Áo choàng ô ti, đàn khẩu* khẽ bày ra, làn da băng cốt như tuyết, khiến
người khác váng đầu hoa mắt. Thẩm Thất đứng ở trong đầm nước, nước ngập
qua eo của nàng, nhưng lại không che được dáng người xinh đẹp của nàng,
mái tóc đẹp vừa mới rủ xuống che khuất màu đỏ óng ánh ở trước ngực nàng, lúc đầu Hàn Sâm rất kinh ngạc, tất cả nụ cười lưu lại trên mặt tựa như
chế giễu còn có châm biếm.
(* đàn khẩu là hơi thở mùi đàn hương từ miệng)
Hàn Sâm suy nghĩ qua rất nhiều tình cảnh, nhưng lại không nghĩ tới Thất cô
nương Thẩm gia – thiên kim chói lọi vang danh khắp thiên hạ của Tín
Dương hầu cư nhiên chịu bày ra mỹ nhân kế để bắt giữ y. Y không biết sau cùng Thẩm Thất sẽ tìm lý do gì để giải thích, nhưng Hàn Sâm có thể xác
định rằng lấy địa vị của Thẩm Thất ở Thẩm gia tuyệt đối sẽ không có
người nào dám bạo dạn tính kế nàng, cho nên chủ mưu của mỹ nhân trận này chỉ sợ cũng chỉ có chính nàng.
Thẩm Thất kinh hô, nhanh
chóng từ bờ đầm bắt lấy áo mỏng che ở trước ngực, đem thân mình giấu ở
trong nước, một thân ánh sáng đỏ rực, làm cho dung nhan xanh ngọc của
nàng càng nổi bật chói lọi tuyệt lệ, ở trong mắt của những người khác
nhìn đi chỉ sợ sớm đã rối loạn trong lòng, chỉ có Hàn Sâm ở trên bờ,
trong mắt thậm chí hiện lên một tia hàn quang, Thẩm Thất không dám xác
định, bởi vì nàng nhìn thấy chán ghét trong hàn quang kia, loại ánh mắt
này tuyệt đối không thể ném về phía nàng, cho nên nàng chỉ nói là mình
hoa mắt. (nữ 9 thực sự rất tự kỷ nha =.=')
Tiền nhi nghe thấy tiếng hô của Thẩm Thất, bước nhanh chạy tới, vốn là bị
lệnh cưỡng chế cấm hạ nhân đi vào vậy mà lại dễ dàng xông vào như vậy,
không thể nghi ngờ phán đoán của Hàn Sâm, hắn vốn cũng không hy vọng
Thất cô nương của Thẩm gia thật sự là người vô sỉ như vậy.
“Chủ tử!” Tiền nhi kinh hô, nhìn một màn trước mắt, bật người che miệng, rất nhanh chạy đi.
Thẩm Thất nhìn thấy Hàn Sâm không lùi mà tiến tới, bước nhanh lại gần đầm
nước, nàng không khỏi lui về phía sau vách đá, có chút khó hiểu nhìn Hàn Sâm, ở thời điểm này y giống như quân tử nhẹ nhàng tao nhã không phải
nên cấp tốc rời đi sao?
“Thật không nghĩ tới bổn vương* còn có diễm phúc bực này.” Hàn Sâm ngồi xổm người xuống, “Quả thật là da
trắng nõn nà, ngọc thái xinh đẹp, thanh tú như sen, đẹp có thể so với
Hải Đường.” Mỗi câu mỗi chữ Hàn Sâm nói ra đều thật chậm, khắp nơi mang
theo lẳng lơ cùng trêu chọc, ngón tay còn trượt lên vai của Thẩm Thất.
(* chỗ này trong bản raw là “Cô”, là tiếng tự xưng vương hầu thời phong
kiến, nhưng t thấy sao sao ý, nên tự ý thay bằng “bổn vương” lun, sau
này có gặp cũng sẽ như vậy nha )
Thẩm Thất nhìn thấy tay của y bắt lấy áo mỏng trước ngực mình quả thực là sợ ngây người, trong lỗ tai vang lên lời của y, “Nếu như bổn vương gánh
chịu thanh danh này, mà lại không thể nhìn thấy rõ, như vậy chẳng phải
là lỗ nặng sao, chẳng thà hảo hảo thưởng thức một phen mỹ nhân xuất dục
đồ*.” (*: cảnh người đẹp đang tắm)
“Ngươi, đăng đồ tử, ngươi muốn làm gì?” Thẩm Thất trừng trừng mắt hạnh, quả
thực không thể tin được y lưu manh như vậy, cư nhiên kéo đi áo của nàng, lực tay của nàng chắc chắn kém xa Hàn Sâm, mà Hàn Sâm cũng không có
chút thương hương tiếc ngọc nào, cũng không cảm thấy xấu hổ, trong lúc
đó Thẩm Thất chỉ có thể vội vàng lấy tay che ngực, đối mặt với Hàn Sâm.
