Du Long Tùy Nguyệt

Chương 47: Q.1 - Chương 47: Coi chừng! Dã lư ẩn hiện!




Công Tôn và Triệu Phổ vừa đến cửa Vĩnh Lạc cung, chợt nghe được bên trong có tiếng chén vỡ truyền ra, sau đó là tiếng bọn nha hoàn vừa nói nô tỳ đáng chết vừa hô Thái Hậu tha mạng.

Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, thầm nhủ… Chẳng lẽ Hoàng Thái Hậu phát cáu? Không thể a, hiền lành như bồ tát mà.

Lúc này, chợt nghe thanh âm của Thái Hậu truyền ra, “Khóc cái gì, đều đứng lên hết đi, vừa nãy ai gia đụng tới chính là ấm trà phải không?”

“Đúng vậy Thái Hậu!” Đám nha hoàn ngẩn người, sau đó vừa mừng vừa sợ hô, “Thái Hậu ngài có thể thấy ấm trà sao?!”

Thái Hậu cười gật đầu, “ một hình dạng mơ hồ… như là một ấm trà.”

Đám nha hoàn đều vui vẻ đến nhảy dựng lên, liên tục hô Công Tôn là thần y.

Triệu Phổ ngoài cửa nghe được, liền cười nói, “Thần y ngoài cửa này.”

Bọn nha hoàn vội vàng đi ra nghênh Công Tôn vào, cả đám nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử, ai nha, lúc tỉnh thì càng khả ái.

Tiểu Tứ Tử tối hôm qua vì đã ngủ say, cũng không biết nơi này là nơi nào, thật nhiều tỷ tỷ xinh đẹp, còn có một lão thái thái.

Công Tôn thấy Hoàng Thái Hậu vẻ mặt vui mừng, liền hỏi, “Thái Hậu có thể thấy hình dáng sao?”

“Đúng vậy.” Hoàng Thái Hậu gật đầu, nói, “Không phải là rất rõ ràng, nhưng thực sự thấy được… Tiên sinh y thuật cao minh, diệu thủ hồi xuân a.”

Công Tôn từ trong lòng lấy ra một bình dược cao, đi tới bên cạnh Thái Hậu, nói, “Thái Hậu quá khen, chúng ta bôi dược bên ngoài được chứ? Có phải đôi mắt có chút tê trướng hay không?”

“Đúng vậy.” Hoàng Thái Hậu gật đầu, Công Tôn bảo nha hoàn bưng nước tới, sau khi rửa tay, giúp Hoàng Thái Hậu thượng dược thi châm, cuối cùng, cẩn thận bịt kín một tầng băng gạc mỏng, nói, “Thái Hậu, băng gạc cố gắng đừng chạm vào, sáng sớm mai, ta trở lại thay dược cho ngài.”

“Hảo hảo.” Hoàng Thái Hậu gật đầu, “Đa tạ tiên sinh hao tâm.”

Tiểu Tứ Tử thấy các tỷ tỷ còn đang nhìn mình, thì có chút thẹn thùng trốn sau lưng Triệu Phổ, che khuất nửa thân thể của mình, hiếu kỳ thăm dò xung quanh, nơi này là nơi nào vậy a?

“Ân.” Hoàng Thái Hậu đột nhiên hỏi, “Có phải có một oa oa không a?”

Công Tôn cười cười, nói, “Thái Hậu hảo nhĩ lực, là nhi tử của ta, Tiểu Tứ Tử.”

“Nga, chính là Tiểu Tứ Tử mà tối hôm qua ngủ say kia a, ta vừa nghe nha hoàn nói rất khả ái, đến, cho nãi nãi sờ sờ.”

Triệu Phổ cọ cọ Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, đây là hoàng tẩu ta, cũng chính là mẫu thân của hoàng thượng, bà gọi ngươi qua kìa.”

Tiểu Tứ Tử nghe được, trước tiên nhích từ từ đến bên người Công Tôn, hiếu kỳ ngẩng mặt nhìn một chút, Công Tôn cười nói, “Tiểu Tứ Tử, gọi Thái Hậu.”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, nhìn Công Tôn —— Không thể gọi nãi nãi sao?

