Dụ Hương

Chương 4: Chương 4




Bốn năm lặng lẽ trôi qua.

Tâm tình tuổi mười bốn, tựa như mầm non tươi mới, ngây ngô không tỳ vết.

Ngũ quan của cô bé chậm rãi rút đi vẻ trẻ con, thay thế bằng một dung nhan trong trẻo ngọt ngào của thiếu nữ, vóc dáng không biết từ lúc đã cao lên rất nhiều, dáng vẻ duyên dáng yêu kiều, dần dần hiển lộ ra phong thái dịu dàng yểu điệu.

Cùng lúc với sự trưởng thành của cô, thời gian cũng in xuống dấu vết đi qua của mình với những người bên cạnh cô, trong lúc không hay không biết, mọi người xung quanh cũng đều có một vài thay đổi.

Điều khiến cô bé cảm thấy cô đơn nhất, là sự xa cách của các bạn chơi cùng.

Đông Xuyên Quân Tư năm nay mười bảy tuổi, Đông Xuyên Tướng Tư mười sáu tuổi, hai người giống như lột xác, so với trước kia thì một người càng tuấn tú vô song hơn, còn một người anh tuấn tự phụ lại thêm kiêu ngạo dũng mãnh hơn, bọn họ trở lên cường tráng cao ngất, bắt đầu có bạn bè của riêng mình, thích theo đuổi những thứ kích thích, vì vậy cũng không còn chơi đùa cùng một cô bé như cô nữa.

Còn về Đông Xuyên Y Nhân, mặc dù đã qua nhiều năm an dưỡng, vẫn chưa cải thiện được thể chất suy nhược, chỉ có thể suốt ngày ở trong viện của ngôi biệt thự này, có điều vốn đã xinh đẹp xuất sắc, lại càng ngày càng tinh xảo hơn, mỗi năm lại càng thêm xinh đẹp.

Theo sự trổ mã ngày càng thướt tha của cô ấy, hành vi tìm vui ở bên ngoài của Đông Xuyên Hạo Tư lại ngày càng phóng đãng, chẳng những không thay đổi tính nết ăn chơi hết sức lông bông của mình, mà còn không thể kiềm chế các phương thức ăn chơi đến mức hoang đường vượt quá tưởng tượng.

Lịch học ở Học viện y của Đông Xuyên Ngự Tư vẫn luôn dày đặc, điều duy nhất không thay đổi mấy năm qua chính là, anh ấy vẫn không yêu đương gì, không hề quan tâm đến tình yêu nam nữ, giống như cố ý làm cho đời sống tình cảm của mình trống rỗng vậy.

Đông Xuyên Thượng Nhân rất ít xuất hiện trong cuộc sống của Nguyên Triêu Hương, cho nên cô cũng không thể nào biết được tình hình của anh ta, một ít tin tức về anh ta cũng do nghe được từ Đông Xuyên Tấn Tư hoặc những người khác.

Cô chỉ biết anh ta đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở tổng bộ của tập đoàn, hiện nay đã lên đến vị trí rất cao trong đội ngũ quản lý, không đến vài năm nữa, có thể sẽ thay thế cha mình, ngồi lên chiếc ngai vàng chủ tịch tập đoàn.

Đông Xuyên Tấn Tư đã tốt nghiệp đại học vào mùa xuân năm nay, chính thức bước vào xí nghiệp nghiên cứu phát triển khoa học kỹ thuật trực thuộc tập đoàn, khoa học kỹ thuật Đông Xuyên.

Bốn năm đại học này, ngoài đến trường ra, định kỳ anh đều quay về tổng bộ công ty thực tập, thành ra kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm anh đều dành cho việc học. Năm nhất đại học, anh lấy thân phận thực tập sinh vào công ty trước, sau khi hoàn toàn hiểu rõ tình hình các hạng mục nghiệp vụ của khoa học kỹ thuật Đông Xuyên, bắt đầu năm thứ hai, anh làm từ cấp thấp lên, năm hai đại học đã nhậm chức ở bộ phận nghiên cứu phát triển, năm tư đại học được thăng lên chức cao cấp, tạo nền tảng vững chắc để phát triển cho công việc trong tương lai.

Năm nay vừa tốt nghiệp, một chức vị cấp quản lý đã được chuẩn bị ổn thỏa cho anh. Tất cả mọi người đều cho rằng, với năng lực hơn người của anh, chắc hẳn không cần đến mấy năm liền có thể lên như diều gặp gió, sớm muộn cũng sẽ ngồi lên long ỷ tổng tài khoa học kỹ thuật Đông Xuyên, chính thức tiếp nhận quyền hành.

Ngoại trừ kế thừa sự nghiệp gia đình, trọng tâm cuộc sống của anh vẫn lấy Nguyên Triêu Hương làm chính như trước, hơn nữa khi cô bé ngày càng lớn, phương thức giám hộ của anh cũng ngày càng nghiêm cẩn, chuyện vụn vặt lớn nhỏ gì trong cuộc sống cũng phải báo cáo với anh, thành tích học tập cũng phải đưa anh xem qua, đi ra ngoài dạo chơi cũng phải được anh phê chuẩn, triệt để thi hành ''giáo dục nhẹ nhàng, kỷ luật sắt thép.'' [THTN: sợ quá >''

Về phần Nguyên Triêu Hương, cuộc sống những năm gần đây trôi qua khá yên bình, điều duy nhất không quen được chính là trở thành nhân vật tiêu điểm trong trường.

Trường cô bé theo học chính là trường tư nhân của tập đoàn Đông Xuyên được xưng là có quy mô nhất toàn bộ Châu Á, Học viện Đông Vũ, là một học viện quý tộc điển hình.

Trường này từ bậc tiểu học đến đại học đều có, gần như đảm trách toàn bộ cuộc đời của một học sinh.

Từ sau năm thứ tư tiểu học khi tin tức cô bé đến ở nhà Đông Xuyên bị truyền ra, cô đã trở thành đối tượng mà toàn bộ nữ sinh trong trường hâm mộ, nguyên nhân không có gì khác, chính vì nhà Đông Xuyên có sáu người xuất chúng, còn có số lượng anh em họ đông đảo, đoàn con trời ấy không chỉ làm điên đảo mọi người trong trường học, mà còn nổi tiếng với hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ ở bên ngoài, do vậy, tình cảnh của cô dĩ nhiên cũng khó tránh khỏi tạo thành đề tài bàn tán của mọi người.

Khi cô còn bé vẫn chưa cảm thấy gì, đến khi lớn dần mới từ từ hiểu được, các bạn học nữ mù quáng hâm mộ cô cũng không phải không có nguyên nhân, nói cho cùng không phải người nào cũng có cơ hội 'cận thủy lâu đài[1]' như cô.

[1]Cận thủy lâu đài: lầu gần mặt nước, ý nói có ưu thế về địa lý.

