây, Cố Tương nghĩ đến ông cụ Giang, thật ra trong lòng cô rất hổ thẹn. Mặc dù quen biết chưa lâu, nhưng ông nội rất ấm áp. Ông của Cố Tương mất sớm, ông nội Giang lại cho cô một cảm giác thân thiết đã mất từ lâu.
Giang Trì nói: “Vậy gia đình cô thì sao? Tôi nghe chú Đỗ nói tình cảnh hiện giờ của nhà họ Mạnh rất gian nan, người nhà của tôi không liên quan gì tới cô, vậy cô cũng không quan tâm đến người nhà của chính mình sao?”
Anh cũng không biết hiện giờ Cố Tương đang rất không vui là bởi vì gia đình cô.
Cố Tương nghe Giang Trì nói thế thì không lên tiếng, chỉ trừng mắt lườm anh, sau đó cất hết đồ đạc vào trong va li và kéo ra ngoài.
Giang Trì gọi: “Cố Tương.”
“Anh đừng cản tôi!” Cố Tương gắt.
Giang Trì thấy cô vẫn còn bướng bỉnh thì chẳng biết làm thế nào, “Được được, tôi sai rồi! Không bắt cô ăn sáng nữa là được rồi chứ gì! Tôi có ý tốt mà cô chẳng chịu hiểu gì cả! Không ăn thì thôi! Mặc kệ cho cô đói luôn.”
“...” Cố Tương dừng lại, nhìn Giang Trì.
Giang Trì cũng đang nhìn cô, có vẻ anh cũng thấy kinh hãi trước hành động của cô nên không còn giữ thái độ dữ dằn như vừa rồi nữa.
Mà Cố Tương lại là người thích ăn mềm không ăn cứng. Thái độ nói chuyện của bạn tốt, thì cô ấy cũng sẽ nói chuyện tử tế với bạn! Còn nếu bạn tỏ ra cứng rắn, cô ấy cũng có thể lật cả nhà lên với bạn luôn.
Thấy Giang Trì không còn tỏ ra bá đạo như vừa rồi, thái độ của cô cũng khá hơn một chút, “Không phải anh nói muốn quản tôi sao? Không phải anh nói không có người nào mà anh không quản được sao?”
Giang Trì cảm thấy nhức đầu, “Cô thế này ai dám quản cô! Về sau cô có ăn cơm hay không đều không liên quan gì đến tôi, được chưa?”
Giang Trì nói xong cũng thấy phục chính mình. Chắc anh bị điên rồi mới muốn quản chuyện của cô, lúc đầu anh gọi cô tới nhà ở cùng đã đủ phiền toái lắm rồi.
Cố Tương không nói gì, Giang Trì đưa tay ra cầm lấy va li của cô để lại vào trong phòng, sau đó bảo: “Đi thôi, cô đi làm việc của cô đi, buổi tối nhớ về là được.”
Nói đến đây anh lại cảm thấy không ổn, bèn sửa miệng: “Hoặc nếu cô không thích thì không về cũng được. Nhưng chúng ta đã kết hôn rồi, nơi này là nhà của cô. Tôi hy vọng cô hiểu được điều đó.”
“...” Anh đẩy cô ra khỏi phòng, muốn cô đi đi.
Hôm nay tâm trạng của Cố Tương không được tốt, được anh dỗ dành như thể cũng thấy khá hơn nhiều. Cô nói: “Tôi đói, ăn sáng xong tôi sẽ đi.” Anh để cho cô đi, cô còn không muốn đi đâu.
Giang Trì đành phải bảo: “Cũng được, tùy cô.”
Trời đất ơi, giờ anh đang có cảm giác là mình cưới về một bà nội rồi!
Cố Tương ngồi trên ghế, ăn bữa sáng dì giúp việc chuẩn bị cho cô. Giang Trì đã ăn xong, anh vào phòng mặc áo khoác rồi ra ngoài, sau đó cầm di động nghe điện thoại.
Điện thoại do bên nhà gọi tới, anh nhận cuộc gọi, “Tối tôi không rảnh.”
Chú Đỗ nói: “Mẹ của cậu trở về là muốn gặp mợ chủ, nếu không, hay là để tối nay mợ chủ thay cậu đến đây đi.”
Chú Đỗ biết Giang Trì bận công việc, bình thường trong nhà có chuyện gì, nếu không phải là việc lớn thì anh cũng chẳng quan tâm. Nhưng Giang Trì đã kết hôn với Cố Tương, những điều này là không thể tránh khỏi.
Mẹ của Giang Trì nghe được tin tức nên đặc biệt chạy về, mục đích là muốn gặp mặt người con dâu này.