Dụ Lang

Chương 78: Chương 78: Chương 55.1: Nhân diện đào hoa tương ánh hồng (*)




(*) Bản dịch của Tương Như: Má phấn, hoa đào ửng đỏ hây.

Đông chí luôn luôn là ngày lễ lớn của Hoa triều, ngày này hoàng đế đích thân chủ trì lập đàn tế trời đất. Sau khi lễ tế hoàn tất theo quy củ là đại yến quần thần, Thẩm Thất là công chúa Nam Chiếu, khách từ xa đến, tất nhiên cũng được lời mời tham dự, nhưng thuộc về bên nữ quyến, do quý phi La thị phụ trách tổ chức yến tiệc.

Trong lòng Thẩm Thất có chút lo lắng, nàng sợ hắn sẽ nhìn thấy nàng, sẽ nhớ lại quá khứ của hắn và nàng. Thân luyến và mệnh phụ đều phải mặc triều phục như thông lệ, đi vào Triêu Hạ cung, cầu chúc Hoa triều mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an.

Thẩm Thất nhìn thấy La quý phi từ phía xa đi đến, có chút kinh ngạc quay sang hỏi Thẩm thị: “Này, chẳng phải quý phi nên đi với hoàng thượng đến tế đàn, sau đó mới cùng hoàng thượng đến Triêu Hạ cung?”

Thẩm thị nhỏ giọng nói: “Theo lý thuyết trong hậu cung này quý phi nương nương sinh được hoàng tử là người có chức vị cao nhất, lễ bộ cũng nghĩ nàng sẽ đi chung với hoàng thượng đến tế đàn, nhưng mà hoàng thượng lại không cho phép, mấy năm nay đều là một mình ngài ấy tế trời. Ai, hoàng thượng của chúng ta ấy, chính là người si tình, trong lòng vẫn nhớ thương Hiếu Thuần hoàng hậu.”

Đối với việc Thẩm thị suốt ngày lấy Hiếu Thuần hoàng hậu ra làm nguyên nhân, Thẩm Thất thật sự hận không thể đá chết nàng ta, bọn họ không cần phải gõ chuông cảnh báo nàng, lại thêm Thẩm thị lúc nào cũng ở bên cạnh nhắc nhở.

Thẩm Thất đi theo số đông gia quyến, đến trước Triêu An cung quỳ xuống, miệng hô “Vạn tuế”, nhưng trong lòng Thẩm Thất không kìm nỗi sự tò mò, nàng hơi liếc mắt nhìn Hàn Sâm, Thẩm Thất không biết bản thân mình trông chờ được nhìn thấy bộ dạng nào Hàn Sâm, nhưng tuyệt đối không phải người trước mắt.

Ngọc bích thương long đính trên mũ, vải tơ tằm thượng hạng cùng với áo khoác lông chồn, làm cho khuôn mặt của hắn trở nên anh tuấn, trang nghiêm như thần, ngoại trừ nước da tái nhợt bên ngoài, Thẩm Thất cảm thấy dường như hắn không có bất kì thay đổi gì từ sau khi nàng rời đi. Ánh mắt vẫn thâm thúy như cũ, Thẩm Thất cũng không biết mình hy vọng Hàn Sâm như thế nào, tiều tụy suy yếu?

Lúc Thẩm Thất liếc mắt quan sát Hàn Sâm, nàng không biết rằng hành động này khiến cho người ngồi trên cao kia chú ý, ánh mắt Hàn Sâm nhìn qua chỗ nàng.

Trong lòng Thẩm Thất chợt giống như đứt đoạn, hắn đã nhìn thấy nàng rồi sao? Nhưng mà ánh kia cùng lắm chỉ lướt qua nhanh y hệt một cái chớp mắt, sau đó ánh mắt Hàn Sâm bắt đầu nhìn về hư không. Không có kinh ngạc, không có thay đổi, không có kích động, cái gì cũng không có, chỉ có lạnh lùng như thường.

