Săn bắn chính là một lễ hội du ngoạn của Lan Lăng, để chứng tỏ người Giang Nam không chỉ giỏi văn còn giỏi cả võ. Phụ nữ có gia đình cũng muốn tham gia góp vui, bởi vì mấy ngày này không bị quản thúc, lại còn có thể chạy nhảy, cực kì thú vị, thường ngày bị gia đình ràng buộc, nên vừa mới đi ra ngoài, bọn họ giống hệt như ngựa hoang, đa số các nữ tử đều trông chờ ngày này mỗi năm.
Nữ tử nào săn bắn thắng, sẽ được người đời khen ngợi, mặc dù nữ tử không biết võ, nhưng lại có kỹ năng đầy người, bao giờ cũng lấy chuyện này để khoe khoang.
Thẩm Thất nhìn cánh cửa sau đó ánh mắt lóe tia sáng nhìn sang Tiền nhi, nghĩ thầm, các ngươi được đi chơi vui vẻ, còn ta nằm ở đây giả bệnh chịu phạt. Nhưng cũng may tính Đỗ thị rất thẳng thắn, Thẩm Thất cũng thích nhất là tính thẳng thắn này của nàng. Nếu nàng đã có ý như vậy, Thẩm Thất tất nhiên đồng ý cho mượn.
Thẩm Thất bỉu môi, ánh mắt xoay chuyển một vòng: “Tiền nhi, ngày mai ngươi đi theo Đỗ thiếu nãi nãi, đừng làm mất mặt người làm chủ tử như ta.”
“Đa tạ, đa tạ.” Vẻ mặt Đỗ thị giống như lượm được bảo vật.
“Oa, tiểu nha đầu này so với ta còn nổi tiếng hơn a.” Thẩm Thất thương tâm nhìn Tiền nhi nói.
“Đâu có, đều do chủ tử dạy bảo tốt.” Tiền nhi nói lời ngon ngọt nịnh Thẩm Thất vui vẻ.
Tuy vậy Thẩm Thất không quên dặn dò Tiền nhi, “Ngươi phải quan sát Mai Nhược Hàm thật kĩ, có biến động nho nhỏ nào cũng lập tức quay về báo cáo cho ta biết.” Thế mới đúng là Thẩm Thất lòng dạ hẹp hòi, “Không được để hắn ngây ngốc nhìn nàng.” Thẩm Thất cong môi, có vẻ nhớ lại chuyện không vui.
“Nô tỳ nhất định sẽ làm tốt nhiệm vụ.”
Tiền nhi một lòng trung thành với chủ tử, chuyến đi này xem ra phải tận lực chú ý Mai Nhược Hàm, lúc gia nhập lễ hội săn bắn, vẫn nên bám theo bên cạnh Mai Nhược Hàm, sợ nàng có cơ hội ở riêng với Vương gia.
Đôi mắt Thẩm Thất đỏ ửng tiễn Hàn Sâm ra ngoài, trong lòng còn nghĩ, e rằng ba ngày lễ săn bắn đối với nàng còn dài hơn ba năm. Thật hận lễ hội không diễn ra trong một ngày cho xong đi, nhớ năm xưa nàng chờ ngày này để được gặp người đó. Gả cho Hàn Sâm cũng là vào mùa thu năm ấy, hồi đó nàng còn tìm cách thuyết phục mọi người kéo dài lễ hội, bây giờ thật sự là a di đà phật, may mà năm ngoái bị Hàn Sâm mê hoặc, nên mới không làm chuyện ngu xuẩn.
Hàn Sâm đi được một ngày, Thẩm Thất ngồi trong nhà than thở, một đám nha hoàn xung quanh không ai dám đến gần, chỉ sợ chọc vị này mất hứng, rồi trút giận lên mình. Khó khăn lắm Thẩm Thất mới nhắm mắt ngủ được, lúc canh năm vẫn đang mơ màng cảm thấy có người giương đôi mắt lạnh nhìn mình.
Thẩm Thất lập tức rùng mình, hoảng sợ tỉnh dậy. Thấy Hàn Sâm trợn đôi mắt đỏ nhìn nàng, ánh mắt kia cực kì xa lạ, giống như hận không thể ăn sống nàng. Thẩm Thất lập tức xét mình, gần đây ngoại trừ việc dùng quá nhiều tiền mua rượu, còn riêng hôm nay tức giận phạt nha hoàn quỳ một canh giờ, thật sự không có gây ra bất kì chuyện gì nữa.
Thẩm Thất run rẩy ngồi dậy, “Vương gia, tại sao người lại quay về?” Nửa đêm trở về, nhất định là xảy ra chuyện lớn.
Hàn Sâm không trả lời, đặt cây tử đàn lên cái ghế trước giường, rồi cứ nhìn Thẩm Thất như vậy đó.
Nói hắn hận muốn ăn chính mình, thì trong đôi mắt kia lại để lộ một chút vui mừng, còn có một tia làm cho trái tim người ta cảm thấy yếu mềm, nhưng chớp mắt một cái lại muốn ăn thịt người. Tóm lại là rối tinh rối mù, tuy Thẩm Thất không phải người thông minh tuyệt đỉnh nhưng cũng hiểu có chuyện gì xảy ra.
