Cố Tương nhìn anh một cái, cô mở cửa rồi bước xuống xe.
Cửa hàng rất nhộn nhịp, mọi người đều bận rộn, khi nhìn thấy cô, các nhân viên hỏi thăm: “Tổng Giám đốc Cố, chị về rồi à, chẳng phải chị bị ốm sao? Mau về nghỉ đi! Chị Vi đã tan làm rồi.”
“Không sao, tôi về lấy mấy thứ. Mọi người không cần để ý tới tôi đâu.” Cố Tương bước vào, cô giả vờ lấy thứ gì đó rồi bước ra ngoài.
Cố Tương cứ tưởng rằng lúc này Giang Trì đã đi rồi, cô có thể đi tìm một khách sạn ở gần đây, nhưng Cố Tương lại thấy xe của anh vẫn đỗ ở đó, không hề rời đi. Cố Tương đành phải bước đến hỏi: “Tại sao anh vẫn chưa đi?”
Giang Trì liếc mắt nhìn chiếc túi cô cầm, anh hỏi: “Đi đâu?”
Cố Tương đáp: “Tôi đang chuẩn bị về nhà, xe của tôi ở đây... Tôi sẽ tự mình lái xe về, anh mau đi đi.”
Sau khi cô nói xong, Giang Trì nhìn cô từ đầu đến chân với ánh mắt rất kỳ lạ.
Cố Tương hỏi: “Sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
“Cô như thế này mà cũng có thể lái xe à?” Cô muốn xảy ra chuyện à? Hay cô cảm thấy mình sống đủ lâu rồi?
Cố Tương trả lời: “Tôi chỉ bị cảm nhẹ thôi mà.”
Vừa nói xong, cô ho hai tiếng. Giang Trì nói: “Lên xe.”
“Thật sự không cần...”
“Lên xe, tôi không muốn nhắc lại đâu.” Mặc dù anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người khác không thể từ chối.
Cố Tương nhìn Giang Trì, trong lòng cũng hơi nóng nảy, “Chẳng phải anh là người ghét phiền phức nhất à? Sao anh cứ thích xen vào chuyện của người khác vậy?”
Giang Trì nói anh sợ phiền phức, thật ra cô còn sợ phiền phức hơn cả anh. Thậm chí Cố Tương còn không muốn tiếp xúc nhiều hơn với anh.
Giang Trì nhìn cô, ánh mắt hơi khựng lại một chút. Đúng là bây giờ anh đang quan tâm đến cô hơi nhiều! Nhìn thấy Cố Tương ốm, Giang Trì thật sự lo sợ sẽ có chuyện xảy ra với cô. Đến lúc đó... Rất có thể anh lại gánh thêm một mạng người nữa trên lưng!
Mặc dù người nhà vẫn luôn an ủi đó không phải là lỗi của Giang Trì, nhưng thật sự liên quan đến những chuyện này, làm sao có thể không hề có phản ứng nào chứ? Đây cũng là lý do tại sao Giang Trì đặc biệt phản đối người nhà tìm đối tượng cho mình.
Thấy Giang Trì không nói gì, Cố Tương cũng cảm thấy hơi hổ thẹn khi nhận ra rằng anh cũng chỉ đang quan tâm mình.
Cố Tương dịu giọng giải thích: “Ông nội anh và mẹ tôi đều muốn chúng ta sống cùng nhau, nên tôi đã chuyển ra khỏi nhà họ Mạnh rồi. Vì vậy anh không cần đưa tôi về nhà đâu. Tôi ra ngoài ăn chút gì, sau đó sẽ về cửa hàng nghỉ ngơi. Anh cứ về đi.”
Có thể là do đang ốm, cũng có thể vì lý do nào khác, khi nói đến đây, Cố Tương bỗng có cảm giác buồn mang mác.
Con người ta thật đáng buồn!
Ngày nào bạn cũng tiếp xúc với rất nhiều người, nhưng lại không có ai trên thế giới này đứng về phía bạn và biết bạn đang nghĩ gì, phải trải qua những gì.
Giang Trì nhìn cô, trong chốc lát, sự buồn bã, áy náy, nhẫn nhịn của cô đều rơi vào mắt anh. Giang Trì nói: “Cô muốn ăn gì, vừa hay tôi cũng chưa ăn, cùng đi đi.”
Nghe Giang Trì nói vậy, Cố Tương liếc nhìn anh, nhưng cô cũng không từ chối lòng tốt của anh.
Cố Tương ho một tiếng, cô mở cửa lên xe và bảo: “Ăn gì cũng được, miễn là thuận tiện cho anh.”
Giang Trì tìm một nhà hàng gần đó và đưa Cố Tương đi ăn cùng.
Mặc dù bị ốm nhưng Cố Tương ăn vẫn rất ngon lành, cô ăn một ít cháo hải sản rồi nhìn Giang Trì ngồi ăn ở phía đối diện. Lúc ăn cơm anh khá yên lặng, ăn cũng không nhanh, nhưng nhìn khá thích mắt.
Đồ ăn ấm vào dạ dày, tâm trạng của Cố Tương cũng tốt lên rất nhiều, cô nói với Giang Trì: “Tôi sẽ ở cửa hàng vài ngày, sau đó tìm một căn nhà để chuyển đồ qua, phía ông nội tôi sẽ giúp anh che giấu. Tôi biết anh rất miễn cưỡng về chuyện kết hôn của hai chúng ta, vì vậy tôi sẽ không gây thêm phiền phức cho anh.”