Thẩm Thất cảm thấy y ở trên cao nhìn xuống giống như nhìn vào một con kiến,
trong mắt có trêu trức, khóe miệng có nụ cười, nhưng nhìn thế nào cũng
làm cho lòng người kinh hãi. Bất quá nàng chẳng quan tâm đến những cái
đó, bên ngoài vang lên tiếng bước chân hổn độn, Thẩm Thất cả kinh, khắp
nơi đầm nước này không có chỗ che dấu, thân thể của nàng cho Hàn Sâm
nhìn thì thôi đi, nhưng không thể cho những người khác nhìn thấy. Nàng
chỉ có thể dùng vẻ mặt cầu xin nước mắt lưng tròng nhìn lên Hàn Sâm, ánh mắt này nàng dùng trăm lần lần nào cũng có hiệu quả, cho tới bây giờ
không ai có thể cự tuyệt được, cho dù là người đồng tính như Tam ca của
nàng cũng không cự tuyệt được nàng.
Đáng tiếc Hàn Sâm đứng ở bên bờ vẫn không nhúc nhích, không có chút dự định muốn giúp Thẩm Thất
ngăn cản ánh mắt người ngoài.
Thẩm Thất không thể không lảo
đảo nghiến răng lại đem toàn thân chôn vào trong nước lần thứ hai, ngay
cả đầu cũng không dám lộ ra, lúc này nàng đúng thật là tổn thất lớn.
Người tới chính là đại ca của nàng, cũng may Tiền nhi thông minh lanh
lợi, vừa nhìn thấy tình hình này liền vội vàng che đậy ở phía trước, đem toàn bộ quần áo trên bờ ném vào trong nước
Trong lúc nhất
thời rừng trúc im lặng bắt đầu ầm ầm, một lát sau mới an tĩnh lại, Thẩm
Thất suýt chút nữa là bị ngột chết, nghe thấy tiếng kêu của Tiền nhi mới dám lộ mặt ra, hít thở sâu một hơi.
Ban đêm lúc Thẩm Thất
nằm ở trên giường đều nhớ tới cử động lúc đó của Hàn Sâm, đây là chuyện
mà ngàn vạn lần nàng không dự đoán trước được, mặt ngoài nhìn y thanh
nhã tuyệt trần như tiên, hoàn toàn không nghĩ tới y có thể làm ra hành
động xấu xa như vậy. Thẩm Thất lại nhớ tới lúc Hàn Sâm kéo đi cái áo
trước ngực nàng, khi ánh mắt của y đảo qua bộ ngực nàng, trong nháy mắt
đó cả người nàng liền phiếm hồng run rẩy, nhưng trong lòng nàng lại
không nổi lên cảm giác chán ghét, ngược lại mặt đỏ tim đập, giống như
đang chờ đợi cái gì đó.
Thẩm Thất nhanh chóng đứng dậy, chỉ
cảm thấy cả người khô nóng, đẩy cửa sổ ra, ánh trăng trong suốt tẩy đi
không ít xao động liên miên trong lòng nàng, trong hồ ở bên ngoài cửa sổ cư nhiên phản chiếu bóng dáng của Hàn Sâm, Thẩm Thất mãnh liệt ngẩng
đầu, nhưng lại thấy chung quanh không có gì cả, lúc này nàng mới biết
mình sinh ra ảo giác. Từ đó, trong mây, trong mộng, trong ao, trong rừng không có chỗ nào giấu đi bóng dáng của Hàn Sâm, Thẩm Thất âm thầm kêu
hỏng bét.
Nhưng may là, chuyện Lan Lăng Vương ngắm mỹ nhân
xuất dục đồ rất nhanh liền bị người truyền ra ngoài, Thẩm Thất vẫn còn
là thân vân anh chưa gả, bị một nam nhân nhìn thấy hết. Lan Lăng Vương
đâm lao phải theo lao đương nhiên nhất định phải cưới Thẩm Thất. Bất quá không ai cảm thấy Lan Lăng Vương là đâm lao phải theo lao, mà là ngược
lại đều cảm thấy hắn diễm phúc tề thiên, cực kỳ hâm mộ.
Hôn
sự của Thẩm Thất và Hàn Sâm đính ở trong tháng giêng của bốn tháng sau.
Trong thời gian này không biết là cố ý hay vô ý, Thẩm Thất liên tục
không nhìn thấy Hàn Sâm một lần. Bất quá cũng may chuyện Thẩm Thất lo
lắng cũng không có phát sinh.
Sau khi xảy ra chuyện kia, Hàn Sâm và Mai Nhược Hàm giống như đã cắt đứt giao tình, Thẩm Thất âm thầm
thả lỏng, nàng sợ nhất chính là hai người bọn họ tình căn thâm chủng.
Nếu như không phải sợ cái này, nàng hà tất phải sử dụng mánh khoé thấp
kém để tính kế Hàn Sâm, chỉ là thời gian của nàng quá ngắn, dựa theo tin tức đáng tin cậy thì Hàn Sâm và Mai Nhược Hàm đáng lẽ đã lập tức đính
hôn rồi, cho nên Thẩm Thất không thể không giải quyết nhanh chóng, mạnh
mẽ nhúng tay vào.
Thẩm Thất có chút hối hận khi không nghe
theo lời của phụ thân, sớm quay trở về Lan Lăng, nếu không cũng sẽ không tới phiên Mai Nhược Hàm liếc mắt đưa tình với Hàn Sâm, nàng nhất định
có thể cùng Hàn Sâm chậm rãi nuôi dưỡng ra một đoạn giai thoại để thế
nhân đều hâm mộ, bất quá hiện tại cũng không muộn.