Công Tôn lắc đầu, Tiểu Tứ Tử hơi đô đô miệng, nói, “Nãi hậu…”

“Khụ khụ.” Triệu Phổ thiếu chút cười ra tiếng, cho nên nói Tiểu Tứ Tử có đôi khi một chút cũng không ngốc, có đôi khi ngốc đến dọa người, một Thái Hậu một nãi nãi, lập tức trộn lẫn vào nhau.

“Ha ha.” Hoàng Thái Hậu nghe xong nhưng lại cười ha hả, Tiểu Tứ Tử gọi nãi hậu, then chốt là thanh âm này còn non non hơi sữa, vừa nghe thì biết là một bé con khả ái, liền ngoắc, “Đến đến, cho nãi hậu sờ sờ.”

Tiểu Tứ Tử nhìn ra Hoàng Thái Hậu tựa hồ mắt có bệnh, liền đi tới, hai tay đặt trên đầu gối Hoàng Thái Hậu, ngẩng mặt cho bà sờ.

Hoàng Thái Hậu vươn tay tinh tế sờ sờ, lòng bàn tay vừa chạm vào, liền cả kinh buông lỏng tay, nói, “Ai nha, mềm như vậy a, tay của nãi hậu có thô hay không a?”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, cười tủm tỉm nói, “Không thô, tay của nãi hậu có cái vết chai nha, giống như Cửu Cửu nha.”

Công Tôn trong lòng hơi khẽ động, nghe nói Thái Hậu lưu lạc bên ngoài nhiều năm, đã từng trải qua rất nhiều khổ hoạt, trên tay có vết chai, cũng không ngạc nhiên.

Triệu Phổ ở một bên trong lòng cũng có chút chua xót.

Hoàng Thái Hậu tuy rằng ánh mắt không tốt, nhưng cảm giác rất nhạy về những tình tự biến hóa của mọi người xung quanh, liền cười nói, “Thái Hậu thì sao? Thái Hậu cũng không phải một bà lão sao, gả cho người, thành mẹ, ngàn ngàn vạn vạn lão bà trong thiên hạ đều là như vậy, trên tay ai mà lại không có vết chai u.” Nói xong, tiếp tục nhẹ nhàng sờ soạng khuôn mặt của Tiểu Tứ Tử, vừa sờ vừa tấm tắc, “U… này non mềm giống như trứng luộc a.”

Đám nha hoàn cũng ngứa tay lắm rồi, muốn đi tới sờ hai cái, hoặc là hôn một cái… Đáng tiếc không dám.

“Ai nha.” Hoàng Thái Hậu vừa sờ vừa tán thán, “Tiểu Tứ Tử, ngươii thật đáng yêu nha, ngũ quan này lớn lên rất tinh xảo.”

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, Triệu Phổ cũng nói, “Thái Hậu, đợi đến bảy ngày sau, ngài có thể thấy được, Tiểu Tứ Tử rất khả ái, hoàng nương ta thích vô cùng.”

“Thật không!” Hoàng Thái Hậu gật đầu, ôm Tiểu Tứ Tử một hồi, phân phó nha hoàn chuẩn bị đường quả hiếm lạ cho bé ăn, bên nói với Triệu Phổ, “Đúng rồi, Trạch Lam, Gia Luật Minh tới ngươi biết không?”

“Thần nghe nói rồi.” Triệu Phổ hỏi, “Hắn tới làm gì?”

“Ân.” Hoàng Thái Hậu lắc đầu, khoát khoát tay xua bọn nha hoàn, bọn nha hoàn đều lui xuống, Công Tôn cùng muốn mang theo Tiểu Tứ Tử lui xuống, Thái Hậu nói, “Ai, tiên sinh không cần tránh, cũng không phải quân quốc đại sự, nhương những nha hoàn này lui xuống, chỉ là không muốn hậu cung đồn đãi quá nhiều.”

