Cố Tương cau mày không nói gì.
Ba năm!
Nhớ tới mấy năm nay chú Mạnh đối xử tốt với mình, đây đã là năm thứ mười cô ở nhà họ Mạnh rồi, dùng ba năm của cô để báo đáp công của chú Mạnh.
Chú Đỗ thấy cô không nói gì thì biết là cô đã dao động bởi lời nói của mình rồi.
Chú ấy thở dài một hơi, nói tiếp: “Nếu như cô không có ý kiến thì sáng mai tôi sẽ cho người đến nhà họ Mạnh đón cô nhé? Chỉ đi đăng kí kết hôn thôi, cũng không mất bao nhiều thời gian đâu.
“Cố Tương nhìn dáng vẻ gấp gáp của chú Đỗ, cuối cùng vẫn gật đầu.
____________________
Hôm sau, đến thời gian đi đăng ký kết hôn, vẫn là chú Đỗ đến xử lý. Còn ông chồng kia của cô, từ đầu đến cuối đều không lộ mặt.
Thì ra quản gia của nhà có tiền, chẳng những giúp đi xem mắt, đến ngay cả chuyện đăng kí kết hôn cũng có thể thay luôn.
Từ Cục Dân chính đi ra, chú Đỗ bảo cô: “Sáng hôm nay cậu Giang có ca phẫu thuật nên mới không tới được! Mợ chủ bỏ qua cho.” Ông chú này đổi giọng nhanh thật đấy.
Vì cậu Giang không đến cho nên cảm thấy rất có lỗi với Cố Tương.
Cố Tương nhìn chú ấy và bảo: “Không sao, anh ta bận việc mà.” Cho dù anh ta có mãi mãi không xuất hiện thì Cố Tương cũng chẳng có tổn thất gì.
Chú Đỗ cười nói: “Phía Chủ tịch Mạnh, chúng tôi đã phải người đi xử lý rồi, mợ cứ yên tâm, nhoáng cái là có thể nghe được tin tốt thôi.”
Buổi chiều Cố Tương còn có một số việc muốn đi xử lý nên cô nói, “Còn chuyện gì khác nữa không? Nếu không, tôi đi về đây.”
Chú Đỗ cười, “Không sao, mợ cứ đi làm việc đi, chờ khi nào có thời gian rảnh cậu Giang sẽ liên lạc với mợ, đến lúc đó tôi sẽ chính thức giới thiệu cho hai người với nhau.”
Cố Tương nói: “Không vội.” Ngược lại, cô càng hy vọng anh ta xuất hiện càng muộn càng tốt.
Mà cho dù ba năm tới anh ta không xuất hiện lấy một lần, cô cũng hoàn toàn không thèm để ý, cô chỉ mong ba năm sẽ trôi qua trong nháy mắt.
Từ Cục Dân chính ra, cô nhận được điện thoại của Bạch Vi, “Cố Tượng, cậu đến chưa? “Sắp đến rồi, tớ vừa xong việc.”
Cố Tương hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?” Vừa nãy lúc Bạch Vi gọi điện thoại cho cô, cô đang bận làm thủ tục đăng kí kết hôn.
Bạch Vi nói: “Con ả kia mang thai rồi, bây giờ đang ở trong bệnh viện! Đám người nhà của cô ta đến hết cả!”
Cố Tương nghe mà thấy cạn lời. Con ả kia tất nhiên là nói cô bồ nhí mà gần đây Hạ Văn Hiên nuôi bên ngoài.
Hạ Văn Hiến và Bạch Vi là thanh mai trúc mã, hai người họ đã chuẩn bị xong hết phòng cưới, chuẩn bị kết hôn rồi. Ấy thế mà Hạ Văn Hiên lại có bồ nhí ở bên ngoài.
Cô bồ nhí kia cũng chẳng phải thứ biết an phận, thường xuyên gửi tin nhắn vào điện thoại của Bạch Vi để tìm cảm giác tồn tại, ý đồ buộc Bạch Vi nhường vị trí cho mình. Bạch Vi rất tức giận vì chuyện này, cô ấy muốn chia tay với Hạ Văn Hiến, nhưng lại không muốn để con hồ ly tinh kia được lời, cho nên vẫn luôn giằng co.
Giờ phút này nghe được tin con hồ ly tinh kia làm ầm ĩ đến cả bệnh viện, Cố Tương cũng điện, “Cô ta có ý gì? Còn sợ người khác không biết mình là Tuesday à, vậy mà làm ầm ĩ đến cả bệnh viện?”
“Chứ chả à!” Bạch Vi tức giận nói: “Đồng nghiệp của Hạ Văn Hiên vừa mới gửi tin nhắn cho tớ, nói con ả kia mang thai rồi, người nhà của cô ta đều mặt dày kéo đến cả! Hỏi tớ có biết chuyện này không! Tớ thật sự phục đấy, tại sao lại có thể có loại người không biết xấu hổ như vậy chứ?”
Hạ Văn Hiên làm việc ở bệnh viện, cô bồ nhí làm ầm ĩ đến bệnh viện thì tất nhiên các đồng nghiệp của anh ta đều biết hết.
Người khác làm bồ nhí đều phải lén lút, giữ im lặng, sợ người khác biết! Cô ả này thì ngược lại, chỉ sợ người khác không biết.
Cố Tương nói: “Cậu đừng cuống, tớ sẽ tới ngay“.