Cố Tương đi phía trước, đột nhiên cảm giác được người đàn ông luôn yên tĩnh đi theo sau lưng lại cười khẽ sau khi nghe mình nói chuyện.
Cô quay đầu liếc nhìn Giang Trì, phát hiện anh đang cười. Cố Tương không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy sởn cả gai ốc. Cô chỉ lấy ví dụ cho Bạch Vi thôi, chứ không có nghĩa là có thật sự muốn sinh con với Giang Trì.
Cô trừng mắt với Giang Trì, sau đó tiếp tục nói chuyện điện thoại với Bạch Vi.
Bạch Vi nói: “Tớ biết cậu quá mà, đến lúc đó tớ sẽ tự đi mua quà. Nhưng Hà Giai không giống cậu! Tớ sợ tặng quà cậu ấy không thích là cậu ấy lại giận dỗi, cậu cũng biết cậu ấy dễ nổi nóng lắm mà.”
Cố Tương đành phải bảo: “Ngày mai tớ sẽ đi mua quà cùng cậu, hoặc là cậu lên mạng tìm đi, tớ giúp cậu chọn.”
Bạch Vi đồng ý: “OK.”
Nói đến đây, cô bạn thân này của Cố Tương hình như lại nhớ ra cái chủ đề gì đó, “Khoan đã, cậu vừa mới nói là cậu muốn sinh con? Chừng nào cậu sinh?”
“...” Cố Tương đỡ trán, ngồi xuống chiếc ghế bên đường, “Chừng nào tớ sinh cái gì? Kiếp sau được không?”
Cô và Giang Trì còn đang vì vấn đề này mà sầu não đấy, sao tự dưng Bạch Vi cũng nhắc tới cái đề tài này.
Bạch Vi nói: “Chậc, ông chồng kia của cậu ấy à, mặc dù tính tình hơi lạnh lùng một chút, nhưng dáng dấp cũng không tệ. Chẳng phải cậu thuộc hiệp hội yêu vẻ bề ngoài điển hình đấy sao? Thế mà không ra tay được à!”
Cố Tương gác tay lên tay vịn của chiếc ghế gỗ màu trắng, rồi mắng Bạch Vi: “Cậu thôi đi!”
Giang Trì còn đang ở đây đấy! Để anh nghe mấy chị em cô nói chuyện mà cũng được à!
Bạch Vi nói: “Tớ nói thật đấy! Anh ấy đẹp trai như vậy, có ngủ thì cậu cũng không lỗ. Chậc, loại đàn ông như vậy hiếm lắm đấy.” Bạch Vi vừa nói xong, Giang Trì đã ngồi xuống bên cạnh cô.
Chiếc ghế rung rinh, trái tim Cố Tương cũng trở nên căng thẳng theo.
Cô không muốn tiếp tục cùng Bạch Vi thảo luận vấn đề này nữa, “Cậu mau đi tìm quà đi.”
Nói rồi vội vàng cúp điện thoại.
Giang Trì ngồi bên cạnh, đôi chân dài bắt tréo, anh nhìn Cố Tương và hỏi: “Em nghĩ thế nào về chuyện sinh con?”
“...” Câu hỏi này quá bất ngờ làm Cố Tương không kịp chuẩn bị, thậm chí cô còn không hề nghĩ rằng Giang Trì sẽ hỏi trực tiếp như vậy.
Cô nói: “Không muốn.”
Cô còn có thể nghĩ như thế nào nữa? Sinh con với anh á, không bao giờ.
Giang Trì vẫn nhìn Cố Tương, đột nhiên anh đưa tay khoác lên thành ghế dựa phía sau lưng cô, “Cố Tương, không phải em nghĩ rằng đã tới nhà chúng tôi rồi, cũng đã đăng kí kết hôn với tôi mà còn có thể nguyên vẹn rút lui sao?”
Giang Trì phát hiện, tâm tư của Cố Tương hoàn toàn không ở trên người anh.
Cô gái này rất kháng cự anh! Thậm chí còn có dự định ra đi bất cứ lúc nào.
Vốn dĩ Giang Trì cũng cảm thấy không quan trọng. Lúc đầu anh cũng sợ liên lụy đến cô! Nhưng bây giờ, nhìn cô kiêu ngạo như vậy ở trước mặt anh, Giang Trì đột nhiên cảm thấy mình không thể dễ dàng tha cho cô như vậy được.
Cố Tương không nói gì.
Giang Trì lại nói: “Nhà họ Mạnh gặp nguy cơ phá sản, em mới lựa chọn kết hôn với tôi. Đã kết hôn rồi thì hai người nên làm cái gì, trong lòng em biết rõ ràng.
Người nhà của tôi đều chờ mong chúng ta có thể có em bé, em nói xem, nếu tôi nói với bọn họ rằng em không muốn sống cùng với tôi, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?
Đến lúc đó ông nội và mẹ anh không vui, người xui xẻo khẳng định là nhà họ Mạnh. Mà chắc chắn nhà họ Mạnh sẽ không được dễ chịu như bây giờ đâu.”
Cố Tương nghe Giang Trì nói thế thì nhíu mày, cô nhìn anh và phản bác: “Rõ ràng là anh Giang đây chướng mắt tôi, làm sao lại thành tội không đồng ý ở cùng với anh rồi?”
Tên đàn ông xấu xa này! Ngay từ đầu đã xem thường cô, hờ hững với cô rồi, thế mà giờ thì lại dám chụp nồi lên đầu cô cơ đấy!
Giang Trí cong khóe môi, “A, nói như vậy thì chỉ cần tôi đồng ý là em cũng sẽ đồng ý, đúng không?”