Công Tôn gật đầu, thấy Thái Hậu bảo y ngồi, liền ôm Tiểu Tứ Tử ngồi xuống, Triệu Phổ cũng tìm một cái ghế ngồi xuống, nói chuyện với Hoàng Thái Hậu.

“Ta chỉ biết là, Liêu vương đã chết ngôi hoàng đế liền treo lơ lửng, Liêu hoàng hậu Tiếu thị hiện tại nắm giữ quân chính đại quyền.” Hoàng Thái Hậu nói.

“Ân.” Triệu Phổ gật đầu, “Tiếu thị nữ nhân này khó lường.”

“Con thân sinh của Tiếu thị, hẳn là lão tam Gia Luật Khánh, cùng nhị công chúa Gia Luật Chân Di.” Hoàng Thái Hậu nói, “Phỏng chừng, Tiếu thị muốn để Gia Luật Khánh kế thừa vương vị.”

“Chuyện của Liêu quốc trước đây ta cũng có phái người hỏi thăm qua.” Triệu Phổ trả lời, “Hiện tại rất hỗn loạn, Liêu vương rốt cuộc chết sớm, ngoại trừ Tiếu thị hoàng hậu, thì còn có hai vương phi, Mộ thị cùng Lũng thị. Mộ thị là phe phái của trưởng tử Gia Luật Hoàn, thế lực rất hùng hậu, rắc rối phức tạp, Gai Luật Hoàn lại là thái tử đương thời, địa vị hiển hách. Ma Lũng thị khi Liêu vương còn sống được sủng ái nhất, sinh con cũng nhiều nhất, lão tứ Gia Luật Minh tài giỏi, lão thất được Liêu vương yêu thương nhất, then chốt là lão ngũ lão lục hai nha đầu gả cũng hảo, tam phương rốt cuộc hình thành thế chân vạc, cho nên ta nghĩ bọn họ còn đánh một trận lớn nữa mới bình được quốc nội, chỉnh ra một mất một còn, trong vòng mười năm không thể xâm phạm biên cảnh Đại Tống ta.”

Hoàng Thái Hậu gật đầu, nói, “Đích thật là có chuyện như vậy, nhưng Trạch Lam a, ngươi có nghĩ tới hay không, bọn họ loạn như vậy, có thể an tâm nhìn chúng ta bình hay sao?”

Triệu Phổ sửng sốt, hơi nhíu mày, nhìn Hoàng Thái Hậu.

Công Tôn cũng hiểu được tình thế có chút nghiêm trọng, Tiểu Tứ Tử thì hoàn toàn không hiểu, chỉ là có chút khó chịu lại buồn ngủ, nhưng nãi hậu này cùng Cửu Cửu hình như đang nói chuyện quan trọng, bé cũng không dám xen mồm. Ngồi trên đùi Công Tôn điều chỉnh tư thế một chút, tựa vào trong lòng y nhắm mắt lại chợp mắt một lát, tối hôm qua bé chơi đùa rất khuya, hôm nay lại dậy sớm.

Hoàng Thái Hậu nói mấy câu, Triệu Phổ tuy rằng không có hứng thú với nội chính, nhưng kinh nghiệm sa trường, tâm nhãn vẫn phải có… Vừa nghe, liền minh bạch băn khoăn của Hoàng Thái Hậu.

“Thái Hậu, việc này ta có tính toán, ta sẽ xem chặt, sẽ không để bọn họ có cơ hội.” Triệu Phổ nói.

Hoàng Thái Hậu gật đầu, Triệu Phổ và Công Tôn lại ngồi thêm một lúc, rồi mang theo Tiểu Tứ Tử cáo từ.

.

Ra khỏi cung, Triệu Phổ từ trong lòng Công Tôn tiếp nhận Tiểu Tứ Tử, để bé ghé vào trên vai mình, hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, mắt của Thái Hậu bảy ngày là có thể hảo?”

“Ân.” Công Tôn gật đầu, “Thái Hậu khôi phục rất tốt, phỏng chừng năm sáu ngày là lành rồi.”

