Triệu Phổ ôm Công Tôn trở về phòng, thật cẩn thận đặt y lên giường, Tiểu Tứ Tử chạy chậm theo vào, Triệu Phổ nhẹ tay ôm bé lên đặt vào bên cạnh Công Tôn, sau đó tới cửa phân phó Tử Ảnh —— đi chuẩn bị vài món bổ dưỡng cho Công Tôn, để khi y tỉnh lại thì ăn.
Mà lúc này, Giả Ảnh vội vội vàng vàng chạy tới, nói, “Vương gia, nguy rồi!”
Triệu Phổ giật mình, hỏi, “Sao vậy?”
“Hoàng Thái phi không biết từ chỗ nào biết ngươi đã trở về.” Giả Ảnh nhỏ giọng nói, “Bà ấy vừa mới chạy tới Khai Phong đòi người, nói muốn xem ngươi bị cái gì làm cho mê mẩn, về nhà thì lại tới Khai Phong trước, không chịu quay về Vương phủ một chuyến.”
Triệu Phổ nghe được thì rụt cổ lại, nói, “Nương a.” Nhấc chân bỏ chạy, không quên quay đầu lại dặn, “Nè, trông chừng thư ngốc kia! Tỉnh lại thì bắt hắn ăn vài thứ, đừng quên!”
“Dạ.” Tử Ảnh và Giả Ảnh gật đầu.
Nhìn theo bóng lưng chạy đến Khai Phong phủ nhanh như chớp của Triệu Phổ, Giả Ảnh vuốt cằm trầm mặc một lát, đột nhiên nói, “Sau này ta muốn sinh một đứa con gái.”
“Hả?” Tử Ảnh mờ mịt nhìn hắn.
“Sinh con trai thì bất hiếu!” Giả Ảnh nhếch nhếch khóe miệng, “Con gái rất tốt.”
“Hả?” Tử Ảnh ngẩng mặt có chút phiền muộn nói, “Ta còn mong ngươi sinh một đứa giống Tiểu Tứ Tử cho ta chơi mà.”
Giả Ảnh xem thường liếc một cái, vỗ vỗ hắn, “Yên tâm đi, Tiểu Tứ Tử sớm muộn gì cũng là tiểu Vương gia của chúng ta.”
“Có thật không?” Tử Ảnh mở to hai mắt vẻ mặt chờ đợi.
Giả Ảnh nhếch miệng, “Chờ xem, sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy.”
Tử Ảnh bán tín bán nghi, nhưng mà ngẫm lại, Tiểu Tứ Tử có thể trở thành tiểu Vương gia là tốt rồi, hắc hắc… Cái đầu đơn giản của hắn hoàn toàn không hề nghĩ đến —— điều kiện trước tiên để Tiểu Tứ Tử làm tiểu Vương gia là cái gì!
//
Triệu Phổ cưỡi Hắc Kiêu chạy như gió đến Khai Phong phủ, vừa phóng vào cửa thì thấy Hoàng Thái phi đang cùng Bao Chửng uống trà trong thư phòng.
“Hoàng nương.” Triệu Phổ đi vào quỳ xuống hành lễ, “Con bất hiếu…”
“Được rồi được rồi.” Hoàng Thái phi vội vàng đưa tay dìu hắn dậy, “Bao đại nhân đã nói cho nương, con có chuyện quan trọng phải giúp Hình Tướng quân! Con cũng thật là, tìm một người gửi thư cho nương báo một tiếng là được, hại nương còn lo lắng, tưởng con bị hồ ly mê hoặc, ngay cả nương của mình mà cũng quên.”
“Ha hả.” Triệu Phổ nhếch môi cười gượng hai tiếng, không biết vì sao, mẫu thân hắn vừa nói đến hai chữ hồ ly, trong óc hắn liền xuất hiện Công Tôn vẻ mặt giảo hoạt cười tủm tỉm với hắn, vội vã lắc lắc đầu.
“Nghe nói con giúp nương tìm thần y đến trị phong thấp?” Hoàng Thái phi cười hỏi.