Lửa hận trong lòng Thẩm Thất muốn phun trào. Tuy rằng hiện tại nàng hạ quyết tâm không để ý tới Hàn Sâm, nhưng mà sự thật chính là Hàn Sâm coi thường nàng, vì vậy nàng không kìm chế được. Cho dù nàng không mượn xác hoàn hồn, nhưng người này là công chúa Nam Chiếu, bề ngoài của nàng giống Thẩm Thất đến chín phần, Hàn Sâm rõ ràng không thèm để ý đến, như vậy không phải coi thường thì là cái gì, làm cho Thẩm Thất cứ phải lo lắng suy nghĩ sợ chạm mặt hắn, thật đúng là chuyện cười.

Trong đáy lòng Thẩm Thất, nghĩ về quãng thời gian trước kia của nàng với Hàn Sâm, dù gì cũng là thời gian tươi đẹp, nàng nghĩ mặc dù Hàn Sâm không yêu nàng, nhưng ít nhiều cũng phải có chút tình cảm, nhưng hiện tại xem ra có lẽ từ trước đến nay nàng chỉ là trò cười trong mắt của hắn.

Thẩm Thất cúi đầu lần nữa, thầm an ủi chính bản thân mình, quá khứ đã là quá khứ, không nên cố chấp không buông, chỉ cần không quan tâm là được. Trong lòng Thẩm Thất lẩm bẩm, “Sắc tức là không, không tức là sắc.”

Sau đó, Thẩm Thất yên lặng đi theo mọi người rời khỏi yến tiệc, vừa mới bước vào ngự hoa viên, liền bị một người kéo sang chỗ khác. Thẩm Thất đang định la lên, thì nghe thấy Thẩm Ngũ nói: “Thất Thất là ta đây.”

“Ngũ Ca.” Thẩm Thất có chút ngạc nhiên, lai có chút xấu hổ, nàng hiểu rõ tâm tư của Thẩm Ngũ, cho nên bây giờ gặp hắn, nàng cảm thấy không được tự nhiên.

“Thất Thất, muội đang trốn ta, có phải hay không?” Thẩm Ngũ thở hổn hển nói.

Thẩm Thất im lặng không nói, giả bộ ngốc, nhưng mà hành động né tránh hắn rất rõ ràng.

Thẩm Ngũ không thấy nàng trả lời, hít sâu một hơi, nắm chặt bả vai Thẩm Thất, “Thất Thất, ta muốn lấy muội.”

Một câu này giống như sét đánh ngang tai Thẩm Thất, “Không được, không được.”

“Vì sao không được, ta thích muội, chẳng lẽ muội không thích ta sao? Thất Thất.” Trong mắt Thẩm Ngũ tràn đầy sự chờ đợi, đau khổ, căn bản là Thẩm Thất không dám nhìn thẳng vào hắn. Đây là Ngũ Ca mà nàng yêu mến nhất, từ nhỏ Ngũ Ca đã hiểu nàng rất rõ, nếu nhìn vào mắt hắn nàng không thể nói ra hai chữ ‘Không thích’, cho nên nói với hắn: “Nhưng mà, ta là Thất Thất, là muội muội của huynh.” Thẩm Thất muốn nói sự thật với Thẩm Ngũ.

Thẩm Ngũ càng tỏ ra kích động, hắn mạnh mẽ kéo Thẩm Thất vào ngực, “Ta biết, ta biết, Thất Thất, từ khi còn nhỏ, Ngũ Ca đã thích muội, trong lòng chỉ có hình bóng của muội, chỉ muốn nhìn thấy muội cười.” Có lẽ Thẩm Ngũ cũng không phân biệt rõ ràng người trước mặt là Thẩm Thất hay là Thích Thích công chúa, hắn chỉ biết hai người đều giống nhau.

Vui mừng khi tìm thấy trò chơi mới, vui mừng khi ăn được món ăn ngon, lại giống như đứa trẻ hay làm nũng, giống tất cả mọi điểm, và là người hắn yếu thương nhất.

Lúc này Thẩm Thất mới xác định, thì ra Thẩm Ngũ luôn luôn yêu Thẩm Thất, nàng không thể trách móc Thẩm Ngũ, bởi vì nàng biết phải kìm nèn thứ tình yêu kia, đã hết sức đau khổ rồi. Thẩm Thất đẩy Thẩm Ngũ ra, “Ta sẽ không gả cho huynh, căn bản là ta không thích huynh.” Thẩm Thất không ngờ tình yêu của Thẩm Ngũ lại sâu nặng đến như vậy, cho nên nàng phải lựa chọn cách tàn nhẫn nhất để từ chối hắn. Sao nàng có thể gả cho ca ca ruột của mình chứ?