Triệu Phổ cười cười, “Ngươi đừng xem Thái Hậu lưu lạc bên ngoài nhiều năm, bà rất có kiến thức, chỉ tiếc mù lòa, hiện tại đã hồi phục thị lực, đối Triệu Trinh cũng là một trợ lực.”

Công Tôn ngước mắt nhìn hắn, nói, “Quan hệ của các ngươi so với tưởng tượng của ta tốt hơn nhiều.”

Triệu Phổ không nói gì chỉ cười cười, nói, “Tục ngữ có nói, rộn ràng thì lợi đến, nhốn nháo thì lợi đi…… Những tranh đoạt chốn cung đình là vô nghĩa nhất. Nếu không vì thấy những kẻ ngoại tộc này luôn luôn như hổ rình mồi muốn chiếm Đại Tống ta, đến lúc đó sinh linh đồ thán, dân không thể sống yên, ta còn lười đánh trận. Ai, chờ đến một ngày kia bốn phương bình định, có một thời thái bình thịnh thế, ta liền bảo Triệu Trinh phong ta làm một hưởng lạc Vương gia, mang theo ngươi cùng Tiểu Tứ Tử dạo chơi trời nam biển bắc, ngắm nhìn non sông tươi đẹp, muốn ăn thì ăn muốn ngủ thì ngủ, tiêu diêu tự tại, ai, thư ngốc, ngươi có đồng ý không?”

Công Tôn nhìn Triệu Phổ một chút, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Khi đó ngươi lớn tuổi lắm rồi a?”

Triệu Phổ vỗ ngực một cái, nói, “Ta thân thể hảo, cùng lắm thì cũng tám mươi thôi, ngươi đi không đặng ta cõng ngươi.”

Công Tôn nghe hắn nói xong mặt liền nóng lên, vươn tay ôm lại Tiểu Tứ Tử, nói, “Ai cần ngươi cõng.” Nói xong, xoay người bước nhanh.

Triệu Phổ cười xấu xa, “Hả, thư ngốc nhà ngươi dĩ nhiên biết đỏ mặt.” Thong thong thả thả đuổi kịp, khoác tay kề vai sát cánh.

.

Xa xa, lầu hai của một tòa tiểu lâu, có một người trẻ tuổi ngồi trước cửa sổ, nhìn về phía Triệu Phổ và Công Tôn đi xa, khẽ nhíu mày.

“Tứ thiếu gia.” Lúc này, một hắc y nam tử đi tới, thấp giọng nói nhỏ bên tai thanh niên nhân kia, “Triệu Phổ vừa tiến cung, đợi thật lâu mới đi ra, nghe nói là dẫn theo thần y trị mắt cho Thái Hậu.”

“Nga?” Thanh niên nhân kia thoạt nhìn bất quá hơn hai mươi tuổi, mày kiếm lãng mục, rất tuấn tú, chỉ bất quá da hơi đen chút, hỏi hắc y nhân nọ, “Thần y? Chính là thư sinh vừa đi cùng với Triệu Phổ?” Thanh niên nhân cười cười, hỏi, “Tại sao Triệu Phổ lại thân mật với hắn như vậy? Tên điên kia không phải ghét nhất là thư sinh sao? Còn mang theo một oa nhi.”

“Ách…” Người nọ do dự một chút, tựa hồ đang cân nhắc lời nói, thanh niên nhân nhìn hắn, hỏi, “Làm sao vậy? Có gì không thể nói sao?”

“Nghe nói… Thư sinh kia cùng Triệu Phổ có quan hệ không bình thường.” Hắc y nhân trả lời.

“Là thân thích?” Thanh niên nhân hơi có chút giật mình, “Không quá giống a… bạch y thư sinh kia cũng là hoàng tộc?”

“Là tình nhân.” Hắc y nhân thấp giọng nói.

Thanh niên nhân mở to hai mắt quay đầu lại nhìn hắn, hỏi, “Cái gì?”