Triệu Phổ nhìn Bao Chửng một chút, thầm nhủ, Bao Tướng, nhanh miệng thật, vội gật đầu, “Đúng vậy, nhưng nương à, thần y này hiện tại mệt muốn chết rồi, đang nghỉ ngơi, vì vậy không còn cách nào khác, ngày mai còn phải vào cung vì vụ án của Hình Hoài Châu, cho nên chỉ có thể chờ ngày mốt mới xem bệnh cho nương được…”
“Không vội không vội.” Hoàng Thái phi vội vàng xua tay, nói, “Nương nghe nói hôm kia hắn vừa gắng gượng mười canh giờ cứu sống Hình Tướng quân, vậy mà hôm qua lại chịu đựng thêm mười canh giờ giúp một đứa bé đem cánh tay bị hổ cắn đứt nối trở lại phải không?”
Triệu Phổ hỏi giật mình, hỏi, “Sao nương lại biết chuyện này?”
“Chuyện này đã truyền khắp toàn bộ Khai Phong rồi, họ nói là có một thần y tới Khai Phong phủ, diệu thủ hồi xuân, ngay cả tay bị đứt lìa cũng có thể nối liền lại.” Lúc này, Triển Chiêu từ ngoài đi vào, vừa trả lời Triệu Phổ, vừa hành lễ với Hoàng Thái phi.
Tính tình và tướng mạo của Triển Chiêu, ở Khai Phong phủ có tiếng là được mọi người từ tám đến tám mươi tuổi đều yêu thích, đặc biệt rất được lòng những lão nhân gia lớn tuổi, đó là người gặp người thích, xe gặp xe nghiêng. Các lão thái thái vừa thấy Triển Chiêu, thì đa phần đều cười đến toe toét, Hoàng Thái phi đương nhiên cũng vậy, bà gật đầu nói, “Đúng vậy, ta là nghe hạ nhân nói về chuyện của ngày hôm qua, mới biết được Trạch Lam đã trở về.”
Triệu Phổ gật đầu, thì ra là thế.
Triển Chiêu nghe xong âm thầm gật đầu, thì ra tên chữ của Triệu Phổ gọi là Trạch Lam, Trạch Lam tức là non sông ngụ ý chỉ núi sông biển rộng, quả nhiên là một cái tên khí phách, chữ Phổ thì có ý là phổ độ chúng sinh, nguyện vọng của Hoàng Thái phi đối với Triệu Phổ, đại khái là mong hắn có được thành tựu và khí phái như ngày hôm nay.
“Ta đây cũng phải trở về.” Hoàng Thái phi đứng lên, nói, “Các ngươi bận rộn, đừng vì lão bà này mà nhọc lòng.”
Triệu Phổ vội vàng tiễn bà ra ngoài, Bao Chửng cũng đứng lên đưa tiễn, lão Thái phi xua tay, ý bảo Bao Chửng bọn họ cứ lo chuyện của mình, vì vậy chỉ mình Triệu Phổ dìu bà đi ra.
“Trạch Lam à, vùng biên cảnh sao rồi?” Thái phi thấp giọng hỏi.
“Rất thái bình, cho nên con đã trở về.” Triệu Phổ trả lời.
“Hm.” Thái phi hạ giọng nói, “Trạch Lam à… Chuyện của Hình Tướng quân, chứng minh cái gì, con biết không?”
Triệu Phổ sửng sốt, nhìn Hoàng Thái phi.
“Hoàng đế, từ xưa đến nay đều như nhau, được chim quên ná, đặng cá quên nơm có mới nới cũ, con phải luôn luôn chú ý chút, biết chưa?” Hoàng Thái phi thấp giọng nói, “Lần này ở lại Khai Phong lâu chút, còn biên quan, đừng có thèm lo, phải vì Hình Tướng quân mà đòi một lời giải thích cho ta, Hoàng thượng này, không phải đang thử thách Hình Tướng quân, mà là con đó, ai chẳng biết hai con là huynh đệ kết bái?”
Triệu Phổ không nói chuyện, gật đầu.
Hai người đi tới cửa, Hoàng Thái phi sửa lại tóc cho hắn, nói, “Con còn nhớ rõ lúc nhỏ nương đã nói gì với con không?”
Triệu Phổ gật đầu, thản nhiên nói, “‘Không phải ta không thể làm hoàng đế, mà là ta không muốn, nếu ngươi mảy may dám đụng đến ta, trong một buổi sáng, ta sẽ đoạt giang sơn của ngươi.’”
Hoàng Thái phi gật đầu, vỗ vỗ vai hắn, “Giỏi, con có năng lực che trời, có thể che chở cho bản thân mình và người con yêu mến, đế vương vô tình, không nên hy vọng vào bọn họ, rõ chưa? Ai bảo con trời sinh có tài làm vua nhưng lại không muốn làm đâu, người đầu tiên con phải đề phòng, chính là hoàng chất của con! Nhớ kỹ!”