“Muội còn yêu hắn có phải không?” Đôi mắt Thẩm Ngũ đỏ ửng, thối lui từng bước.

“Huynh nói bậy bạ gì đó?” Mắt Thẩm Thất cũng đỏ lên.

“Muội tỉnh táo lại đi, Thất Thất, hắn không hề yêu muội, hắn chưa từng yêu thương muội. Cho dù hắn có gặp người giống như muội, hắn cũng không thèm liếc mắt một cái, tất cả đều ban cho ta, hắn đối với muội, căn bản là vô tình vô nghĩa.”

Người giống Thẩm Thất trong miệng của Thẩm Ngũ chính là nói thị thiếp mà hắn sủng ái, nữ nhân kia cũng giống Thẩm Thất.

“Huynh nói bậy cái gì thế, hắn là ai? Ta không hiểu huynh đang nói cái gì.” Thẩm Thất lớn tiếng nói, “Ta tuyệt đối không gả cho huynh.” Đây mới là vấn đề.

Thẩm Ngũ kích động, âm trầm nói: “Muội không thể không gả, ta đi xin hoàng thượng ban hôn, ta không thể mất muội lần nữa, Thất Thất.” Thẩm Ngũ thuộc về phái hành động, hắn vừa nói xong, lập tức xoay người đi về hướng Kiến Cực cung.

Chuyện này khiến Thẩm Thất cũng phải nóng ruột, “Ngũ Ca, Ngũ Ca, huynh mau quay lại cho ta.”

Nhưng Thẩm Ngũ không hề nghe lọt lỗ tai.

Trái tim Thẩm Thất như treo trên cành cây, cũng chạy đuổi theo, chuyện tình đến mức này nàng không thể ngồi yên được.

Lúc Thẩm Thất xông vào cung, Thẩm Ngũ mới vừa nói ra câu cuối cùng, “Xin hoàng thượng tứ hôn công chúa Nam Chiếu cho vi thần.”

Hàn Sâm có chút kinh ngạc, trong lòng người huynh trưởng này chỉ có một mình nàng, cho nên luôn luôn từ chối lấy chính thất, tại sao hôm nay lại đột ngột thay đổi ý nghĩ, đối với mọi thỉnh cầu của Thẩm Ngũ, Hàn Sâm đều chấp thuận, huống chi từ trước đến nay Thẩm Ngũ chưa từng cầu xin hắn điều gì. “Trẫm chuẩn…”

Chưa kịp dứt lời, lập tức bị người khác xen vào. Dám chen ngang khi đương kim thánh thượng đang nói chuyện, thiên hạ không có mấy ai dám làm. “Ta không muốn gả cho hắn.”

Công chúa Nam Chiếu không biết phép tắc cứ thế xông vào làm cho người ta phải ngước mắt nhìn.

Lí Chương đứng trên bậc thềm tam cấp lập tức hít một ngụm khí lạnh, khắp Kiến Cực cung im lặng không một tiếng động.

Thẩm Thất nhìn thẳng Hàn Sâm, ánh mắt của người nọ nhìn nàng, giống như không khí, giống như xuyên thấu qua người nàng để nhìn một người khác. Thẩm Thất là trọng tâm, tất nhiên không thích bị người ta coi thường, Hàn Sâm vừa mới phạm vào điều này, giống như lần gặp mặt đầu tiên từ nhiều năm trước.

Thẩm Thất nhìn sang Thẩm Ngũ, “Ta sẽ không gả cho huynh.”

“Xin hoàng thượng tứ hôn công chúa Nam Chiếu cho vi thần.” Thẩm Ngũ lại tiếp tục cầu xin, lời nói vừa thành khẩn, vừa kiên định.

“Trẫm chuẩn…”

Thẩm Thất không ngờ Hàn Sâm đồng ý không chút do dự, nàng khẽ cắn môi, xem ra Hàn Sâm thật sự coi thường sự tồn tại của nàng, tính tình cố chấp ngang bướng của Thẩm Thất, bị Hàn Sâm ép nổi dậy.