“Là tình nhân a, nghe nói, chuyện bọn họ mến nhau, toàn bộ mọi người ở Khai Phong đều biết, tối hôm qua hoàng thượng còn cố ý mở quốc yến, thỉnh bọn họ ẩm yến, chúc mừng bọn họ…”

“Vô liêm sỉ!” không đợi hắc y nhân nói xong, thanh niên nhân nọ liền đập bàn, khiến cho nhiều thực khách xung quanh giật mình.

Hắc y nhân nhìn trái phải một chút, nói, “Tứ thiếu gia, đây kỳ thực cũng không có gì, nam nhân thích nam nhân cũng không phải không có.”

“Ta quản hắn là nam nhân hay nữ nhân?” Thanh niên nhân đè thấp thanh âm nghiến răng nghiến lợi nói, “Dù sao thì Triệu Phổ hắn cũng không được có người trong lòng!”

“Ách…” Hắc y nhân có chút mờ mịt, hỏi, “Vì sao a?”

Thanh niên nhân nọ trừng hắn, không lên tiếng, chỉ là sắc mặt càng thêm khó nhìn, nắm chặt nắm tay lại đấm hai cái, tựa hồ rất ảo não.

Hắc y nhân cùng gã tùy tùng bên cạnh hai mặt nhìn nhau, tất cả mọi người có chút bối rối, vị tứ thiếu gia này của bọn họ, bình thường hỉ nộ mặt không đổi sắc, tại sao hôm nay lại tức giận đến như vậy? Chỉ là vì Triệu Phổ thích một nam nhân?



Công Tôn và Triệu Phổ mang theo Tiểu Tứ Tử trở về, đến bên dưới một tòa tiểu lâu, Tiểu Tứ Tử liền thấy trước mắt nhoáng lên, vươn tay tiếp được một quả điều nhỏ vàng rực, bên trên còn dính viên đường trong suốt, nhét vào mồm ngẩng đầu lên, trên lầu hai là một bạch sắc thân ảnh.

“Phụ thân, Bạch Bạch!” Tiểu Tứ Tử vươn tay chỉ vào lầu hai.

Triệu Phổ cũng đã sớm thấy, cười hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, ăn cơm trưa rồi hãy đi về?”

“Hảo.” Công Tôn gật đầu, Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử đi lên lầu hai, “Tiểu Tứ Tử, chúng ta đi ăn hôi.”

Trên lầu, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, gọi tiểu nhị tới, bảo hắn mang thêm bát đũa và thức ăn.

Công Tôn bọn họ ba người lên lầu hai, Tiểu Tứ Tử bị Triệu Phổ đặt xuống đất, chạy chậm bổ nhào qua, ôm lấy chân Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường vươn tay ôm lấy bé, chuyển đôi đũa cho bé tự gắp thức ăn.

“Bạch huynh ăn một mình?” Triệu Phổ cùng Bạch Ngọc Đường đã rất quen, đi đến ngồi xuống, thấy trên bàn có hai chén rượu, có chút khó hiểu.

Bạch Ngọc Đường hơi chút bất đắc dĩ nói, “Vừa rồi có một tiểu miêu ăn xong cơm chùa, đùn đẩy nói công vụ bận rộn, chạy.”

“Miêu?” Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ nhìn bốn phía, “Ở đâu có Miêu Miêu?”

Bạch Ngọc Đường vươn tay nhéo nhéo hai má Tiểu Tứ Tử, nói, “Miêu quay về Khai Phong phủ rồi.”

“Phụ thân, Khai Phong phủ có Miêu Miêu sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi Công Tôn, Công Tôn cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, ngươi có biết hay không, Triển Chiêu có một biệt hiệu gọi Ngự Miêu.”

“Ngô?” Tiểu Tứ Tử lên tinh thần, hỏi, “Thật sao?”

“Đương nhiên.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ngươi thấy hắn không giống sao?”

Tiểu Tứ Tử vuốt cằm nghĩ nghĩ, gật đầu cái rụp, “Giống.”

Bạch Ngọc Đường thỏa mãn, “Sau này ngươi gọi hắn là gì?”

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Miêu Miêu.”

“Ai.” Công Tôn nhéo má Tiểu Tứ Tử, “Tại sao lại có thể gọi như vậy?”