May là cô tính tình ngay thẳng, hơn nữa thường ngày giao du rộng rãi, kết nhiều bạn tốt, cho nên ở trường coi như tương đối được hoan nghênh, bạn học nữ dù có không yêu thích và ngưỡng mộ, cũng không đến nỗi ghen tỵ, căm ghét cô.

Có lẽ bởi vì cô hoạt bát hào phóng, cá tính tự nhiên không làm ra vẻ ta đây nên ấn tượng của những người khác phái đối với cô luôn vô cùng tốt, hơn nữa sau khi lên trung học, ngoại hình ngọt ngào xinh đẹp phát sáng của cô lại càng làm một đám nhóc đang thời kỳ trưởng thành chết mê chết mệt, đầu óc choáng váng, có vài tên con trai cuồng vọng tự phụ bắt đầu phát động tấn công, triển khai theo đuổi cô nhiệt liệt.

Cách thức theo đuổi quấn quít si mê của những người ái mộ kia làm cho cô chịu không nổi, cô đành phải vạch rõ giới tuyến với bọn họ, không dám tùy tiện phản ứng với bất kỳ nam sinh nào, nhưng mà, bất luận cô cự tuyệt thế nào, trốn tránh ra sao, không để ý tới đến cỡ nào thì đám ong bướm kia vẫn có thể vượt qua các ngăn chặn khiến cô trở tay không kịp. [TN: Xem ra anh Tấn Tư có nhiều tình địch đây *huýt sáo* TT: nói gì thế hả? *trừng mắt* TN: *nhào vô lòng Vân ca* *chỉ chỉ* ca, Tấn Tư bắt nạt mụi *ủy khuất*, NV: *nhìn TN cười khi thấy người gặp họa* =]]]

Quá đáng nhất chính là, có mấy tên lỗ mãng trực tiếp gọi điện thoại tới nhà quấy rầy cô, may là cũng chỉ gọi vào điện thoại bàn trong phòng khách, để tránh hiểu lầm không đáng có, trừ những bạn học nữ thân thiết ra, phàm là nam sinh gọi tới chỉ đích danh tìm cô, cô đều nhờ lão quản gia thay cô từ chối, không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào.

Vốn tưởng rằng như vậy đã có thể được yên tĩnh, không ngờ cô quá đánh giá thấp nặng lực của đối phương.

Mặc dù cô chưa bao giờ cho bất cứ ai số điện thoại của Nam Sương Viện, vậy mà những tên nhóc đang tư xuân kia vẫn có biện pháp tra ra đường dây tư nhân này.

Thật nguy hiểm! Tất cả trong Nam Sương Viện chỉ có hai người là cô và Tấn, không có Tú gia làm lá chắn cho cô, những cuộc gọi liên hoàn nhiệt tình kia lại càng thêm càn rỡ.

Bất hạnh hơn là, mỗi lần bọn họ gọi điện tới, vừa vặn đều bị nam chủ nhân của Nam Sương Viện này tự mình nhận được.

Tình hình không tốt cho lắm! Tấn mặc dù không nói gì, cũng đều luôn đưa microphone cho cô, ngoài mặt thì dường như rất thông tình đạt lý, có điều, cô cũng không thể lơ là sắc mặt xanh lét kia của anh, xem ra, người giám hộ của cô cũng không hài lòng gì với hành động theo đuổi trắng trợn của những tên nhóc kia, chẳng qua là ẩn nhẫn chưa phát tác mà thôi.

Thế nhưng, cùng với số lần gọi điện tăng lên, sự bình tĩnh cùng lý trí mà Đông Xuyên Tấn Tư luôn tự hào từ trước tới nay cũng dần dần biến mất, hiện giờ đã đến bên bờ bạo phát.

Hơn chín giờ tối, điện thoại trong Nam Sương Viện lại vang lên.

Chỉ chốc lát, Đông Xuyên Tấn Tư đi vào phòng cô bé, cầm điện thoại không dây trong tay đưa cho cô bé, sóng ngầm thâm trầm trong ánh mắt cuộn trào mãnh liệt. ''Điện thoại.''

Cô bé đang bận rộn luyện đàn, tiện tay cầm lấy điện thoại, vừa nghe đến giọng nói của đối phương, tiếng đàn du dương lập tức lạc điệu.

Còn ai nữa, không phải là người từng tuyên bố nhất định phải giành được cô về tay, hiện giờ đang là học sinh năm hai trung học(cấp hai), xuất thân con cháu của thế gia đảng chính phủ, tên là Áo Trạch Binh Bộ hay sao.

''Khỏi cần, ừ, không muốn, đúng, không được, tạm biệt.'' Cả đoạn đối thoại tiến hành chưa đến một phút đồng hồ, đã bị cô bé qua loa đuổi đi. Ứng phó với những nam sinh nhàm chán luôn tự cho mình là đúng này, cô bé trước nay không hề giả vờ nói lịch sự.

Đông Xuyên Tấn Tư khoanh hai tay trước ngực, nghiêng người dựa vào mép đàn dương cầm, vẫn là không nói gì, mặc dù trên mặt lộ ra nụ cười mê người, nhưng đáy mắt màu hổ phách lại bắn ra những mũi nhọn nguy hiểm.

''Em... em thề, em thật sự không tùy tiện đưa số điện thoại ở đây cho người khác, em cũng không biết rốt cục bọn họ đã làm thế nào mà tra ra được.'' Nguyên Triêu Hương vội vàng thanh minh cho mình, ''Bằng không thế này đi, sau này với những cuộc gọi nhàm chán như vậy, anh có thể trực tiếp cúp luôn cũng không sao.''

Không có sau này nữa.

Ngày hôm sau, anh lập tức đi đổi số điện thoại Nam Sương Viện, nhất lao vĩnh dật.[2]

[2]nhất lao vĩnh dật*: ý anh ý là thà bây giờ vất vả đi một lần để về sau được nhàn nhã =))

Nhưng mà, việc đó vẫn chưa hết thúc.

Một vị con nhà giàu nào đó theo đuổi cô bé hơn nửa năm, tiếc rằng đối thủ cạnh tranh nhiều quá, không còn cách nào, liền dứt khoát giật giây cha mẹ đứng ra giúp đỡ, cha mẹ vì con trai yêu mà sốt ruột, vì hạnh phúc của con trai, đành phải kiên trì mang lễ vật hậu hĩnh đến nhà thăm hỏi Đông Xuyên Huy Nhất Lang, trực tiếp hỏi thăm ông chủ tịch về bối cảnh gia đình cô.

Có điều, chuyện này cuối cùng cũng không đi đến đâu, nguyên nhân kết quả cô không rõ lắm, chỉ biết là sau cùng đối phương biết khó mà lui, từ đó về sau liền im lặng, cũng không dám tùy tiện hỏi thăm tin tức có liên quan đến cô nữa.