“Ta không lấy hắn, chết cũng không lấy.” Thẩm Thất liếc mắt nhìn sang thị vệ đeo binh khí gần đó, một bước đi thật xa, khí thế của nàng làm cho thị vệ phải sững sờ, chớp mắt một cái đã bị nàng cướp đao.

Thẩm Thất không chút do dự, giơ đao lên cổ muốn tự tử.

“Không được.” Thẩm Ngũ bất chấp mọi thứ, khi biến cố sắp xảy ra hắn đã chạy tới bên cạnh Thẩm Thất, đánh rơi đao trong tay nàng.

Hàn Sâm ngồi trên cao lập tức thay đổi sắc mặt, gắt gao nhìn Thẩm Thất chằm chằm, giống như muốn xé nàng ra, coi chân thân của nàng.

Thật lâu sau, người kia mới nói: “Nếu công chúa Nam Chiếu nhất quyết không chịu, vậy ái khanh cũng nên thu lại thỉnh cầu đi.”

Vẻ mặt Thẩm Ngũ như tro tàn, quên luôn cả lễ nghi quân thần, bộ dáng tuyệt vọng bỏ đi. Thẩm Thất không đành lòng nhìn thấy hắn như vậy, muốn định đuổi theo, nhưng chỉ sợ càng làm hắn đau lòng.

Thẩm Thất ở lại trong điện, ngước mặt nhìn Hàn Sâm, “Hoàng thượng, nữ nhân Nam Chiếu chúng ta đều tự mình chọn hôn phu, thiếp thân là công chúa Nam Chiếu, mặc dù bất đắc dĩ mới phải đến đây, vốn định liên hôn với hoàng thượng, để cho Nam Chiếu và Hoa triều vĩnh viễn kết giao thân thiết, tuy rằng hoàng thượng không vừa mắt thiếp, nhưng xin hoàng thượng ân chuẩn, cho thiếp tự mình tìm ý lang quân.”

Đây quả thực là ý nghĩ kì lạ, ở Nam Chiếu làm gì có phong tục nữ nhân tự mình chọn chồng, tất cả đều do Thẩm Thất bịa ra, trình độ nói dối của nàng đã đạt mức tim không đập nhanh mặt không đỏ. “Hoàng thượng biết rõ nữ nhân Nam Chiếu chúng ta ai nấy đều biết dùng độc hạ cổ, nếu hoàng thượng buộc thiếp phải gả cho người khác, thiếp không đảm bảo hắn sẽ hưởng được tuổi già đâu.” Lời này chính là ép buộc, mà Văn Hi đế hận nhất là áp chế.

“Chuẩn tấu.” Hàn Sâm nhẹ nhàng phun ra vài chữ.

Thẩm Thất ngây người, cứ tưởng Hàn Sâm sẽ không đồng ý, nhưng nàng nhanh chóng khôi phục tinh thần, được mức làm tới, “Nếu hoàng thượng không thích thiếp, chi bằng nhận thiếp làm nghĩa muội, tiếp nhận tình ý giao hòa giữa Nam Chiếu và Hoa triều, về sau thiếp gả cho Hoa triều, chẳng phải rất hay sao.” Thẩm Thất đang tự tìm đường lui cho mình, nàng sợ một lúc nào đó bản thân sẽ không kìm chế nổi, nhưng nếu kết giao làm huynh muội, thì đã đặt dấu chấm hết cho tương lai.

Hàn Sâm lơ đãng một lát, lại nói: “Chuẩn tấu.”

“Vậy, hoàng đế ca ca, thần muội có thể ở lại trong cung được không? Ở ngoài kia đông người, không thoải mái lắm, thần muội vào trong cung, có thể bồi dưỡng tình cảm với tẩu tẩu, nhất định sinh sống dễ dàng hơn.” Đây mới là chủ ý của Thẩm Thất.

Trong lòng nàng thầm hận, nếu Hàn Sâm giả vờ không nhìn thấy Thẩm Thất, nàng sẽ cố tình xuất hiện trước mắt hắn, còn phải gây thêm rắc rối phiền phức, khiến hắn không thể yên lòng.

Tính tình của Thẩm Thất vốn đã tốt lên rất nhiều, ai ngờ bị thái độ của Hàn Sâm chọc giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.