Dụ Lang

Chương 51: Chương 51: Cúc lưu thu sắc giải ngao phì (Thượng)




Mặc dù thân phận của Tịnh Liên không rõ ràng, nhưng sao Lan Lăng có thể đưa một nha hoàn từ xa tới, thân phận thị thiếp của nàng không cần nói cũng biết.

Thẩm Thất nhìn Triệu thị, khóe miệng nàng ta ẩn chứa ý cười, quả thật là bộ dáng vui mừng khi thấy người khác gặp họa, rõ ràng là xem trọng Hàn ma ma, nhưng trong ánh mắt nàng ta, cũng có chút gì đó sợ hãi Hàn ma ma.

Thẩm Thất không tin, trong phủ này lại để cho một lão yêu bà làm loạn.

Nhưng việc này không thể vội, tối nay phải chuẩn bị để ngày mai lên gặp hoàng thượng. Cho dù Thẩm Thất không sợ trời không sợ đất, nhưng đối mặt với thiên tử trong lòng nàng vẫn luôn kính nể, còn nữa người đó không phải phụ hoàng của Hàn Sâm sao?

Ngày hôm sau, Thẩm Thất thức dậy thật sớm, đi tắm rửa xông hương, Tiền Nhi cầm lược tỉ mỉ chải tóc cho nàng, cắm một cây trâm hồng san hô mắt phượng lên đầu, trán đeo hoàng kim tam liên, ở giữa là một hồng tinh thạch, càng nổi bật làn da trắng nõn mịn màng của Thẩm Thất.

Thẩm Thất mặc váy dài tơ vàng, làn váy voan mỏng, cỡ mười hai tầng, có thể giữ ấm, lại không biểu lộ sự nặng nề của mùa đông, ngược lại toát ra vẻ thanh nhã hoạt bát. Mép váy thêu hoa mẫu đơn cầu kì phức tạp, cành và nhánh, loáng thoáng thấy tơ vàng, biểu hiện vẻ khác biệt.

“Chủ tử, hôm nay người rất đẹp nha.” Tiền Nhi Thẩm Thất trong gương đồng, lấy một trân trâu long nhãn cắm lên búi tóc nàng, đối xứng với hồng tinh thạch, một đôi ngọc hòng, đặc biệt chói mắt.

Thẩm Thất nhìn trái nhìn phải một chút, trong lòng vô cùng phấn chấn, nghĩ như vậy vừa không mất đi sự cao quý, lại lịch sự tao nhã, tất nhiên không làm mất mặt phu nhân của kinh thành. Nghe nói Qúy Phi được sủng ái nhất sẽ mở yến tiệc vào tối nay, làm tiệc tẩy trần cho Thẩm Thất, thật sự là một vinh hạnh. Thẩm Thất nghĩ tới đó liền muốn cười, kinh thành, sớm hay muộn cũng quỳ dưới chân nàng.

Thẩm Thất mặc quần áo chỉnh tề xong, thì Hàn Sâm cũng mới kết thúc tập luyện, có thể thấy được, nàng thức dậy sớm cỡ nào, trong quá khứ đều là Hàn Sâm luyện tập xong, nàng mới bắt đầu đá chăn.

Thẩm Thất đắc ý lượn một vòng trước mặt Hàn Sâm, dùng ánh mắt chờ đợi hỏi, “Thấy ta như thế nào?”

Ánh mắt Hàn Sâm sâu xa nhìn Thẩm Thất, nhíu mày, mở miệng định nói cái gì, nhưng cuối cùng lại không chịu nói.

Thẩm Thất đứng phía sau Hàn Sâm mặt mày nhăn nhó, lòng dạ nam nhân thật đúng là kim dưới đáy biển, một câu khen ngợi cũng keo kiệt như thế.

Hàn Sâm bước về phía trước vài bước, rồi quay đầu lại, “Kiểu tóc này của nàng là thế nào, khó coi, tục tằng, mau đi đổi đi.”

Thẩm Thất lập tức hóa đá. Ý của Hàn Sâm là gì? Ánh mắt có vấn đề sao, người nào cũng thấy là đẹp, cao quý, trang nhã, tục tằng ở chỗ nào hả? Một người khi quá mức tự tin, khi bị người ta đả kích, nàng lại càng mạnh mẽ.

Thẩm Thất không thèm nghe lời nhận xét của Hàn Sâm, “Ta cảm thấy rất đẹp.”

Hai người ngồi chung trên chiếc xe ngựa để tiến vào cung, Hàn Sâm không nói câu nào, nhíu chặt long mày, giống như cực kì chán ghét chỗ này. Lúc Thẩm Thất và Hàn Sâm vào cung, trời vừa sáng, thường thì lúc này hoàng đế đã thiết triều xong, thái giám lại truyền bảo tối qua Huệ Đế quá mệt mỏi, hôm nay nghỉ lại cung điện Qúy Phi chưa dậy.

Hai người đứng ở thiên điện, chờ đến bữa trưa, cũng không thấy tung tích Huệ Đế. Thẩm Thất đã không kìm chế nổi nóng giận, chờ đợi chả thú vị gì hết, còn Hàn Sâm nhắm mắt nghỉ ngơi, giống như hắn đã quen thuộc với chuyện này.