Thế nhưng, những khúc nhạc đệm như thế luôn thay phiên nhau trình diễn, cuộc sống của Nguyên Triêu Hương không dễ qua, sắc mặt Đông Xuyên Tấn Tư cũng càng ngày càng khó coi, bỗng dưng làm cho cuộc sống học sinh mấy năm trung học của cô chướng khí mù mịt.

Hôm nay, thật vất vả mới chờ được đến kỳ nghỉ đông, cuối cùng cũng để cho cô được yên ổn hơn nửa tháng, cô đang vui mừng vì có thể tạm thời thoát khỏi bể khổ, nào ngờ lại vẫn có người không chịu buông tha cho cô, trực tiếp tới tận cửa tìm.

Hoàng hôn buông xuống, đôi bạn thân Nguyên Triêu Hương và Đông Xuyên Y Nhân đang ở trong phòng ăn chuẩn bị dùng bữa tối, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Là của phòng cảnh vệ ở cổng chính gọi vào đường dây nội bộ, ''Nguyên tiểu thư, Áo Trạch thiếu gia tới chơi, nói là có chuyện quan trọng muốn gặp cô, có thể cho cậu ấy vào không ạ?''

Áo Trạch?

''Không thể!'' Cô bé lập tức cự tuyệt. ''Phiền các anh mời cậu ta đi đi. ''

''Nhưng mà.... Áo Trạch thiếu gia nói, có chuyện rất quan trọng phải gặp được cô.''

Giọng nói của cảnh vệ nghe ra hình như tương đối khó xử, nhất định là tên nhóc Áo Trạch kia đã uy hiếp người ta. Nguyên Triêu Hương nhíu mày lại.

Áo Trạch Binh Bộ ỷ vào cha mình hiện nay đang giữ chức chủ tịch quốc hội, lẽ dĩ nhiên — những người dân thường không dám mạo phạm đại thiếu gia như hắn, từ trước tới nay hắn đều không coi ai ra gì, coi trời bằng vung, ngày thường ở trong trường hoành hành ngang ngược còn chưa tính, hôm nay lại còn tự mình chạy đến địa bàn của Đông Xuyên gia dương oai, việc này cũng có phần quá liều lĩnh rồi, hắn cũng không ngẫm lại nơi đây chính là phạm vi thế lực của Đông Xuyên gia, ngay cả Thiên Hoàng lão tử còn không dám động thủ trên đầu thái tuế, sao có thể tùy ý hắn ở chỗ này to gan làm càn?

Vả lại người này từ lúc nhỏ đã là đối thủ một mất một còn với Quân Tư và Tướng Tư, hai bên đều thấy nhau không vừa mắt, may mà hai anh em một Quân một Tướng hôm nay không ở nhà, nếu không chỉ sợ hôm nay hắn lành ít dữ nhiều rồi.

''Tôi không muốn gặp cậu ta, các anh nghìn vạn lần nghìn vạn lần nghìn vạn lần nghìn vạn lần đừng để cậu ta vào đây nhé!'' Cô bé liên tục dặn.

''Nhưng mà Nguyên tiểu thư....Áo Trạch thiếu gia nói, nếu không gặp được cô, cậu ấy tuyệt đối không rời khỏi.'' Cảnh vệ ở vào thế khó xử truyền lời.

Vậy thì nguy mất! Nguyên Triêu Hương nhìn đồng hồ treo tường. Năm giờ năm mươi phút, Tấn sắp tan tầm trở về rồi.

Không được, nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

''Được rồi, tôi ra ngay.'' Cô bé vội vàng cúp điện thoại: ''Y Nhân, mình đi ra ngoài một chút, không cần chờ mình đâu, cậu cứ ăn trước đi nhé.'' Nói xong, cô bé vội vã lao ra khỏi phòng ăn, chạy thẳng đến cổng chính.

Đội trưởng cảnh vệ thấy cô bé vội vàng chạy tới, trên mặt còn lộ ra vẻ lo âu, bèn quan tâm đề nghị, ''Nguyên tiểu thư, nếu cô thật sự không muốn gặp cậu ấy, chúng tôi.....''

''Không sao.'' Cô bé khoát tay. ''Bây giờ tôi ra ngoài đuổi cậu ta đi ngay.''

''Xin chờ một chút.'' Đội trưởng cảnh vệ ngăn cô bé lại, thận trọng nói: ''Nguyên tiểu thư, bởi vì Áo Trạch thiếu gia trước sau cũng không chịu nói rõ mục đích đến, hơn nữa lại mang theo ba vệ sĩ đi cùng, mặc dù toàn bộ vệ sĩ đều ở lại trong xe, nhưng mà chúng tôi lo mục đích đến của cậu ta không tốt, để bảo vệ tiểu thư, chúng tôi nhất định phải theo bên cạnh cô.''

Cô bé suy nghĩ một chút, cũng tốt, ai biết được tên kia hôm nay có phải uống lộn thuốc hay không, có người bảo vệ vẫn tốt hơn.

Nguyên Triêu Hương gật đầu, ''Ừm, làm phiền các anh rồi. ''

Đội trưởng cảnh vệ dẫn theo hai người nhanh nhẹn dũng mãnh theo bên cạnh cô bé, đoàn người đi ra cổng chính, đối mặt giao chiến với Áo Trạch Binh Bộ chờ bên ngoài đã lâu.

Đối phương thấy bọn họ người đông thế mạnh, ba tên vệ sĩ to con ở trong xe nhanh chóng lao ra ngoài, đứng bảo vệ phía sau thiếu chủ. Đội ngũ hai bên nóng lòng bảo vệ chủ nhân đều giương cung bạt kiếm, đối chọi gay gắt, bộ dáng phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh nhau.

''Có việc gì!'' Nguyên Triêu Hương tức giận trừng mắt với hắn.

Thẳng thắn mà nói, điều kiện của Áo Trạch Binh Bộ không kém, thậm chí có thể nói là người xuất sắc nhất trong số những người theo đuổi, nhưng mà cô đối với hắn một chút hảo cảm cũng không có.

Cho dù cô đã cự tuyệt hắn không dưới trăm nghìn lần, hắn vẫn không từ bỏ ý định, không giành cô được về tay khiến hắn cảm thấy rất thất bại, ban đầu hắn vốn chỉ là khoác lác chơi trò cá cược nhàm chán với đám bạn, kết quả ngay đến hắn cũng không ngờ được, hắn thế mà lại càng chơi càng nghiêm túc, cuối cùng còn lật thuyền trong mương, không những không giành được cô về tay, ngược lại còn thua trên tay cô.

''Đừng trưng sắc mặt này cho mình xem.'' Hắn ngắm nhìn cô, vẻ mặt kiềm chế. ''Mình chỉ là muốn gặp cậu...''

''Bây giờ đã gặp rồi, cáo từ.'' Cô bé lập tức xoay người rời đi.

