“Khụ...” Cố Tương vừa uống ngụm nước thì sặc ngay lập tức.
Mẹ Giang Trì bực mình nói: “Nhìn dáng vẻ của hai con là biết chưa làm gì rồi. Hai đứa đã kết hôn nhiều ngày như vậy, thế mà chẳng tiến triển chút nào, cử như con thì bao giờ nhà họ Giang mới có thêm đứa bé.”
Giang Trì đứng thứ ba trong gia đình họ Giang, trên anh còn hai người anh trai, con của họ đều đã đi học. Chỉ có Giang Trì cho tới bây giờ vẫn độc thân, cộng thêm những tin đồn khắc vợ của Giang Trì cùng với những sự trùng hợp không vui trước đó, người nhà họ Giang đều lo rằng anh sẽ độc thân suốt đời.
Khó khăn lắm mới kết hôn với Cố Tương, đương nhiên mọi người đều mong hai người sớm có con.
Cố Tương nói: “Chuyện thế này không thể gấp được ạ.”
Lúc đầu Cố Tương cứ nghĩ rằng, do ông lớn tuổi nên mới như vậy, không ngờ mẹ Giang Trì cũng như thế. Làm cô sầu chết mất!
Mẹ Giang Trì nói: “Vậy con phải cố gắng lên.”
Đến tận bây giờ vẫn chưa ngủ với nhau thì biết đến bao giờ mới có con. Cố Tương cực chẳng đã đành phải vâng dạ.
Một lát sau, Giang Trì quay về. Khi anh về đến nhà, bà Giang đã lên trên tầng, Cố Tương ngồi một mình trong phòng khách xem ti vi và nghịch điện thoại.
Giang Trì từ ngoài bước vào, anh nhìn thấy cô thì hỏi: “Mẹ đâu rồi?”
“Ở trên nhà.” Nhớ lại thái độ lạnh lùng của Giang Trì khi nói chuyện điện thoại với mình, thái độ của Cố Tương cũng rất lạnh nhạt khi thấy anh.
Cô thậm chí còn không liếc mắt nhìn Giang Trì. Giang Trì nhìn cô và bảo: “Tôi lên gặp mẹ một chút.” Sau đó anh đi lên tầng.
Ở trên tầng, mẹ của Giang Trì đang nói chuyện điện thoại với ai đó, khi bà vừa nói xong thì thấy con trai tiến vào, Giang Trì hỏi với vẻ lo lắng: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Mẹ Giang Trì ho hai tiếng, “Không có gì đâu, chỉ là ốm vặt và... mẹ hơi nhỏ con. Nếu mẹ không bị ốm, chắc con cũng không định về thăm mẹ đâu nhỉ?” Lúc nói câu này, rõ là mẹ đang phàn nàn.
Giang Trì đáp: “Là do con bận mà. Hơn nữa vừa nghe tin mẹ ốm là con lập tức về ngay.”
Giang Trì nhìn mẹ và hỏi: “Ngoài ho khan ra thì mẹ có khó chịu ở đâu không? Có bị sốt không?”
Giang Trì cực kỳ lo lắng. Là một bác sĩ, Giang Trì không thể chịu đựng được khi trong nhà có người bị bệnh.
Mẹ Giang Trì nói: “Không có. Con về thật đúng lúc, chúng ta xuống ăn cơm đi! Chỉ chờ con nữa thôi đấy!”
Giang Trì đi theo mẹ.
Mẹ nói: “Mẹ đã gặp vợ con rồi.”
Nghe thấy mẹ nhắc đến Cố Tương, anh hỏi: “Hai người không cãi nhau chứ?”
“Cãi nhau?” Mẹ nói: “Mẹ mà là người như vậy à? Vất vả lắm con mới kết hôn, cho dù mẹ không thích con bé ấy thì cũng sẽ không cãi nhau đâu! Hơn nữa... Nếu mẹ dữ quá rồi dọa con bé ấy chạy mất thì phải làm sao bây giờ?”
Giang Trì: “...” Thật ra anh sợ Cố Tương cãi nhau với mẹ mình cơ.
Mẹ Giang Trì nói: “Con không còn nhỏ nữa, ông con rất lo lắng cho chuyện của con đấy, con cũng phải để tìm một chút. Con nhìn con đi... Người ta đã vào nhà mình rồi, con cũng phải ra dáng người chồng chứ, đừng có sống kiểu độc thân như trước đây, đầu óc lúc nào cũng công việc nữa.”
“Con không quan tâm đến cô ấy chỗ nào chứ?” Giang Trì cảm thấy mình đã rất quan tâm đến Cố Tương rồi. Khi Cố Tương ốm, anh còn chăm sóc cô đấy, nhưng cô lại chẳng hề cảm kích! Giang Trì không muốn dùng khuôn mặt lạnh lùng để dỗ dành cô.
Mẹ Giang Trì nói: “Ừ, con rất quan tâm! Cho nên hai đứa đến bây giờ vẫn chưa ngủ cùng nhau? Một người phụ nữ to lù lù ở trước mặt con, vậy mà con không hề có tí phản ứng nào?”
Nói đến đây, mẹ Giang Trì bỗng cảm thấy lo lắng. Chẳng nhẽ đứa con này sống độc thân nhiều năm nên bị bệnh gì đó rồi! Nếu đúng thế thật thì chết mất!