Hàn Sâm cứ ngồi trước mặt Thẩm Thất như vậy, từ canh năm cho đến thẳng bình minh, một cái nháy mắt cũng không, làm Thẩm Thất sợ quá mức, thật sự nàng không nhớ mình đã làm sai cái gì.
Cuối cùng Thẩm Thất khẽ cắn môi, nếu Hàn Sâm đã biết, nàng cũng chỉ có thể thẳng thắn thôi. Thẩm Thất lắc ống tay áo Hàn Sâm, “Vương gia, là… là lỗi của ta, ta không nên giấu ngọc nhuận hai mươi năm, lại tham nhũng tiền công.” Thẩm Thất cực kì ủy khuất, gần đây tiền riêng của nàng đều xài ở chỗ khác, mà tiền bạc vương phủ lại quản lí cực kì nghiêm, nên nàng mới không thể không tham ô.
Tiền này là tiền chuẩn bị cho hoa xã năm sau, rượu này cũng là để cho hội viên trong hoa xã đến uống nói chuyện phiếm, từ trước đến nay tiền bạc đều do Thẩm Thất giữ, bây giờ ở trên thiếu tiền, nên buộc phải ra hạ sách này.
Hàn Sâm đang trừng mắt, bỗng nhiên híp lại, thở dài một tiếng, cực kì bất đắc dĩ nói, “Ta nên bắt nàng làm gì bây giờ?”
Thẩm Thất nhìn thấy Hàn Sâm có vẻ không tức giận, nũng nịu nói: “Không biết làm sao vậy thì khỏi làm gì đi? Bảo đảm lần sau không xảy ra chuyện này nữa.” Thẩm Thất cười một cái. Cố gắng lấy lòng Hàn Sâm, hắn mới từ quân đội trở về, tất nhiên vẫn mặc đồ trong quân doanh, Thẩm Thất vắt óc suy nghĩ mới tìm được một lý do hợp lý.
Hàn Sâm nhẹ nhàng vuốt tóc Thẩm Thất, “Nàng ngủ tiếp đi.”
Thẩm Thất thở ra một hơi, suýt nữa chết ngạt, dù vậy vẫn chưa dám mở miệng thở mạnh.
Hàn Sâm đang định bước ra ngoài, không biết vì cái gì hắn lại quay lại, làm Thẩm Thất sợ hãi không thôi, nhìn hắn đi đến chỗ giường mình, còn tưởng hắn định thay đổi chủ ý, muốn trừng phạt nàng, sợ tới mức tay nắm chăn trắng bệch.
Ai ngờ, Hàn Sâm chỉ đứng trước mặt nàng, nhẹ nhàng nâng gương mặt nàng lên, hôn trán nàng một cái, “Ngủ đi.” Không chỉ đỡ Thẩm Thất nằm xuống, còn đắp lại chăn cho nàng rồi mới ra ngoài.
Hàn Sâm vừa đi, Thẩm Thất lập tức nhảy dựng lên, giày cũng chưa kịp xỏ, vội vàng chạy ra ngoài túm lấy một nha hoàn hỏi: “Tiền nhi trở về chưa?”
Nha đầu kia lắc lắc đầu.
Lúc này Thẩm Thất mới cảm thấy lòng bàn chân lạnh lẽo, vội vã nhảy lên giường, chẳng lẽ Tiền nhi đã gặp rắc rối gì rồi hả?
Nàng đâu biết chính mình mặc dù không đoán trúng, nhưng cũng không sai.
Giữa trưa Tiền nhi chạy về vương phủ, Thẩm Thất không ngừng suy đoán, khẳng định là do Hàn Sâm cấp tốc cưỡi ngựa nên mới quay về sớm, thật không biết chuyện gì xảy ra. Thẩm Thất mãnh liệt cảm thấy có điều không lành, chắc chắn xảy ra đại sự, chỉ không biết chuyện này với mình là tốt hay xấu.
“Tiền nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Thất mặc kệ thân phận chủ tử, lần đầu tiên chạy ra ngoài cửa đón một nha hoàn, Tiền nhi ngồi trên xe ngựa vừa vào vương phủ, liền thấy Thẩm Thất đứng đợi.
Tiền nhi liếc mắt nhìn xung quanh trái phải, bộ dáng vô cùng thần bí, nhưng cũng không dám nói, đến khi lôi Thẩm Thất vào phủ sau đó đóng cửa lại, mới dám nói: “Chuyện này chỉ có vài người biết, Vương gia căn dặn bất luận kẻ nào cũng không được nói ra, nếu không…” Tiền nhi làm động tác cắt cổ. Tiền nhi không nói với Thẩm Thất, những người biết chuyện tối qua đã bị xử tử hết, chỉ còn giữ lại mình nàng, thật sự là phúc lớn mạng lớn.
Thẩm Thất mờ mịt, chuyện gì lại dọa người như vậy chứ. “Mau nói cho ta biết, ta đảm bảo không nói ra.” Trong từ điển của Thẩm Thất nàng không phải kẻ nhiều chuyện.
“Mai, Mai cô nương tối qua bị người ta khi dễ rồi.” Mãi một lúc sau Tiền nhi mới khó khăn phun ra mấy chữ.