''Cậu vẫn không thể cho mình một cơ hội nào sao?'' Hắn lập tức hét lên.

Cô bé nặng nề thở dài một hơi, xoay người lại, quyết định nói rõ với Áo Trạch Binh Bộ, kết thúc dứt khoát.

''Tôi đã có người trong lòng rồi. ''

Thái độ của Nguyên Triêu Hương gọn gàng dứt khoát hoàn toàn không để lại đường lui, nếu là một năm trước, nếu là Áo Trạch Binh Bộ còn bồng bột sẽ cảm thấy vô cùng mất mặt, đã sớm bão nổi, nhưng hôm nay bị cô không nể mặt mũi mà cự tuyệt như vậy, hắn lại ngay cả nói cũng không nói một câu, chỉ là vẻ mặt như bị tổn thương, buồn bã nhìn cô.

''Nguyên tiểu thư.'' Đội trưởng cảnh vệ nhẹ nhàng kéo tay áo cô một cái nhắc nhở.

Đằng xa, trên đường lớn Lâm Ấm rộng rãi, một chiếc xe màu bạc quen thuộc đang chạy đến.

Hỏng bét, Tấn đã về! Mặt Nguyên Triêu Hương phút chốc biến sắc.

Chiếc xe cao cấp chạy nhanh về hướng cổng chính, sau đó dừng lại, Đông Xuyên Tấn Tư bình tĩnh bước ra khỏi xe.

Áo Trạch Binh Bộ tỉ mỉ nhìn vẻ mặt Nguyên Triêu Hương, bỗng nhiên, giác quan thứ sáu mạnh mẽ mách bảo hắn một chuyện.

''Lẽ nào.... là anh ta, người trong lòng cậu?''

Khuôn mặt cô bé lập tức đỏ bừng, đáp án không cần nói cũng biết.

Chết tiệt! Áo Trạch Binh Bộ căm hận khẽ rủa thầm một tiếng.

Đông Xuyên Tấn Tư với dáng vẻ tự nhiên, bước chân vững vàng đi về phía bọn họ, đôi mắt màu hổ phách sắc bén như lưỡi dao, đầu tiên là nhàn nhạt quét mắt qua cô bé một cái, sau đó mới chuyển tầm mắt kín đáo sang vị khách nam trẻ tuổi.

''Áo Trạch.'' Đông Xuyên Tấn Tư hào phóng chào hỏi, vẫn duy trì phong độ quân tử tuyệt hảo như cũ.

''Đàn anh.'' Áo Trạch Binh Bộ khó khăn gật đầu với anh.

Chết tiệt! Chết tiệt! Tại sao lại là anh ta? Tại sao người trong lòng cô ấy lại là Đông Xuyên Tấn Tư? Tại sao nửa đường lại chui ra một tình địch khó giải quyết như vậy? Áo Trạch Binh Bộ suýt chút nữa thì ngửa mặt lên trời gào to.

Đông Xuyên Tấn Tư kế thừa huyết thống tốt đẹp của vọng tộc mình, cùng việc bẩm sinh đã xuất thân tôn quý, vì thế mà bồi dưỡng ra anh ta cả người đều mang khí thế mạnh mẽ, cộng thêm ngoại hình tuấn lãng bắt mắt cùng sức hấp dẫn trưởng thành chững chạc của nam giới, không biết đã mê hoặc bao nhiêu cô gái, ngay cả những hậu sinh tiểu bối được đánh giá là tài mạo xuất chúng như bọn họ cũng không theo kịp.

Giả sử anh ta là kẻ chỉ được cái mã bên ngoài còn bên trong rỗng tuếch thì cũng thôi đi, đằng này anh ta lại giỏi giang khôn khéo, là một thanh niên đầy triển vọng, đầu óc kinh doanh vô cùng giỏi, tùy tiện ra tay cũng được một hợp đồng vài trăm tỷ, kiếm tiền như uống nước, thủ đoạn đùa bỡn giống như làm ảo thuật, mánh khóe xã giao cao tay, ngay cả những người lớn tuổi đức cao vọng trọng trên thương trường cũng bị dỗ thành dễ bảo, phảng phất tất cả như bị thôi miên, một đám người lớn ấy chỉ cần vừa nghe thấy tên ''Đông Xuyên Tấn Tư'' liền tự động giơ ngón cái lên gật đầu tán thưởng.

Nói đến thật xấu hổ, kể cả ông bà già trong nhà hắn cũng đều khen anh ta không dứt miệng, luôn mong ước đem chị cả Vân Anh chưa lấy chồng ghép thành đôi với anh ta, tiếc rằng ông chủ tịch Đông Xuyên người ta không đồng ý, hai ông bà tự thấy mất mặt nên đành thôi.

Nói tóm lại, nếu như đối tượng trong lòng Nguyên Triêu Hương chỉ là một tên oắt không ai biết đến, có lẽ trong lòng hắn còn có thể thấy có chút cơ hội, ai ngờ mắt nhìn của cô lại cao như thế, dám chọn một nhân trung chi long (rồng trong loài người) làm hắn tức chết.

''Triêu Hương, sao không mời bạn vào nhà ngồi?'' Đông Xuyên Tấn Tư ngoài mặt thì rất khách sáo, lễ nghi cũng vô cùng chu đáo, không hổ là tinh anh trên thương trường, công lực ứng phó thật cao.

Áo Trạch Binh Bộ trưng ra vẻ mặt khó chịu.

Hừ! Còn mời hắn vào nhà ngồi nữa chứ, hóa ra vị đàn anh này không để hắn vào mắt ư?

''Không cần phiền vậy đâu, em cũng nên về rồi.'' Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu còn tiếp tục u mê không tỉnh ngộ nữa cũng không phải là cách, bây giờ rút lui vẫn tốt hơn, đỡ phải ở lại đây để người ta chế giễu.

''Hiếm khi cậu tới chơi, thật sự không vào ngồi chơi một lúc rồi mới đi sao?'' Đông Xuyên Tấn Tư ngoài miệng thì khách khách sáo sáo, nhưng trong lòng thì lại không hề nghĩ như vậy.

Trên thực tế, trong số những kẻ vây quanh theo đuổi cô, tính ra chỉ có Áo Trạch Binh Bộ này khiến anh không vừa mắt nhất, dĩ nhiên, tên nhóc râu mép còn chưa đủ dài này không uy hiếp được anh chút nào, chỉ có điều tên nhóc thối kia lại dám mơ tưởng đến người của anh, theo đuổi hai năm còn chưa chịu buông tay, hôm nay lại còn tìm tới tận cửa, bảo anh làm sao nuốt được cục tức này.

Rất tốt, tên nhóc chết tiệt, thiên đường có lối mi không đi, địa ngục không cửa mi lại xông vào.

