Dụ Hôn

Chương 21: Chương 21: Ở lại chỗ anh




Trên thực tế, trước kia Cố Tương từng có tính cách rất hoạt bát, đôi khi cô cũng gây rắc rối.

Mãi sau này khi mẹ bỏ đi, trong nhà không còn ai bảo vệ mỗi khi cô làm chuyện gì sai lầm nữa, cho dù cô chỉ mắc lỗi nhỏ như đánh vỡ bát, bố cũng sẽ đánh cô, một cái tát vô cớ là chuyện bình thường như cơm bữa.

Lúc đi thi chỉ cần cô làm sai một câu cũng sẽ bị đánh. Sự khắc nghiệt của bố đối với cô gần như là biến thái.

Sau ngần ấy năm kể từ khi bố qua đời, ông ta vẫn là bóng ma trong tim Cố Tương, cô vẫn thường xuyên mơ đi mơ lại những giấc mơ mà ở trong đó mình bị đánh đập.

Trong giấc mơ, Cố Tương vẫn là kẻ yếu đuối, cô bất lực không thể phản kháng....

Cô ẩn mình trong bóng tối và không nhìn thấy bất kỳ ánh sáng nào.

.......

“Cố Tương!” Cô bị Giang Trì đánh thức.

Vừa mở mắt ra, Cố Tương đã nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai, hiền hoà và đầy cảm giác an toàn ở ngay trước mặt.

Anh là bác sĩ, có khuôn mặt hiền hòa sẽ cho người khác một cảm giác rất yên tâm.

Cô hơi sửng sốt trước ánh mắt quan tâm của anh và phát hiện đôi mắt mình hơi ươn ướt.

Cô lại mơ thấy bố rồi!

Dường như mỗi khi mơ tới bố, ngay cả khi ở trong giấc mộng, nước mắt cô cũng sẽ thật sự trào ra.

Cố Tương vén chăn lên, né tránh ánh mắt của anh và đi thẳng vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại.

Cô bật nước rồi xoa nước lên mặt để mình tỉnh táo một chút.

Dường như cứ một khoảng thời gian, những ký ức trước đây lại biến thành ác mộng hiện về.

Ngay cả bây giờ, khi Cố Tương cảm thấy mình đã mạnh mẽ đến mức không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào và không quan tâm đến chuyện quá khứ, nhưng những thứ ẩn sâu trong lòng vẫn sẽ bao phủ lấy cô.

Có lẽ nó sẽ ám ảnh cô suốt cả cuộc đời!

Cố Tương cảm thấy rất xẩu hổ khi đánh mất hình tượng trước Giang Trì.

Nhớ ra mình còn phải quay về cửa hàng, Cố Tương ép bản thân điều chỉnh lại trạng thái, sau đó bước ra khỏi nhà vệ sinh.

........

Bên ngoài trời lại bắt đầu đổ mưa, nước mưa đập vào kính, Giang Trì đã thay sang dép lê, cởi áo khoác, trong tay cẩm điều khiển từ xa đóng rèm lại.

Nhà anh không có nhiều phòng nhưng rộng rãi và các phòng đều rất thoáng.

Nhìn thấy Cố Tương bước ra, ánh mắt anh rơi trên người cô.

Điều mà Cố Tương sợ nhất bây giờ là anh nhìn mình, nghĩ đến hình tượng xấu hổ vừa rồi, Cố Tương sợ anh sẽ chế nhạo cô.

Cố Tương luôn cảm thấy một người như anh hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy.

“Cô mơ thấy gì vậy?” Quả nhiên, anh hỏi, có một sự quan tâm trong câu hỏi bất ngờ của anh.

Dường như ở trước mặt Cố Tương lúc này không phải người chồng đã đăng ký kết hôn với cô mà là một bác sĩ.

Cố Tương thờ ơ đáp: “ Không có gì.”

“Có liên quan đến quá khứ của cô à?” Câu hỏi tiếp theo của anh đâm thẳng vào trái tim cô.

Cảm giác bị lột trần này khiến cô hơi khó chịu.

“Không liên quan đến anh.”

May mà Giang Trì không tiếp tục đề tài này, anh bắt đầu cùng cô bàn việc chính, “Bên ngoài trời đang mưa, đêm nay cô hãy nghỉ lại đây đi, trời đã muộn rồi và tôi cũng mệt, tôi không muốn đi lại một chuyến nữa đâu. Cô có thể tắm, quần áo để ở bên đó.”

Nói xong, Giang Trì đặt điều khiển xuống, cầm quyển sách y học ở bên cạnh bước ra ngoài và tiện tay đóng cửa lại.

Cố Tương: “... “

Có vẻ như Giang Trì đã nhận ra cô không thoải mái nên nhường lại không gian cho cô.

........

Trên ghế sofa bên cạnh có một bộ quần áo đã giặt sạch, một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần.

Quần áo thoạt nhìn là của anh.

Có điều cũng đúng, loại đàn ông không thích gần phụ nữ như anh thì sao có thể có quần áo phụ nữ ở nơi này chứ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.