Một lúc sau, thái giám truyền lời của Huệ Đế, bảo hai người đi đến ngự hoa viên, Qúy Phi đang ở ngự hoa viên bố trí yến tiệc.

Thời điểm Hàn Sâm dẫn Thẩm Thất đến ngự hoa viên, bên trong đã tụ tập đông người, hoa màu khoe sắc, trăm nghìn cái đẹp, có phi tần có cáo mệnh phu nhân.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

Thẩm Thất cũng bắt trước hắn quỳ xuống hành lễ, nơi này cái gì cũng xinh đẹp, đột nhiên quỳ xuống hành lễ thì không trang trọng lắm, Thẩm Thất hy vọng một ngày nàng không phải quỳ trước mặt ai cả.

Hành lễ xong Thẩm Thất lén ngước lên nhìn Huệ Đế, người hơn bốn mươi tuổi, lại trông giống như năm mươi, khuôn mặt sung phù, đôi mắt đen sì một mảng, e rằng do không tiết chế chuyện phòng the, nên thân thể đã sớm suy kiệt. Thẩm Thất nhìn về Hàn Sâm, trên người hắn không có một chút điểm giống Huệ Đế. Như kiểu một người trên đất, một người trên trời.

“Hoàng thượng, người coi bộ dáng Lan Lăng vương phi thật xinh đẹp.” Người nói chuyện là Lâm quý phi ngồi sát bên cạnh Huệ Đế. Ba mươi mấy tuổi, xinh đẹp chói mắt, nhưng thua ở điểm trang điểm quá dầy, nếp nhăn nơi khóe mắt càng hiện ra rõ ràng, ăn mặc sang trọng lộng lẫy, nhưng không che giấu được thời gian, Thẩm Thất không hiểu tại sao nàng ta được sủng ái. Nhìn kỹ, thì thấy phi tần thứ ba bên trái Qúy phi còn xinh đẹp hơn hẳn, lại trẻ tuổi.

Thật ra không cần Qúy Phi nhắc nhở, ánh mắt Huệ Đế đã sớm đặt lên người Thẩm Thất. Không phải Thẩm Thất khoe khoang, các người có mặt ở đây, không có ai có thể theo kịp nàng bảy phần.

Cái gì gọi là mỹ nhân, giữa vùng nước biếc thấy người ở trong. Không cần nhìn rõ nước da của nàng, chỉ cần tùy tiện giơ tay nhấc chân, cũng quyến rũ hút hồn người khác rồi.

Thẩm Thất bị ánh nhìn không hề che dấu dục niệm của Huệ Đế làm cho hoảng sợ, chỉ có thể cúi đầu thẹn thùng, mệt đến mức cổ mỏi gần chết. Thẩm Thất vốn tràn đầy kính sợ thiên tử, hiện tại cảm thấy, ông ta không khác gì Tao lão đầu giữ lăng cho lăng mộ Thẩm gia, mỗi lần nhìn thấy nữ nhân, lập tức không rời mắt, chỉ sợ khi nhìn thấy một con heo mẹ cũng sẽ chảy nước miếng.

Thẩm Thất nhìn Hàn Sâm, dáng vẻ của hắn giống như không để hồn ở đây. Mà Huệ Đế chỉ khen ngợi Hàn Sâm mấy câu là có công với quốc gia, ban cho chút lụa là tiền của. Sau đó, Huệ Đế mải mê trêu đùa với Qúy Phi, không thèm liếc nàng một cái. Thẩm Thất lại cảm thấy ông ta không khác gì sâu long thật vô cùng chán ghét. Nàng tuyệt đối không tin đây là phụ thân Hàn Sâm, hoàng đế của Tây Hoa.

Thẩm Thất định ngồi xuống ghế, nào ngờ Lâm quý phi là người ân cần không kiêu ngạo, muốn rủ Thẩm Thất đi chơi. Mặc dù Thẩm Thất hơi khinh thường nàng ta trang điểm quá đậm, nhưng thân là Qúy Phi, thân thiện như vậy, Thẩm Thất cảm thấy con người nàng ta cũng không quá tệ.

“Không biết Lan Lăng vương phi có biết đá cầu không, trong cung của chúng ta rất buồn chán, chúng tỷ muội chúng ta không có việc gì làm, chỉ biết lấy đá cầu làm thú vui.” Một phi tần bên cạnh Qúy Phi nói.

Thẩm Thất không thể từ chối nói, “Biết một chút.”

Biết một chút, chắc chắn là một lời kiêm tốn… mấy trò chơi này, có thứ nào mà Thẩm Thất không giỏi chứ, Thẩm Thất cũng có chút thích không khí trong cung, không phải học ngâm thơ vẽ tranh, đánh đàn chơi cờ, ngược lại là đá cầu.

Phi tần mặt tròn kia nói một câu, bêu xấu, rồi đá đầu tiên, nàng đá được 118 cái, tất cả mọi người vỗ tay, “Trúc tỷ tỷ thật lợi hại.” Còn có người nói, “Ai nha, lần này còn có Vạn Vương phi, không biết thắng thua thế nào a.”

Trong lòng Thẩm Thất cười lạnh, rõ ràng là mặt tròn, dáng người cũng tròn vo, vậy mà gọi là Trúc tỷ tỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.