''Đàn anh, anh thật sự muốn em vào ngồi chơi như vậy sao?'' Áo Trạch cũng buồn bực, vị đàn anh này rõ ràng muốn làm khó hắn, địch ý của anh ta đối với mình không phải hắn không nhận ra được.

''Có gì không được đâu, dù gì cũng đã tới rồi.'' Đông Xuyên Tấn Tư lơ đãng cười, giống như con dã thú vờn con mồi sắp chết, sẽ không dễ dàng để đối phương chết thống khoái, mà là muốn hưởng thụ sự thoải mái khi từ từ xé xác con mồi.

Áo Trạch Binh Bộ quay mặt sang chỗ khác, thầm căm giận. Người đàn ông này! Có đủ âm hiểm, hắn thật sự là tự mình chuốc khổ mới ở lại đây để người ta làm bia bắn.

''Cáo từ.'' Hắn xoay người phất áo bỏ đi.

''Không tiễn. ''

Trước khi đi, Áo Trạch Binh Bộ đột nhiên lên tiếng gọi cô bé lại. ''Nguyên.''

Còn chưa kết thúc ư? Nguyên Triêu Hương thấp thỏm bất an trừng mắt nhìn hắn, hy vọng hắn nhanh chóng nói xong rồi mau mau rời đi.

''Nếu như anh ta ức hiếp cậu, làm cậu đau lòng khổ sở, thì hãy đến tìm mình, mình sẽ không bỏ mặc cậu.''

Bỏ lại một câu tương đối có ý khiêu khích xong, Áo Trạch Binh Bộ liền ngồi vào ghế sau xe, nghênh ngang mà đi.

Tiểu quỷ, chỉ vậy mà đã muốn làm anh tức giận sao? Không biết tự lượng sức mình. Đông Xuyên Tấn Tư ngay cả hừ cũng lười hừ một tiếng, gót chân xoay một cái, bỏ đi một nước.

''Tấn......'' Nguyên Triêu Hương trong lòng run sợ gọi khẽ.

Đông Xuyên Tấn Tư cũng không quay đầu lại.

Đội trưởng cảnh vệ hết sức đồng tình nhìn cô bé, dùng ánh mắt ngầm ra hiệu cho cô mau chóng đuổi theo.

Cô mệt mỏi thở dài, nhìn chăm chú vào bóng lưng to lớn đằng trước, chấp nhận số phận đuổi theo.

Nguyên Triêu Hương tò tò đi theo phía sau Đông Xuyên Tấn Tư, trên đường, anh vẫn không nói câu nào, nhìn không ra bất cứ tâm tình gì.

Cô đuổi theo anh vào tới Nam Sương Viện, lại — theo sát đến cửa phòng anh.

Đông Xuyên Tấn Tư dừng bước, quay người lại, chắn ở trước cửa phòng, liếc nhìn cô, ''Bây giờ anh muốn thay quần áo, em muốn theo vào tham quan luôn sao?''

Vai cô sụp xuống, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Rầm một tiếng, cửa giấy trước mặt cô khép mạnh lại.

Một lúc lâu sau, cửa được kéo ra một chút, anh đã thay một bộ đồ đen xuất hiện, hai tay khoanh trước ngực, dựa người vào khung cửa, nhìn cô không buồn hé răng, dáng vẻ lạnh lùng hung dữ của anh làm cho người ta khó mà tới gần.

Làm sao bây giờ? Bộ dạng này của anh, làm cô thật sự không có dũng khí đối mặt.

Nguyên Triêu Hương bất an đan mười ngón tay vào nhau, khẩn trương không biết làm thế nào cho đúng, cúi thấp đầu đứng ở trước mặt anh, rất giống một học sinh tiểu học bị phạt đứng, vừa bất lực vừa hoảng hốt.

Ài, cô bé này!

Đông Xuyên Tấn Tư quay mặt đi, vẻ mặt ảo não cùng khuất phục.

''Vào đây.'' Anh kéo cô bé vào trong phòng, thuận tay khép cửa giấy lại.

Cô bé len lén liếc nhìn anh một cái, thử hỏi khẽ: ''Anh.... tức giận à? ''

''Không có.'' Anh nhanh chóng phủ nhận.

''Nói dối, vẻ mặt anh rõ ràng là không vui, còn dám nói không tức giận.''

''Vẻ mặt thế này không có nghĩa là tức giận, anh chỉ là....''

Nguyên Triêu Hương mở to đôi mắt sáng, chờ anh nói tiếp.

Giằng co hồi lâu, anh thở dài một tiếng, dứt khoát kéo cô bé vào lòng.

''Tấn?'' Cô bé bị thái độ thay đổi đột ngột của anh làm cho mơ hồ.

''Anh vẫn luôn chờ em....'' Đông Xuyên Tấn Tư vùi sâu cả khuôn mặt vào cổ cô bé, tiếng nói vì bị đè nén quá mức mà có vẻ trầm thấp khàn khàn. ''Em, nghìn vạn lần đừng phụ sự chờ đợi của anh.''

Do dự hồi lâu, Nguyên Triêu Hương mới vươn hai tay vòng qua cổ anh, ở bên tai anh nhẹ giọng thổ lộ tiếng lòng của mình.

Nghe xong lời thổ lộ chân thành của cô bé, anh mừng rỡ lập tức nâng cằm cô bé lên, ''Thật sao?''

Cô bé xấu hổ cúi đầu xuống, bên tai đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Đông Xuyên Tấn Tư cực kỳ vui mừng, ngón tay lại nâng cằm cô bé lên lần nữa, thoải mái thưởng thức khuôn mặt ửng hồng của cô.

Phá hiện tầm mắt nóng rực của anh, Nguyên Triêu Hương vội vã dời tầm mắt, trên mặt đỏ bừng mãi không hết.

''Cái kia.... Tấn, em đói bụng rồi.... với lại Y Nhân vẫn ở phòng ăn chờ em, em có thể đi trước được không?'' Cô bé tìm một lý do, chỉ mong sao lập tức trốn khỏi đây, trốn được càng xa càng tốt.

''Vậy à?'' Anh nở nụ cười không có ý tốt. ''Nhưng mà, bây giờ anh vẫn chưa muốn cho em đi. ''

Nói chưa xong, Đông Xuyên Tấn Tư cũng không kiềm chế được khát vọng tràn đầy trong lòng nữa, môi nhanh chóng áp lên, quyến luyến hôn cô bé, say sưa thưởng thức hương thơm của cô. [THTN: *che mắt Vân ca lại* phi lễ chớ nhìn a *ngó ngó*, NV: muội chơi xấu nha, *kéo ngón tay TN để hở hai mắt ra*]

Nụ hôn quấn quít kéo dài rất lâu sau đó.

Cuối cùng, anh nở nụ cười thỏa mãn, cho cô bé tự do.

Cô bé hoảng hốt đứng im tại chỗ, sóng mắt mờ mịt đón nhận đôi mắt màu hổ phách sáng rực chớp động của anh.

