Anh thực sự là người có vẻ ngoài đẹp đến mức người ta luôn cảm thấy không với cao nổi. Nhưng, mái tóc vẫn còn ướt lại làm tăng thêm vẻ đời thường ở anh. Nhìn thấy Cố Tương, anh nói: “Vào đi.” Giọng nói điềm tĩnh nghe rất êm tai.
Giang Trì là bác sĩ nên ở anh luôn có một cảm giác khiến bạn an tâm. Cố Tương đi theo vào phòng, nhìn thấy anh ngồi xuống ghế sofa.
Phòng của Giang Trì khá lớn, nhưng thật ra bình thường anh rất ít khi ở chỗ này. Anh là một người đàn ông trưởng thành nên cần có được sự tự do. Trong nhà không được tự do thì cũng thôi đi, lại còn thường xuyên hối thúc anh kết hôn. Hôm nay anh trở về hoàn toàn là vì bị ông nội gọi về.
Có điều, Giang Trì là người rất lý trí. Biết người cũng đã cưới về rồi, cho dù anh có không để ý tới cũng chẳng làm được gì, mà người ta hôm nay cũng đã đến nhà mình rồi.
Ban đầu Cố Tương cho là anh sẽ lạnh lùng không để ý tới mình như ngày hôm qua, không ngờ hôm nay trông anh lại bình dị gần gũi hơn nhiều.
Anh ngồi trên sofa, Cố Tương nhìn anh rồi cũng đi qua ngồi xuống. Ánh mắt của Giang Trì nhanh chóng rơi trên người cô.
Không biết có phải là ảo giác của Cố Tương hay không mà cô luôn cảm thấy trong ánh mắt người đàn ông này nhìn mình, có mang theo cả sự đồng cảm.
Anh nói: “Người có thể vào làm dâu cái nhà này, không phải vì tiền thì cũng là vì công danh, cô là vì cái gì?”
Câu nói này mới thẳng thắn làm sao, khiến Cố Tương trong nháy mắt có cảm giác mình giống như một món đồ bị người ta mua về. Nhưng nghĩ kỹ lại thì còn chẳng phải là như vậy sao? Cô vào làm dâu nhà họ Giang, họ liền giúp nhà họ Mạnh, mà cô là vì nhà họ Mạnh nên mới kết hôn với Giang Trì.
Chỉ có điều người của nhà họ Giang giả vờ quá tốt, cũng không đề cập tới chuyện này, chỉ có cậu Giang đây là rất thẳng thắn.
Cố Tương nhìn Giang Trì, cô cười: “Đương nhiên là vì.....tiền, cũng là vì danh lợi.”
Không thì vì cái gì? Vì anh ta à? Vì đồ khắc vợ như anh ta? Vì anh ta lạnh lùng kiêu ngạo, vốn chẳng để cô vào mắt?
Giang Trì nhìn Cố Tương, anh nhớ tới dáng vẻ lúc cô đánh cô bồ nhí kia, những lời cô nói... Lúc ấy anh còn cảm thấy cô rất có cá tính.
Nhưng bây giờ xem ra, cô cũng chẳng khác gì cô nàng bồ nhí ấy. Không phải cũng là vì tiền sao? Nhưng ở trước mặt anh, hầu hết những người khác đều sẽ giả vờ một chút, không nói thẳng thừng ra như vậy, cô đúng là không thèm giả vờ một chút nào. Đam Mỹ Hay
Giang Trì: “Nếu cô đã nói như vậy thì tốt rồi. Về sau cô đừng can thiệp vào chuyện của tôi, cứ dỗ ông nội cho tốt là được. Đây là việc mà một mợ Giang như cô cần phải làm.”
Những lời anh nói hoàn toàn là giọng điệu giáo dục cô, coi cô thành một công cụ hình người. Cố Tương nhìn dáng vẻ cao ngạo của anh mà chẳng hề cảm thấy tức giận. Nếu người đàn ông này thật sự có ý với cô, thế mới chết dở ấy!
Cô hỏi: “Ý của anh Giang là, sau này hai chúng ta ai tự làm việc người nấy, đúng không?”
Giang Trì nói: “Tôi rất ghét phụ nữ phiền phức.”
Phụ nữ phiền phức? Đang nói cô sao? Cố Tương nhìn người đàn ông trước mắt và phát hiện, ông chồng này của cô đúng là vẫn rất không ưa cô.
___________________
Trong phòng ăn rất đông người, cơm trưa rất xa hoa, có đủ loại món ăn. Cố Tương ngồi ở bên cạnh Giang Trì, cô cầm đũa gắp món rau trộn ở trước mặt, yên lặng ăn.
Vừa rồi ở trên tầng, cô mới nói được mấy câu với Giang Trì thì anh lại phải đi nghe điện thoại, anh thật sự rất bận, đến ngay cả ngày nghỉ mà điện thoại cũng không ngừng. Cô nghịch điện thoại một lúc rồi hai người xuống nhà.
Sau khi hai người nói chuyện thẳng thắn, xác định đối phương cũng không có hứng thú gì đối với cuộc hôn nhân này như cô, Cố Tương cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ còn chờ ăn bữa cơm này xong là ai về nhà nấy tự làm việc của mình....