“Dạ.” Triệu Phổ gật đầu.
Hoàng Thái phi thỏa mãn nhìn hắn một hồi rồi nói, “Con lo việc của mình đi.” Nói xong, bà chống long đầu quải* đi xuống bậc thềm, nha hoàn tiến đến dìu bà, vào trong kiệu, rời đi.
(long đầu quải là cây gậy có một đầu hình rồng quấn quanh hoặc khắc thành đầu rồng, mấy lão bà trong gia đình quyền quý ngày xưa thường dùng.)
Triệu Phổ đứng tại chỗ nhìn theo cho đến khi cỗ kiệu của Hoàng Thái phi hoàn toàn biến mất tại góc đường, sau đó mới từ từ lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lắc đầu, xoay người vào phủ. Suy nghĩ một chút, hay là mình đi đón con mọt sách kia! Nghĩ xong, Triệu Phổ lại đi ra, tiến tới khách điếm.
//
Trong khách điếm, Công Tôn ngủ đã rất lâu, vì đói bụng nên tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Tiểu Tứ Tử dựa vào trên giường, đang cùng con thỏ chơi đùa.
“Tiểu Tứ Tử.” Công Tôn trở mình.
“Phụ thân.” Tiểu Tứ Tử bổ nhào đến ôm Công Tôn.
Công Tôn cười cười, giơ tay nhéo má bé, hỏi, “Hôm nay con đi chơi có vui không?”
“Dạ.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Triển Triển dẫn con đi dạo phố, mua thật nhiều đồ chơi còn ăn bánh ngọt nữa.”
Công Tôn gật đầu, lúc này, chợt nghe ngoài cửa truyền đến những tiếng xì xầm nho nhỏ, liền hỏi, “Ai nói chuyện ngoài cửa?”
“Dạ, các Ảnh Ảnh đó.” Tiểu Tứ Tử trả lời.
Công Tôn khẽ nhíu mày, hạ giọng hỏi, “Ảnh vệ của Triệu Phổ?”
“Triệu Phổ là ai?” Tiểu Tứ Tử ngây ngô hỏi.
“Chính là Cửu Cửu mà ngươi thích đó.” Công Tôn tức giận trả lời.
“À.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Đúng vậy, Cửu Cửu hình như có chuyện gì phải đi về.”
Công Tôn nghe tới đó, nhẹ tay nhẹ chân đứng dậy, rón rén tới cửa, nghe động tĩnh bên ngoài.
Ngoài cửa truyền đến tiếng người nói chuyện.
Tử Ảnh: Ê, hình như tỉnh rồi.
Giả Ảnh: Vương gia còn chưa trở về, làm sao bây giờ?
Tử Ảnh: Vương gia nói phải ăn hết.
Giả Ảnh: Tỉnh ngủ thì ăn được sao?
Tử Ảnh: Mặc kệ nó, dù sao cũng là Vương gia thích.
Giả Ảnh: Tiểu Tứ Tử đang ở trong đó mà.
Tử Ảnh: Vậy ăn chung luôn.
Giả Ảnh: Không phải chứ?! Tiểu Tứ Tử còn nhỏ như vậy!
Tử Ảnh: Cũng chẳng có gì, dù sao cũng là nam nhân, cũng không phải cô nương nào.
Giả Ảnh thầm cười: Vậy, cô nương thì nên chú ý chút, ăn xong thì gả không được.
Tử Ảnh: Cho nên nói là nam mới tốt!
Giả Ảnh: Đúng vậy.
Công Tôn nghe được liền nhíu mày, thầm nhủ, hai ảnh vệ này đang nói gì vậy?! Triệu Phổ muốn gì đây?!
~
Kỳ thực, Công Tôn đã hiểu lầm, Giả Ảnh và Tử Ảnh ở ngoài nói cái gì?! Vừa nãy Triệu Phổ phân phó Tử Ảnh nấu món gì đó bổ dưỡng cho Công Tôn ăn, Tử Ảnh hỏi chủ quán, thức đêm mất sức thì ăn cái gì hay nhất, chủ quán giới thiệu cẩu tiên, sau đó, Tử Ảnh đi chuẩn bị một nồi cẩu tiên ninh với thịt vịt.