Nụ hôn của anh không kịch liệt, mà như nước như gió, chậm rãi dịu dàng, thế nhưng, lòng như mặt hồ của cô vẫn nhộn nhạo từng đợt sóng gợn, không có cách nào bình tĩnh trở lại.

Thật ra, với việc anh cướp mất nụ hôn đầu của cô, cô cũng không cảm thấy bất ngờ.

Sớm chiều ở chung nhiều năm như vậy, giữa hai người bọn họ vẫn luôn ngầm loáng thoáng nhưng suy nghĩ mập mờ nào đó, mặc dù anh không nói ra miệng, cô vẫn hiểu được hàm ý chất chứa trong đôi mắt sáng rực kia của anh. Thế nhưng cho dù cô đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, rằng cuối cùng cũng có một ngày anh hôn cô, nhưng cảm nhận đích thực khi bị anh thật sự hôn, lại mãnh liệt vượt xa tưởng tượng trước kia.

Ở phương diện tình cảm, cô chung quy vẫn còn rất non nớt, một nụ hôn cũng đủ làm cô lâng lâng, trong lòng rối loạn, cũng hệt như mọi nữ sinh mới yêu lần đầu, hoàn toàn không chống cự được.

''Em không hề đề phòng mà nhìn anh chằm chằm như vậy, sẽ rất nguy hiểm đấy. '' Anh bỗng nhiên lên tiếng, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng lướt qua đôi má ửng hồng của cô.

Đầu ngón tay lạnh như băng ở trên má cô gợi ra một xúc cảm khác lạ nào đó, Nguyên Triêu Hương khẽ run lên, vội vàng thu tầm mắt về, theo bản năng lùi ra sau, nhưng mới lùi được một bước, lưng cô đã dựa vào cửa giấy, bị vây ở giữa cửa và anh khiến cô tiến lùi đều không xong.

Dáng vẻ hoang mang của cô khiến anh nở nụ cười, tiếp đó anh chầm chậm áp sát mặt vào gần cô, còn bày ra dáng vẻ chưa chịu dừng lại ở đó.

Mắt thấy mặt anh lại tới gần, Nguyên Triêu Hương vội vàng quay mặt sang một bên, vươn hai tay ra ngăn cản anh. ''Tấn...''

Đông Xuyên Tấn Tư mỉm cười, cũng không ép buộc nữa, thức thời thu thái độ đùa giỡn lại, nhưng đôi mắt sâu thẳm vẫn không ngừng nhìn cô bé chằm chằm không tha.

''Em... có thể đi chưa?'' Cô bé thấp thỏm hỏi.

''Rồi.'' Anh khẽ gật đầu một cái, ''Bây giờ tạm thời tha cho em, có điều, chờ sau này em lớn lên...'' Anh cố làm ra vẻ thần bí dừng lại một chút.

Cô bé không dám lộn xộn, thận trọng chờ anh nói cho hết câu.

''Anh nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời. ''

Có... có ý gì? Tim cô bé đập thình thịch, đầu óc hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ.

''Đi ăn cơm đi.'' Đông Xuyên Tấn Tư chủ động giúp cô bé mở cửa giấy.

Nguyên Triêu Hương thở phào nhẹ nhõm một hơi, không hề do dự, lập tức co giò chạy nhanh ra khỏi Nam Sương Viện.

Vì một sự hoảng loạn không rõ nào đó, cô bé quyết định tạm thời cách xa anh một chút.

Đêm hôm ấy, dưới ánh mắt hứng thú có thừa của anh nhìn mình, cô bé ôm gối chạy thẳng đến Thủy Tương Viện cùng chen chúc trên một chiếc giường với Đông Xuyên Y Nhân.

Trước khi đi vào giấc ngủ, tâm tư của cô vẫn không có cách nào bình tĩnh trở lại. Vừa nhắm mắt, trong đầu liền không tự chủ được mà hiện ra dáng vẻ cùng với lời thề của anh.

Giọng nói dịu dàng chầm chậm của anh không ngừng quanh quẩn rõ rệt bên tai cô, quấy rầy cô cả một đêm.

Hạt giống tình yêu đã chôn giấu bao nhiêu năm tháng, ở vào năm cô sắp đi qua tuổi mười bốn này, cuối cùng cũng đã lặng lẽ nảy mầm.

Năm ba trung học, Nguyên Triêu Hương phải đối mặt với chương trình học càng ngày càng nặng thêm cùng áp lực thi chuyển cấp.

Thi chuyển cấp lên cao trung(cấp ba) khó khăn hơn nhiều so với tưởng tượng, nên cô bé không dám lơ là một chút nào.

Nếu như gặp phải vấn đề khó trong phương diện học tập, Đông Xuyên Tấn Tư liền đảm nhiệm chức vụ gia sư, có anh ở bên giảng giải đốc thúc, dù là những vấn đề có khó khăn phức tạp đến đâu cũng đều có thể giải quyết dễ dàng.

Trước kỳ thi vừa vặn được nghỉ mấy ngày ít ỏi, thế là cùng với anh, hai người đặc biệt bay sang Châu Âu một chuyến, cùng đi thăm ba cô bé, nhân tiện chơi vài ngày.

Sau khi trở về Nhật Bản, cô bé lại căng thẳng ứng phó với mấy môn thi liên tiếp.

Trận chiến cuối cùng được tiến hành vào hai ngày sau, suốt mấy ngày nay, cô bé đều cửa ngoài không ra, cửa trong không bước, để vượt qua kỳ thi lần này, cô đang thắp đèn học đêm, thực hiện bước nỗ lực cuối cùng.

Thời gian đã qua nửa đêm, tiến độ ôn tập cũng coi như thuận lợi, sắp có thể nghỉ ngơi. Nguyên Triêu Hương mệt mỏi gấp sách tham khảo lại, tựa lưng vào ghế vươn vai ngáp một cái.

A.... muốn ăn mì quá!

''Đói bụng rồi phải không?''

Đúng là tâm linh tương thông! Nguyên Triêu Hương cười khanh khách quay đầu.

Đông Xuyên Tấn Tư đang ngồi trên giường cô bé, không biết đã đến bao lâu rồi.

''Anh vào khi nào thế, sao em không biết nhỉ?'' Cô bé cười hỏi.

''Vừa vào một lúc thôi.''

Đông Xuyên Tân Tư đứng lên, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường. Giờ này đã muộn, nhóm đầu bếp chắc cũng đã nghỉ ngơi cả rồi, không nên vì một chút chuyện nhỏ mà đánh thức người ta dậy.

Anh vươn tay về phía cô bé. ''Đi, chúng ta tự xuống bếp làm đồ ăn. ''

''Em muốn ăn miso ramen(một loại mì ramen của Nhật).'' Cô bé đưa tay cho anh nắm.

