Dụ Lang

Chương 75: Chương 75: Chương 54.1: Khứ niên kim nhật thử môn trung




(*)Đề Đô Thành Nam Trang: Ngày này năm ngoái tại cửa đây

Văn Hi đế năm thứ tư, Nam Chiếu quốc.

Người trên giường chậm rãi mở mắt, đập vào trước mắt là những quả cầu hương lớn nhỏ treo trên màn, cảm thấy mùi hương rất lạ, làm cho người kia nhớ về mùi hương ngọt ngào của hoa hồng Ba Tư. Nhớ rất rõ ngày xưa khi Ngũ Ca đi qua Tây Vực buôn bán, có mang về một ít.

Người nọ ngồi dậy, hứng thú nhìn bốn phía, quan sát bài trí xung quanh, không có bất kì người nào quen thuộc, thậm chí có hơn phân nửa dụng cụ kỳ lạ mà nàng không biết nó là cái gì.

“Người đâu.”

Ngoài cửa “Thùng thùng” hai tỳ nữ chạy vào, kinh ngạc nhìn nàng, “Công chúa!”

Người nọ nhìn hai tỳ nữ ngạc nhiên há hốc miệng, ngờ nghệch, liền tức giận nói: “Trên mặt ta nở hoa sao?”

Hai nha đầu đó chẳng những không cúi đầu, mà còn kinh ngạc nói: “Công chúa, công chúa có thể nói chuyện được rồi sao?” Hai người đột nhiên quay qua nhìn nhau, trong đó một người nói: “Xuân Nhi, ngươi mau chạy đi bẩm báo vương thượng và vương hậu.”

“Công chúa?” Người nọ hí mắt nhìn, cảm thấy có chút không rõ ràng lắm, nhưng nhìn quần áo mà hai thị nữ này mặc giống như là của Nam Chiếu, trước kia nàng thấy mấy đồ này mới lạ cho nên có may vài cái.

Người nọ lẩm bẩm: “Tại sao ta lại ở chỗ man di này, chẳng trách vật gì cũng kì lạ.” Về phần hai chữ “Công chúa” trong miệng hai thị nữ kia, nàng lại càng không hiểu.

Đến khi hiểu được sự tình, “Ngươi nói ta là Nam Chiếu thất công chúa? Đây là chỗ sinh sống từ nhỏ đến lớn của nàng?” Người nọ cẩn thận dò hỏi nha đầu ở lại.

Nha đầu tên Hạ Nhi cảm thấy kì quái, vị thất công chúa này tuy rằng không thể nói chuyện, nhưng đầu óc linh hoạt bình thường càng không bị đụng hư chỗ nào, sao lại hỏi vấn đề buồn cười như vậy. Nam Chiếu thất công chúa là mỹ nhân đẹp nhất Nam Chiếu, đáng tiếc bị câm từ nhỏ, cho nên được nuôi dưỡng trong cung vẫn chưa gả ra ngoài, đến bây giờ nàng đã mười bảy tuổi.

Người nọ xoay người lại, bắt đầu tự lẩm bẩm, “Rốt cuộc là ta đã chết hay chưa?” Nàng chỉ nhớ cảnh bản thân nhảy xuống Trích Tinh lâu, những chuyện tiếp theo nàng không có chút ấn tượng gì cả. Người nọ bỗng dưng dậm chân một cái, “Ta thật là ngốc, nhìn dáng vẻ hiện giờ sẽ biết thôi.”

Người nọ vội vàng chạy đến trước gương, nhìn trái nhìn phải, thật không biết ông trời đang đùa giỡn cái gì. Người nọ tiếp tục thì thầm: “Ừm, lông mày này không có đen bằng của ta, lông mi cũng không dài, đôi mắt to hơn của ta một chút, nhưng mà cái mũi không đẹp lắm, còn miệng giống nhau như đúc, cằm hơi nhọn, làn da này giống như chưa từng tiếp xúc với ánh nắng, tái nhợt đến mức trong suốt.” Người trong gương tất nhiên không phải Thẩm Thất, nhưng lại cực kì giống Thẩm Thất. Tuy nhiên Thẩm Thất lộng lẫy kiều diễm hơn nàng một chút, thất công chúa chỉ được coi là xinh đẹp thanh lệ.