Hai người bọn họ đang bàn luận, tỉnh ngủ thì có ăn cẩu tiên được không? Tiểu Tứ Tử nhỏ như vậy, có thể ăn cẩu tiên không? Có gì không tốt đối với thân thể hay không? Cô nương thì không thể ăn cẩu tiên phải không? Nếu như sau này để nhà chồng biết, không những khiến người ta chê cười, cũng không thể gả đi.
Thế nhưng lúc này Công Tôn còn đang nửa mơ nửa tỉnh, lại có chút hồ đồ, lúc nghe hai người nói chuyện, thì lại suy nghĩ bậy bạ lung tung, nhưng cũng phải trách Tử Ảnh và Giả Ảnh ngươi một câu ta một câu, chưa từng nhắc tới chuyện canh cẩu tiên, lại cách ván cửa, nên Công Tôn hiểu lầm.
~
“Nguy rồi!” Công Tôn vội vàng chạy về, ôm lấy Tiểu Tứ Tử.
“Phụ thân?” Tiểu Tứ Tử khó hiểu nhìn Công Tôn, Công Tôn vội che miệng bé, nói, “Suỵt!” Sau đó thì đi tới cửa, nhưng nghĩ tới ảnh vệ đang canh cửa, chắc chắn không ra được, lại chạy đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, là lầu hai… Hm, còn chưa phải quá cao.
Lúc Công Tôn đang do dự có nên nhảy ra ngoài hay không, chợt nghe từ cửa truyền đến tiếng của Giả Ảnh, “Tiên sinh, đã tỉnh chưa?”
Công Tôn hoảng hốt, nói, “Chưa!”
Giả Ảnh và Tử Ảnh ngơ ngác nhìn nhau, thầm nhủ… Chưa?!
Công Tôn mở cửa sổ ra, nhìn xuống dưới một chút, hay là, mình xuống trước, sau đó lại để Tiểu Tứ Tử nhảy xuống, mình đỡ lấy? Hoặc là ôm Tiểu Tứ Tử cùng nhau nhảy xuống? Lại thấy bên ngoài có một cái lán che mưa nhỏ, thầm nhủ, hoặc là trước tiên leo lên chỗ đó, sau đó lại nhảy xuống!
Đang do dự, lại nghe Giả Ảnh và Tử Ảnh đồng thanh, “Vương gia!”
Công Tôn cả kinh, Triệu Phổ đã tới!
Triệu Phổ đi đến cửa, thấy hai người bưng một nồi canh đứng chờ, bèn hỏi, “Thư ngốc kia tỉnh chưa?”
“Hình như tỉnh rồi.” Giả Ảnh trả lời.
“Hửm?” Triệu Phổ cũng nghe được bên trong hình như có chút động tĩnh, nhìn nồi canh một chút, hỏi, “Có thể ăn?”
“Dạ!” Tử Ảnh gật đầu.
“Ta vào đây!” Ý của Triệu Phổ là, hắn bưng canh cẩu tiên vào, nhưng Công Tôn lại chỉ nghe được ——
“Thư ngốc tỉnh?”
“Ta đây vào đó ăn!”
………
Công Tôn khẩn trương, y cũng là chưa tỉnh ngủ nên hồ đồ, liền ôm Tiểu Tứ Tử do dự.
Đồng thời, cửa bị đẩy ra.
Công Tôn nhủ, cũng phải để Tiểu Tứ Tử nhảy, nghĩ vậy, liền ôm Tiểu Tứ Tử, đạp lên bậc cửa sổ tìm cách xuống phía dưới.
Triệu Phổ vào cửa, nhìn thấy Công Tôn đang ôm Tiểu Tứ Tử, chuẩn bị nhảy lầu.
“Uy! Ngươi làm gì vậy?!” Triệu Phổ nóng nảy, hét to một tiếng, Công Tôn giật mình, không đứng vững liền nghiêng người ngã xuống…
Triệu Phổ ném nồi canh xông lên phía trước, trực tiếp theo y bay ra cửa sổ.
Tử Ảnh và Giả Ảnh nhanh chóng đón lấy canh cẩu tiên, Tử Ảnh tiếp được nồi canh, hỏi, “Ai gây chuyện trước?”
Giả Ảnh nhún nhún vai, nói, “Ai biết đâu, có câu tú tài gặp phải nhà binh, có lý cũng không để ý.”
