Hàn Sâm không quay đầu, nhưng đã bước chân đi lên. Núi giả này là do Thẩm
Thất mời sư phó Trương Đại Toàn nổi tiếng nhất ở Giang Nam tới xây,
nhưng là tự tay Thẩm Thất vẽ thiết kế, cũng bởi vì bức họa đó, Trương
Đại Toàn phá lệ lấy giá tòa trúc sơn kia cực kì rẻ, bình thường những
đại sư nổi tiếng như vậy, không phải nhà nào có tiền có thế là mời tới
được. Thẩm Thất rất đắc ý, tiền bạc đối với nàng là chuyện nhỏ nhặt.
“Núi non trùng điệp, như hòa nhập với núi sâu, rất xứng đáng để chiêm ngưỡng.”
Thẩm Thất mừng thầm, có những lời này của hắn, xem như không uổng mấy ngày
mấy đêm của Thẩm Thất, sửa đi sửa lại bản vẽ, hao tốn không ít tinh
thần. “Dưới đình này là ngọn núi được khắc rỗng bụng, mùa đông có thể
đốt lửa trong lòng núi, cộng thêm thưởng thức trà thì đúng là một chuyện vô cùng tốt.” Thẩm Thất hận bây giờ không phải là mùa đông.
Hàn Sâm liếc mắt nhìn nàng, “Về điểm này nàng suy nghĩ rất chu đáo.”
Thẩm Thất xấu hổ cúi đầu. Khi hai người lên tới đỉnh núi, ngước mắt nhìn về
phía hồng trì (*ao) trong nhà, hồng trì trước kia đã trở thành một đầm
nước nhỏ, thật sự rộng hơn rất nhiều. “Ta mở rộng mặt hồ, lại cho người
đào một đường thoát nước, để nước Thúy Bình hồ chảy vào đây, Vương gia,
khi nào chúng ta rảnh có thể đến hồng trì chèo thuyền rồi.” Trong mắt
Thẩm Thất tưởng tượng ra cảnh nàng và Hàn Sâm cùng nhau du thuyền, hắn
uống rượu, nàng đánh đàn, hai người liếc mắt đưa tình, thật là hạnh phúc biết bao.
Hàn Sâm đứng trên đỉnh núi nhìn ra bên ngoài, thì ra
mượn cảnh Thúy Bình hồ, điểm mấu chốt đã thông suốt, trong lòng thoải
mái. So với cảnh chật hẹp trước đây đúng là tốt hơn rất nhiều, nhưng
ngày trước hắn chỉ xem nơi này là chỗ để nghỉ chân, hiện giờ có chút lưu luyến không muốn đi, cũng không phải là chuyện tốt.
“Đi thôi.”
Thẩm Thất nhìn thấy sắc mặt Hàn Sâm lại thay đổi, lòng dạ nam nhân như kim dưới đáy biển, cứ làm hắn hài lòng là được.
Từ khi Hàn Sâm thắng trận quay về, liên tục phải đi dự yến tiệc, đến Thẩm
phủ cũng tổ chức, các gia tộc Lan Lăng ai cũng vì hắn mở tiệc chúc mừng, mà Hàn Sâm chưa bao giờ từ chối tham dự, làm cho Thẩm Thất đặc biệt cao hứng.
Gả cho một phu quân tài giỏi như vậy, nếu nàng không đi
thật cảm thấy có lỗi với bản thân, hơn nữa Thẩm Thất rất thích náo
nhiệt, giao tiếp với người khác.
Tiếc là trời luôn phụ lòng người.
“Chủ tử, Mai phủ mở tiệc rượu người có đi hay không?” Trong lòng Tiền nhi sợ hãi nhìn Thẩm Thất.
Thẩm Thất giận giữ vung tay, nhìn bình hoa quý giá ca ca nàng tặng sắp rơi
xuống đất, may mà Tiền nhi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhanh tay chụp
lấy, “Chủ tử, xin người bớt giận, bình hoa này bán đi cũng mua được mấy
bộ y phục nha.”
Y phục, cũng vì y phục mới gây ra họa. “Chẳng lẽ
muốn ta bần tiện đến mức phải đi bán bình hoa để mua quần áo hay sao?”