“Thất Nhi, Thất Nhi.” Thẩm Thất còn đang nhìn chính mình trong gương, chợt nghe ngoài cửa có tiếng gọi chứa đầy mừng rỡ, “Thất Nhi, mau cho mẫu hậu nhìn một cái, con có thể nói rồi sao, nói cho mẫu hậu nghe một chút đi, nói đi con, thần linh phù hộ, con ta cuối cùng cũng nói chuyện được rồi.”

Thẩm Thất nhìn phu nhân trung niên ăn mặc hoa lệ trước mặt, cảm thấy hoàn toàn xa lạ, đầu óc của nàng đã sớm bay đi chỗ khác, chẳng lẽ trên đời này thật sự có chuyện mượn xác hoàn hồn? Còn diễn ra trên người nàng?

“Mẫu hậu.” Đối với người nàng không có chút cảm tình gì, Thẩm Thất tạm thời ứng phó để cho sớm qua chuyện.

Vương hậu lập tức khóc nức nở, liên tục nói thần linh phù hộ, “A, bản cung phải dâng lễ vật tạ ơn thần, bản cung phải chuẩn bị lễ vật tạ ơn thần.”

Vương hậu đi rồi, Thẩm Thất bảo mọi người lui xuống, bản thân lại đứng lên nhảy nhót, “Ta sống lại rồi, ta sống lại rồi.” Trên đời này làm gì có chuyện gì tốt hơn việc có thể sống thêm một lần nữa?

Nhảy nhót được một lát, Thẩm Thất ngừng lại, nghĩ tới người kia, lúc trước nàng chỉ lo tìm hiểu tình huống trước mặt, nên quên hỏi bây giờ là thời đại nào. Thẩm Thất nghĩ rằng có lẽ nàng đã ngủ rất lâu, nói không chừng hắn đã qua đời rồi?

Thẩm Thất lắc đầu, không muốn nghĩ tới kết cục như vậy, “Mặc kệ, cứ coi như hắn đã chết, ở trong lòng ta, hắn đã chết từ lâu.” Thẩm Thất âm thầm đi tới kết luận.

Bây giờ suy nghĩ lại cảnh tượng cuối cùng, rõ ràng có thể thấy được, nàng cũng ngạc nhiên với tình cách ngang ngược không nói đạo lý của bản thân, dù như vậy nhưng ở tình huống đó, ngoại trừ việc muốn tự tử, nàng không còn ý nghĩ nào khác.

Cả đời nàng không thể có con nối dõi, cho dù lúc ấy nàng còn trẻ dung mạo xinh đẹp có thể tạm thời giữ chân Hàn Sâm, nhưng về sau thì sao? Về sau nàng phải chứng kiến vô số nữ nhân tới tranh giành hắn? Như vậy cũng chẳng sao, hoàng đế nào chẳng có tam cung lục viện. Nhưng mà, đối với một nữ nhân mà nói, tàn nhẫn nhất chính là người mình yêu không yêu mình, lại yêu một nữ nhân khác.

Nếu trong tim hắn không có người nào cả, nàng có thể tự an ủi bản thân là hắn không biết yêu, nhưng mà rõ ràng là hắn biết thế nào là yêu, lại là một người thâm tình yêu một người duy nhất, mà người đó lại không phải là nàng.

Thẩm Thất nghĩ, “Nếu không xảy ra chuyện kia, có lẽ hắn sẽ toàn tâm toàn ý yêu một mình Dong Nhi, ta cũng không thể sống được.”

“Nhưng ta được sống lại lần nữa, ta phải cố gắng sống.” Thẩm Thất nắm chặt bàn tay, “Không cần hắn!”