''Không thành vấn đề, cho dù hiện giờ em muốn ăn sơn hào hải vị, anh cũng sẽ biến ra một bàn cho em.''

Trong phòng bếp bay ra từng đợt hương thơm mê người của thức ăn.

Đông Xuyên Tấn Tư đứng trước bếp, giơ cái vá múc nước dùng lên nếm thử hương vị.

Ừm, không tệ! Đôi lông mày rậm của anh nhướng lên, rất hài lòng với tác phẩm mình tự tay làm.

Nguyên Triêu Hương ngồi ở bàn dài, thưởng thức bóng lưng cực kỳ bận rộn của anh, lần đầu tiên trong đời cảm thấy, thì ra đàn ông xuống bếp nấu ăn cũng có thể đẹp trai như thế.

''Ôi, thơm quá.'' Đông Xuyên Quân Tư đi tới cửa phòng bếp thò đầu vào nhìn. ''Anh đang nấu gì thế?'' Cậu ta men theo hương thơm đi tới bên cạnh Đông Xuyên Tấn Tư, cầm lấy cái vá múc nước dùng nếm trộm một ngụm, ''Ưm.... ngon! Em cũng ăn một bát.''

''Cảm ơn khen ngợi.'' Đông Xuyên Tấn Tư cười cười, tiện tay đưa cho cậu ta một cái nồi inox.

''Để làm gì?'' Đông Xuyên Quân Tư ngạc nhiên nhận lấy nồi.

''Tiếc quá, anh chỉ nấu phần cho hai người, nên không thể chia cho em, phần của em thì tự em nấu đi nhé. ''

''Anh cho thêm một chút nước, bỏ thêm chút gia vị, thêm một phần mì nữa không phải được rồi sao? ''

''Không được, như vậy sẽ làm hỏng độ đậm của nước dùng. ''

''Đi chết đi! Anh nấu cũng đã nấu rồi, thêm phần của em nữa sẽ chết à!''

''Sẽ.'' Đông Xuyên Tấn Tư thờ ơ cự tuyệt. ''Em không thấy anh đã chuẩn bị bắc nồi xuống rồi sao? ''

''Bỏ đi, bỏ đi, em tự làm, chờ anh đại phát từ bi thì em đã chết đói từ lâu rồi!'' Đông Xuyên Quân Tư phẫn hận đổ nước vào nồi, sau đó trong khi chờ nước sôi liền mở tủ lạnh tìm nguyên liệu nấu ăn, để lên thớt xắt xắt thái thái, ngoài miệng vẫn không ngừng nói thầm. ''Mẹ nó, chỉ ăn bữa khuya thôi cũng phải nhìn sắc mặt người ta.''

''Ôi —— thơm quá, các anh đang nấu mì sao?'' Đông Xuyên Tướng Tư đột nhiên đi vào. ''Đúng lúc em cũng đang đói bụng, Quân Tư, tiện thể làm giúp em một bát luôn nhé. ''

''Tiện thể cái gì?'' Vẻ mặt Đông Xuyên Quân Tư không vui gầm gừ, ''Em mù à! Không thấy anh đang bận thế nào sao? Còn không nhanh giúp anh chuẩn bị nguyên liệu!''

Đông Xuyên Tướng Tư bị mắng mà không hiểu chuyện gì. ''Đi chết đi, tự nhiên hung dữ thế làm gì! ''

''Mọi người đang nấu bữa khuya à! Vừa hay, làm thêm cho anh một bát nữa nhé. '' Đông Xuyên Hạo Tư vừa từ bên ngoài về, vừa vặn đã đói bụng, lại thấy bọn họ ở trong phòng bếp, vì thế lao vào ăn ké.

Cậu ta nói xong, liền tự động tìm chỗ ngồi xuống, rất tự nhiên rút một điếu thuốc ra hút.

''Này, anh đừng chỉ ngồi vậy chứ, còn không mau qua giúp!'' Đông Xuyên Tướng Tư quay đầu lại gào to. [THTN: bạn chết cười mất =))))]

''Xin lỗi, chuyện bếp núc anh hoàn toàn không biết.'' Cậu ta vẫn là đút no con sâu thuốc trong bụng trước thì tốt hơn.

''Xong rồi, mặc kệ bọn họ, chúng ta ăn trước thôi.'' Đông Xuyên Tấn Tư bưng mì đến trước mặt Nguyên Triêu Hương, rồi ngồi xuống bên cạnh cô bé.

''Được.'' Cô bé gật đầu, bắt đầu vui vẻ ăn.

''Cẩn thận nóng.'' Anh dịu dàng căn dặn.

''Ừm, ăn rất ngon, quả thực là mỹ vị nhân gian!'' Hai mắt cô bé sáng lên, mang vẻ mặt sùng bái nhìn anh.

''Ăn chậm một chút, coi chừng nghẹn.'' Anh ngồi một bên chăm chú nhìn cô bé ăn, bản thân thì ngược lại không vội mà bắt đầu ăn.

''Hai người có thể buồn nôn hơn một chút nữa cũng được, không phải ngại.'' Đông Xuyên Tướng Tư quay đầu lại, trợn mắt liếc vợ chồng son một cái.

''Sao lại náo nhiệt thế này?'' Đông Xuyên Ngự Tư mệt mỏi bước vào phòng bếp.

''Lão tam, chú đói bụng không?'' Đông Xuyên Tấn Tư cười hỏi: ''Hiếm khi hai cậu nhóc nhà chúng ta chịu xuống bếp, có muốn bảo bọn nó tiện thể làm chút đồ ăn cho chú luôn không?''

''Không cần đâu.'' Đông Xuyên Ngự Tư phất tay. ''Vừa nãy ở Học viện y em mới giải phẫu một thi thể xong, bây giờ cái gì cũng không muốn ăn.'' Anh mở tủ lạnh lấy chai nước khoáng ra, ngồi xuống một chỗ khác của bàn dài uống liên tục.

''Sắp đói chết rồi! Tấn, cho em ăn vài miếng trong bát của anh trước đi.'' Đông Xuyên Hạo Tư buộc tóc dài lên, tiện tay cầm cái bát trước mặt Đông Xuyên Tấn Tư lên, bắt đầu thoải mái ăn. ''Ừm, không tệ!'' Cậu ta ăn một miếng lại một miếng, gần như muốn ngừng mà không ngừng được.

''Ngon vậy thật sao?'' Đông Xuyên Ngự Tư nhìn một chút, bụng bỗng dưng cũng thấy đói.

''Này, anh nếm thử đi, tay nghề của Tấn thật không tầm thường đâu.'' Đông Xuyên Hạo Tư đẩy bát mì đến trước mặt anh, tiện tay đưa luôn đôi đũa.

Đông Xuyên Ngự Tư nếm mấy miếng, gật đầu, đem bát đũa trả về nguyên chủ, quyết định thay đổi chủ ý.

''Quân Tư, nấu giúp anh một phần.''