Thẩm Thất đứng dậy dậm chân, nghĩ một chân vẫn chưa đủ để giải hận, phải dậm hai chân cùng lúc mới được. “Không đi, không đi, đi nói với Vương
gia, cơ thể ta không thoải mái.” Thẩm Thất ở trong phòng la hét, sau đó
nằm lên giường bắt đầu lăn qua lăn lại.
“Chủ tử, lần này đích thực là Mai phủ nha, Mai cô nương cũng ở đó rồi.” Tiền nhi tốt bụng nhắc nhở bên tai Thẩm Thất.
“Hừ.” Thẩm Thất xoay người ngồi dậy, “Nếu đúng là nàng, ta càng không thể mặc quần áo cũ mà đi.” Thẩm Thất có một quy tắc bất thành văn, mỗi lần đến
chỗ náo nhiệt, cho tới tận bây giờ nàng luôn mặc đồ mới, mỗi lần đều mặc một kiểu khác nhau, để cho các cô nương nhà quyền quý khác phải ghen tị hâm mộ hận, như vậy nàng mới hài lòng. Quy tắt không thể thay đổi, mỗi
ngày phải đổi một bộ đồ, đối với Thẩm Thất không phải là nàng không làm
được, nhưng vào thời điểm này thì không thể, ánh mắt những người khác
lại quá tinh tường vừa nhìn đã nhận ra.
Hôm trước đi đến Đỗ phũ,
vừa gặp mặt Đỗ thị kia đã mím môi cười nhạo, “Oa, bộ y phục này nhìn
thật quen mắt…, có phải lần trước đi miếu Vương phi cũng từng mặc phải
không? Chỉ có thay đổi cái thắt lưng mà thôi, nhìn cũng giống là đồ mới, vương phi thật giỏi trong việc phối quần áo, khi nào thì chúng ta mới
có thể học được cái bản lĩnh này đây nha?”
Ngươi nói thử xem rõ
ràng cố tình chọc ta tức chết đây mà. Sự thật là miệng lưỡi Đỗ thị cũng
không phải dễ chọc. Thẩm Thất không có cách đánh trả, vừa tức vừa giận
cực kì xấu hổ, nhưng không kìm nén được uất ức.
“Tiền nhi, ngươi nói xem vì ai mà ta phải lấy trứng chọi đá?” Thẩm Thất lại muốn giậm chân.
“Vậy người cứ nói thẳng với Vương gia đi.” Tiền nhi không hiểu tại sao Thẩm
Thất làm chuyện tốt mà không chịu khoe khoang cho người khác biết, cách
làm này không giống với phong cách mọi khi của nàng.
“Không được
nói cho hắn.” Thẩm Thất chu miệng, khuôn mặt hiện lên ý cười, nghĩ đến
mai này hắn phát hiện nàng đã làm được cái gì đó tốt đẹp, nhất định sẽ
khen ngợi nàng, suy nghĩ một hồi nàng lập tức nở nụ cười.
“Ai ôi, vậy phải làm sao bây giờ? Không ngờ lá gan La thị lớn đến như vậy,
không phải chỉ yêu cầu may một bộ y phục thôi sao, nàng ta cũng dám từ
chối chủ tử, rõ ràng là cầm lông gà mà cứ tưởng là lệnh bài.” Tiền nhi
cực kì không ưa La thị.
“Nếu nàng không tỏ ra bản thân mình là
người ngay thẳng chính trực, cũng có thể ngồi ở vị trí này lâu như vậy
sao, hơn nữa dễ gì lấy được lòng tin của Vương gia. Do ta xúi quẩy, vừa
hay để nàng có cơ hội giết gà dọa khỉ.” Với tình hình hiện tại Thẩm Thất hiểu rất rõ.
Mặc dù Hàn Sâm nói muốn trừ tiền may y phục và tiền tiêu vặt, nhưng Tiền nhi không tin La thị thực sự không chịu phát, nên
chạy tới coi thử, ai ngờ bên kia kiên quyết từ chối, hại nàng cái a hoàn lớn nhất Vương phủ có một trận ê mặt, trong lòng tất nhiên ấm ức, nên
lập tức chạy về tố cáo, Thẩm Thất lại bày ra bộ dáng hết cách giải
quyết, đương nhiên càng muốn khiêu khích nàng một phen. “Nhưng người là
chính phi mà.”
