Giang Trì bất ngờ đến gần khiến Cố Tương choáng váng.
Anh là đàn ông còn cô là phụ nữ, đương nhiên sẽ có sự chênh lệch về chiều cao và hình thể. Khi anh đi tới, cô lập tức mất đi lợi thế. Tuy trong lòng Cố Tương có chút sợ hãi nhưng ngoài mặt cô vẫn vô cùng bình tĩnh
Cổ tay xinh xắn khẽ gạt tay Giang Trì ra, cô nói: “Thật xin lỗi nhưng tôi chướng mắt, anh Giang không phải mẫu người mà tôi thích.” Cố Tương nói rất nhẹ nhàng nhưng giọng điệu lại vô cùng kiêu ngạo.
“...” Giang Trì thấy Cố Tương đang cố tình chọc giận anh thì có!
Giang Trì nói: “Thật đáng tiếc, nhưng cô Cố đã kết hôn với tôi rồi! Dù chướng mắt thì cô cũng không có lựa chọn nào khác rồi.”
E là cô đã quên, bọn họ là vợ chồng hợp pháp!
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi thật sự không có hứng thú với một tên già ít kinh nghiệm như anh. Nhưng nếu anh đồng ý cầu xin tôi...” Cô cụp mắt xuống, khóe miệng lại cong lên thành nụ cười chế giễu: “Tôi có thể suy xét việc dạy cho anh.”
Một người đàn ông luôn kiêu ngạo như Giang Trì vậy mà giờ phải cầu xin cô? Cần cô chỉ dạy? Làm sao có thể?
Những lời này của Cố Tương thậm chí còn có chút kích thích anh.
Giang Trì tức giận, anh bèn cúi xuống...
Cố Tương cố tình chọc tức Giang Trì, cô cứ nghĩ rằng với lòng tự trọng của Giang Trì thì anh sẽ không thật sự chạm vào cô...
Vậy mà...
Cô thật sự bất ngờ với nụ hôn này!
Khốn kiếp đây là nụ hôn đầu của cô đấy!
Cố Tương gào lên trong lòng, cô đẩy Giang Trì vài lần nhưng không được.
Chẳng những anh hôn cô mà còn cố tình thể hiện 'kỹ thuật hôn' cao siêu của mình. Sự thật chứng minh, đàn ông luôn có năng khiếu trời sinh về chuyện này.
Sau khi hôn xong, Giang Trì ngẩng đầu, lấy tay lau môi rồi khinh thường nhìn Cố Tương và nói: “Kỹ thuật của cô Cố cũng chỉ có thế mà thôi.”
“...”
Cố Tương không thể tin được mình lại thua người đàn ông này, bị anh lợi dụng, lại còn bị chê cười.
Cố Tương trừng mắt nhìn Giang Trì, “Anh...”
Giang Trì không thèm để ý đến cô! Anh đi thẳng về chỗ cũ và tiếp tục mặc quần áo. Hôm nay Giang Trì còn có ca phẫu thuật, nếu tiếp tục dây dưa với cô sẽ khiến công việc bị chậm trễ.
Cố Tương ngồi bên cạnh nhìn Giang Trì mặc quần áo thắt cà vạt, trông anh như một tên khốn lịch sự.
Ngón tay mảnh khảnh của Giang Trì cài chặt chiếc cúc áo cuối cùng, sau đó nói với cô: “Cô có thể ngủ một giấc, lát nữa cô giúp việc sẽ tới làm bữa sáng cho cô. Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về, đừng chạy lung tung.”
Cố Tương ốm, Giang Trì không muốn thấy cô chạy đi chạy lại ở bên ngoài, anh chỉ muốn cô ở nhà.
Cố Tương còn đang tức giận, nghe thấy câu này thì ngạc nhiên đáp: “Ừ.”
Sau khi Giang Trì đi ra ngoài, Cố Tương vẫn nằm trên giường ôm lấy chiếc gối. Đây là giường của anh, ngủ rất thoải mái.
Cố Tương nằm trên giường nhớ lại câu nói của Giang Trì: Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi về.
________________
“Mợ chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mợ muốn ăn ngay bây giờ hay lát nữa?” Khi dì giúp việc đi vào phòng, Cố Tương vẫn còn nằm trên giường.
Cố Tương nghe thấy âm thanh nên ngồi dậy, “Ăn luôn bây giờ đi.”
Cô đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, trong nhà anh có đồ vệ sinh cá nhân dự phòng, đêm qua cô đã dùng rồi.
Lúc Cố Tương bước ra, cô thấy dì giúp việc đang chỉnh lại chăn đệm vừa bị cô lộn tung lên. Bởi vì Cố Tương suýt nữa đã đánh nhau với Giang Trì, cho nên giường chiếu rất lộn xộn. Dì giúp việc vừa thu dọn vừa cảm thán, thanh niên đúng là nhiều sức lực thật đấy.
Cố Tương ngồi vào bàn ăn, khi cô đang bóc vỏ trứng thì điện thoại đổ chuông. Cô nhìn lướt qua thì thấy là mẹ gọi tới. Cố Tương ấn nút nhận, “Có chuyện gì thế mẹ?”
Mẹ cô quan tâm hỏi: “Con và Giang Trì thế nào?”
“Rất tốt ạ.”