Đông Xuyên Quân Tư tức giận huơ dao rống lên, ''Không phải nói không ăn sao? Thật là! Hại em lại phải đổ thêm nước nữa.'' [NV: khổ, không biết khi nào mới được ăn =]]]

Cậu ta mắng mấy câu, sau đó lại xoay người tiếp tục cộc cộc tác chiến với tảng thịt heo đông lạnh.

''Anh thái thịt xong chưa?'' Đông Xuyên Tướng Tư trông chừng trước nồi nước sôi, không nhịn được hỏi han.

''Vẫn, chưa!'' Đông Xuyên Quân Tư nghiến răng nghiến lợi, nhả ra một chữ chặt xuống một dao. ''Mẹ nó, sao tảng thịt này lại cứng vậy chứ!''

Đông Xuyên Tấn Tư thật sự không nhìn tiếp được nữa, ''Đầu tiên phải bỏ thịt heo đông lạnh vào lò vi sóng trước. ''

''Tại sao?'' Cậu ta mang vẻ mặt khó hiểu.

''Sau khi rã đông rồi sẽ dễ thái hơn.'' Đầu heo!

''Tấn, củ nào là hành, củ nào là tỏi?'' Lần này đến lượt Đông Xuyên Tướng Tư phát ra tín hiệu cầu cứu.

''Lấy củ bên trái ấy.'' Ài, thật không còn cách nào với bọn nó, ''hai đứa, có cần anh giúp không? ''

''Không cần! Em còn cố gắng được.'' Đông Xuyên Quân Tư quật cường cự tuyệt.

''Thật sao?'' Đông Xuyên Tấn Tư cười nói: ''Cái gì không biết cứ việc hỏi, nghìn vạn lần đừng xấu hổ đấy. ''

Trước bếp ga, hai thiếu niên nhiệt huyết sôi sục đang chiến đấu hăng hái với đống nguyên liệu, nồi bát muôi chậu tạo nên tiếng va chạm ầm ĩ, cuối cùng vất vả hết sức mới làm ra một nồi miễn cưỡng cũng xem như giống đồ ăn.

''Em no rồi.'' Nguyên Triêu Hương giọng nói mệt mỏi, vẻ mặt thỏa mãn.

''Mọi người từ từ ăn, bọn anh đi trước.'' Đông Xuyên Tấn Tư nắm tay cô bé, chuẩn bị rời đi.

''Nhưng còn chưa rửa bát mà!'' Cô bé định ở lại dọn dẹp, lại bị anh kéo đi ra ngoài một mạch.

''Cứ để cho bọn họ rửa.''

''Ha, đối xử với bồ quả nhiên khác với em trai!'' Có người không dễ chịu lắm lên tiếng.

Vợ chồng son rời khỏi trong tiếng cười mỉa.

Đêm lạnh như nước.

Hai người tay trong tay bước chậm dưới ánh trăng trong vườn hoa, ai cũng không muốn lên tiếng phá vỡ sự yên lặng ấm áp hiện giờ.

Tình cảnh này, không khỏi làm cảm xúc Nguyên Triêu Hương dâng trào.

Từ ngày đầu quen biết anh đến nay, đã trôi qua mười mấy mùa đông hạ, tuy tình cảm được duy trì ổn định, nhưng giữa hai người vẫn có một đường ranh giới tạm thời chưa vượt qua được.

Cả hai người bọn họ đều hiểu rõ.

Khi cô còn bé, thì anh còn trẻ; khi cô đến tuổi thanh niên, anh đã là người đàn ông trưởng thành bước chân vào xã hội, cô và anh cách nhau chín tuổi, bởi vì tuổi chênh lệch, nên hai người đều phải điều chỉnh tâm tình của mình, chần chừ phát triển tình cảm, ai cũng không thể nóng vội.

Một năm nay, cô đã dần quen với việc khi anh động tình thì không tránh khỏi cơ thể tiếp xúc cùng thân mật hôn sâu, may mà anh là một người đàn ông có tự chủ cực cao, biết hạn chế nhu cầu, cũng không làm gì quá đáng.

Cho nên, cô biết anh chờ đợi rất cực khổ.

Đối với một người đàn ông bình thường mà nói, với một người con gái mà chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm đúng là không dễ, điểm này cô không phải không hiểu.

Cũng có thể.... cô chỉ là suy đoán giả sử thôi, có thể anh ở bên ngoài đã giải quyết rồi cũng không chừng —— ở một thế giới hào nhoáng xa hoa trụy lạc, nơi có thể giúp đàn ông giải quyết sinh lý.

Dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán của cô, sự thật có như vậy hay không, cô không muốn truy cứu đến cùng. Có một số việc, không cần biết nhiều thì tốt hơn.

''Đang nghĩ gì vậy?'' Anh nghiêng đầu chăm chú nhìn vẻ mặt đang suy ngẫm của cô.

''Tấn...''

''Ừ?''

Cô cúi đầu, không dám để anh nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của mình, thật lâu sau mới ấp úng mở miệng: ''Anh.... còn có thể tiếp tục chờ không? Sẽ không quá lâu đâu, nhiều lắm chỉ thêm mấy năm nữa thôi, anh.... bằng lòng chờ em chứ?''

''Không phải anh vẫn luôn chờ sao?'' Anh cười khổ, ''Chờ nhiều năm như vậy, đến nỗi âm dương mất cân đối cũng không dám làm bậy ở bên ngoài. Em còn hỏi như thế, chứng tỏ là em nghi ngờ phẩm hạnh của anh, ài, thật sự làm anh quá đau lòng rồi.'' Dứt lời, vẻ mặt anh ai oán ngửa lên trời thở dài.

''Vậy sao? Vậy thì thật là làm khó anh rồi.'' Cô tức giận liếc anh một cái.

''Làm sao thế được?'' Miệng thì nói như thế, nhưng anh lại lộ ra vẻ mặt xấu xa. ''Sau này em trưởng thành, anh còn rất nhiều thời gian để yêu cầu em hồi báo.''

Cô lập tức hiểu được ám chỉ của anh, khuôn mặt trắng nõn thanh tú trong nháy mắt ửng đỏ nóng rực.

''Không thèm nghe anh nói nữa.'' Cô cứng ngắc bước đi, tự mình đi về hướng Nam Sương Viện.

Dễ xấu hổ như vậy! Đông Xuyên Tấn Tư cười một tiếng, bước nhanh đến gần cô, vươn tay cầm bàn tay mềm mại của cô.

Cô quay mặt sang một bên, mặc cho anh nắm tay, giả vờ hờ hững với anh, nhưng khóe miệng lại len lén khẽ cong lên.

Bóng đêm bao phủ hai người, tình cảm không nói gì cũng vẫn ngọt ngào, giống như dòng nước ấm dịu dàng, lẳng lặng len lỏi giữa hai trái tim......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.