“A—“ Thẩm Thất thở dài một tiếng, “Đừng nói nữa,
mấy thứ đó có hay không cũng được, ngươi muốn xúi ta đi lấy lại mặt mũi
cho ngươi à, ngươi có biết vì cái tiểu viện này, cho nên mấy bữa nay
Vương gia rất khó chịu với ta không? Mau nghĩ biện pháp cho ta đi. Không thôi mang bộ đồ mấy năm trước ra rồi sửa lại một chút, chắc Đỗ thị
không nhớ được đâu nhỉ?”
“Nhưng mà nô tì không sửa giúp người đâu.” Tiền nhi bỉu môi nói.
“Nhìn xem ta đã nuôi dưỡng một kẻ vô dụng a, cái gì cũng không chịu làm.” Thẩm Thất chọt chọt trán Tiền nhi.
Tiền nhi lè lưỡi, “Nếu không thì tìm Ngũ công tử đi.”
“Để làm gì, ngươi muốn mọi người biết ta bị phạt sao?” Thẩm Thất trừng mắt
liếc Tiền nhi một cái, nàng chính là không muốn để người ta biết nàng bị Hàn Sâm phạt, thật vô cùng mất mặt, tuy nhiên Thẩm Thất thấy Hàn Sâm
làm như vậy cũng không có gì quá đáng, bản thân hắn là người tiết kiệm,
nhưng không nổi điên với nàng, như vậy là nàng muốn thắp nhang cảm tạ
trời đất phù hộ rồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, đến cuối cùng vẫn không
tìm thấy biện pháp nào hay, Thẩm Thất lại không thể không đến Mai phủ,
dù thế nào nàng cũng phải đi trông chừng Hàn Sâm, không thể để hắn ở
riêng với Mai Nhược Hàm được.
“Oa—“ Vừa bước vào cửa lập tức gặp
Đỗ thị nàng ta đi một vòng quanh Thẩm Thất, oa lên một chữ sau đó không
nói gì nữa, nhưng ý tứ của nàng ai nấy đều hiểu, bọn người Hoàng thị
đứng một bên che miệng, cười hì hì.
Tuy nhiên cái cổ Thẩm Thất
thẳng tắp, mỉm cười đến cạnh Hàn Sâm, nhưng trong lòng lo lắng không
yên, bên ngoài thì vẫn duy trì vẻ mặt không có gì, Đỗ thị thấy Thẩm Thất không phản ứng, nhanh chóng mất hứng không giễu cợt nữa.
Tham
gia những buổi tiệc rượu thế này, càng ngày càng trở nên vô nghĩa, còn
không bằng ngồi ở thư phòng Hàn Sâm, pha trà mài mực cho hắn, khi rãnh
rỗi có thể ngẩng đầu lên nhìn hắn đến ngây người, suy nghĩ xem hài tử
của bọn họ sẽ có hình dáng như thế nào.
Thẩm Thất vô cùng buồn
chán ngồi chung với mấy nữ nhân đang chơi trò đánh trống truyền hoa, nếu thua sẽ bị phạt rượu, nhưng ánh mắt nàng thủy chung khóa trên người Mai Nhược Hàm, nàng đi đến chỗ nào, Thẩm Thất lập tức đi theo, nàng nhất
định không để cho tình địch có cơ hội thâm nhập vào bên trong.
Mai Nhược Hàm đi lên mời rượu Hàn Sâm, Thẩm Thất cũng nhẹ nhàng đi tới,
giống như người không xương ngồi phịch xuống người Hàn Sâm, nàng không
sợ người khác chê cười nha. Hàn Sâm chỉ cười cười, cũng không đẩy nàng
ra.
Nếu nói yến tiệc đêm nay có gì mới mẻ, thì thứ duy nhất khiến người ta thích thú chính là tin đồn tam hoàng tử Đông Hoa cải trang ra
ngoài, không có chuyện gì hay sao tự nhiên lại nhắc đến hắn.