Con người ta rất thần kì, lúc trước có thể vì người yêu vào sinh ra tử, nguyện ý chết đi cũng bởi vì yêu, tuy nhiên sau khi chết, đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện. Nàng vẫn là nàng, Thẩm Thất của trước đây!

Thẩm Thất mở cửa ra, híp một hơi thật sâu, “Ta phải quên hắn đi.” Đối với con người tốt nhất là không nên trả thù, bởi vì như vậy có nghĩa là chưa hoàn toàn quên đi.

Từ nay về sau không có Thẩm Thất, không có Hàn Sâm, tất cả đều chôn vùi trong quá khứ, hiện tại chỉ có thất công chúa, Nam Chiếu thất công chúa.

Ở trong cung này, nàng có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, Thẩm Thất lại là người thích náo nhiệt ồn ào, cả hoàng cung đều bị nàng chơi đùa đến mức sinh động thú vị hơn rất nhiều. Thẩm Thất cảm thấy đây mới là những ngày tốt đẹp, chơi vô cùng vui.

Dưới gối Thẩm Thất có một quyển sách nhỏ, mỗi khi nàng nhớ tới Hàn Sâm nàng sẽ nhìn ngắm bức tranh đầu tiên, càng ngày càng ít, ngày hôm nay so với ngày hôm qua lại ít hơn, hôm nay mới nhớ hắn có mười lần.

Có lẽ ngày mai, hoặc là ngày mốt sẽ không còn nhớ nữa.

Đáng tiếc đời người không được như ý nguyện.

“Cái gì, muốn gả con tới Hoa triều, con không đi, con không đi.” Thẩm Thất nóng nảy đến mức hai mắt trợn lớn. Nói gả cho dễ nghe, thật chất là vì biên giới Nam Chiếu được Hoa triều che chở, cho nên muốn kết giao hữu với hoàng đế Hoa triều, mà thất công chúa lại là nữ nhân đẹp nhất Nam Chiếu.

“Vì bình anh của Nam Chiếu, con phải đi.” Vẻ mặt lão vương Nam Chiếu rất nghiêm túc, khóe miệng dựng thẳng càng làm cho hắn trở nên nghiêm khắc.

Từ lúc Thẩm Thất trở thành thất công chúa, nàng chưa từng nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của ông ta, lúc nào gặp, cũng là nét mặt lạnh lùng, điểm đó rất giống thái độ của cha với con gái. Thẩm Thất bắt đầu nhớ về cha mẹ mình.

“Hiện tại Hoa triều có niên hiệu gì?” Thẩm Thất đột ngột hỏi một vấn đề rất kì quái.

“Văn Hi đế năm thứ năm.”

Thẩm Thất vừa nghe xong, lập tức ngây người, nàng chết đi sống lại, chỉ mới trốn tránh được ba năm? Thẩm Thất bắt đầu tranh cãi ầm ĩ, giãy giụa, một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ, ngay cả cách tuyệt thực hay tất cả các thủ đoạn khác, đều không có hiệu quả, lúc này nàng mới hiểu được rằng, đối với người mà ta không có chút cảm tình, ngươi sống chết như thế nào cũng không hề quan tâm, chẳng hạn như lão vương Nam Chiếu.

Thẩm Thất lại nhớ cha mẹ nàng, Ngũ Ca của nàng, nhân tiện nhớ tới Hàn Sâm, mỗi một cái lắc đầu thở dài, hay hung hăng trừng mắt nhìn nàng. Thật sự là thua rồi, hôm nay nàng đã nhớ hắn hơn hai mươi lần.

Thẩm Thất cực kì không muốn, nhưng vẫn bị bắt lên xe ngựa, nàng bắt đầu an ủi mình, “Không sợ, nếu muốn hoàn toàn quên một người, phải dám đối diện với hắn.” Thẩm Thất động viên bản thân, “Nếu con người ta liên tục phạm một lỗi đến hai lần, thì người đó chính là ngu không thể tả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.