Hai người vọt tới bên cửa sổ, Triệu Phổ không hổ là khinh công xuất chúng, nhảy ra trước cửa sổ, tại giữa không trung chụp được Công Tôn, thế nhưng cách mặt đất quá gần, dưới tình thế cấp bách, đành phải trở mình một cái, hắn ngửa lưng nằm phía dưới, đỡ lấy Công Tôn, Công Tôn ôm chặt Tiểu Tứ Tử, đặt mông ngồi trên người Triệu Phổ.
“Khụ khụ…” Triệu Phổ bị ép đến sặc, ho khan một tiếng, thầm nhủ may mà thư ngốc này không có bao nhiêu trọng lượng, Tiểu Tứ Tử cũng khá nhẹ, nếu không thì sẽ bị đè đến bẹp ruột, nhưng mà xương trên người con mọt sách này, sao lại nhỏ như vậy chứ. Nghĩ vậy, hắn ngồi dậy, trước tiên nhìn Công Tôn trong lòng, hỏi, “Thế nào? Không ngã đau chứ?”
Công Tôn cũng có chút bất ngờ, vừa nãy y vẫn mơ mơ màng màng, còn chưa tỉnh hẳn, bất quá bây giờ hoàn toàn tỉnh táo, có chút khó hiểu, sao mình lại nhảy xuống?
Tiểu Tứ Tử thì lại hoàn toàn choáng váng, bé đang ôm con thỏ thì bị Công Tôn ôm vào lòng, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết chớp mắt nhìn Công Tôn, một lát mới hỏi, “Phụ thân, các ngươi làm gì?”
“Ách…” Công Tôn sờ sờ đầu, Triệu Phổ cũng hỏi, “Thư ngốc, ngươi làm sao vậy, ngủ đến ngốc rồi hả, đang yên đang lành tự dưng đi nhảy lầu?”
Công Tôn cũng có chút hồ đồ, ôm Tiểu Tứ Tử không nói lời nào.
~
Một lát sau, trong một nhã tọa ở lầu hai của Thái Bạch Cư, trước một bàn đầy thức ăn.
“Ha ha ha…” Triệu Phổ dựa vào bàn mà cười ha hả.
Giả Ảnh và Tử Ảnh cũng che miệng cười, Tiểu Tứ Tử vẻ mặt mờ mịt gặm một cái cánh gà, mà Công Tôn bên cạnh bé, thì lại đỏ ửng lỗ tai cúi đầu uống canh cẩu tiên… Hiện tại hồi tưởng lại, đúng là, mình có phải ngủ đến ngốc rồi không? Mất mặt chết đi được.
Triệu Phổ cười nhìn Công Tôn, nói, “Ta nói con mọt sách, ngươi suy nghĩ bậy bạ cái gì vậy? Ta đã nói thư sinh các ngươi, cả ngày miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, trong bụng thì lung tung lộn xộn.”
Công Tôn trừng mắt liếc Triệu Phổ, Triệu Phổ nhịn cười, múc canh cho Tiểu Tứ Tử, đút bé ăn.
Công Tôn xoay mặt, thấy Tiểu Tứ Tử vô cùng thân thiết ngồi trên đùi Triệu Phổ, trên tay cầm một cái chân gà mà gặm, Triệu Phổ đưa cái thìa đến bên miệng bé, bé lại há miệng ăn một ngụm, dáng vẻ so với lúc mình đút cơm cho nó càng ngoan hơn.
Công Tôn có chút ghen tị, vừa ăn canh, vừa nhìn Tiểu Tứ Tử, chỉ là, Triệu Phổ vừa đút Tiểu Tứ Tử ăn, vừa nhìn Công Tôn ăn canh.
Tử Ảnh và Giả Ảnh ngồi đối diện liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút vô lực.
Lại ăn một hồi, Triệu Phổ thấy Giả Ảnh nhướng mi nhìn hắn, ý bảo hắn nhìn ra cửa thang lầu.
Nhìn theo hướng hắn chỉ, thì thấy cửa thang lầu có vài người đi lên, người dẫn đầu mặc một bộ trang phục cổ quái, giống như phục sức của Cao Ly, Triệu Phổ hơi nhíu mày.
Mà người nọ khi vừa lên lầu thì đảo mắt nhìn xung quanh bốn phía, bên cạnh có một người tiến lên, thấp giọng nói vào tai hắn vài câu, người nọ nghe xong quay sang, thấy được bọn Triệu Phổ đang ngồi bên cửa sổ.