Tiểu Tứ Tử xoa xoa mặt, nghĩ… Miêu Miêu so với Triển Triển dễ nghe hơn.

Tiểu nhị mang thức ăn lên, Triệu Phổ vừa ăn vừa hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đúng rồi, vụ án tiến triển như thế nào?”

Bạch Ngọc Đường nhíu nhíu mày, nói, “Ân… Triển Chiêu không nói gì cả, chỉ là tựa hồ dính dáng không nhỏ, Bao đại nhân sáng sớm đã tiến cung.”

Công Tôn nghe xong, lắc đầu, nói, “Bao đại nhân tuổi tác không nhỏ, làm việc vất vả như vậy cần phải chú ý.”

Triệu Phổ ăn, thuận miệng nói, “Thư ngốc, ngươi chuẩn bị chút dược cho Bao đại nhân đi, phản lão hoàn đồng đại loại như vậy đó.”

Công Tôn trừng hắn, “Ngươi lại nói bậy.”

Triệu Phổ sờ sờ đầu, vừa định lên tiếng, chợt nghe cửa thang lầu phía sau có người nói, “Lão bản, cần hai chỗ ngồi cạnh cửa sổ.”

Triệu Phổ hướng cái miệng chúm chím của Tiểu Tứ Tử đút thức ăn vào, không quá lưu ý, bất quá nghe thanh âm kia có chút quen tai.

Bạch Ngọc Đường cũng không chú ý, Công Tôn thì lại toàn tâm toàn ý dùng khăn giúp Tiểu Tứ Tử lau miệng.

Lúc này, tiểu nhị chạy lên nói, “U, khách quan, lầu hai không còn vị trí nào cạnh cửa sổ, ngài cứ tùy tiện ngồi một ghế bên trong đi.”

Người nọ khẽ nhíu mày, nói, “Vậy thêm một chỗ đi.”

Thanh âm của hắn không thấp, Triệu Phổ lúc này cũng nghe được, cảm thấy hình như nghe qua ở đâu rồi.

Công Tôn đối diện với cửa sổ, cũng ngước mắt nhìn một chút, hơi sửng sốt, người đi lên tựa hồ không phải người Trung Nguyên.

Triệu Phổ ngồi đưa lưng về phía cửa thang lầu, vừa nhét nem rán vào cái miệng phồng phồng đầy ắp thức ăn đang cố nuốt xuống của Tiểu Tứ Tử, nghe thanh âm nọ, thực sự nghĩ không ra là ai, bèn quay đầu nhìn thoáng qua…

“Khụ khụ…” Nhìn xong, Triệu Phổ bị nem rán làm nghẹn, quay đầu lại, Công Tôn đưa qua chén nước.

Triệu Phổ trên mặt biểu tình phức tạp, uống nước đem miếng nem rán trong cổ họng cố sức dồn xuống, Công Tôn giương mắt nhìn hắn —— Ai a?”

Triệu Phổ nháy mắt lia lịa, mấp máy môi làm một khẩu hình —— Dã lư.

Công Tôn hơi giật mình, Bạch Ngọc Đường cũng không quá rõ ràng nguyên do trong đó, không động thanh sắc.

Người nọ, chính là Liêu quốc tứ hoàng tử, Gia Luật Minh.

Thấy Triệu Phổ liều mạng uống nước, dáng vẻ có chút chật vật, Gia Luật Minh bất giác cười cười, nói với tiểu nhị, “Không cần, ta gặp người quen, thêm một chỗ ngồi là được.” Nói xong, sải bước đi đến bàn của Triệu Phổ.

Triệu Phổ tự nhiên biết người nọ đi tới, có chút tiu nghỉu, thầm nhủ —— Phiền cái gì lại đến cái đó.

Lúc này, Tiểu Tứ Tử lại gắp một cái nem rán đưa cho Triệu Phổ, “Cửu Cửu.”

Công Tôn tại đối diện nhìn, có chút hụt hẫng, Tiểu Tứ Tử gắp thức ăn cho Triệu Phổ, cũng không thèm gắp cho phụ thân của nó một miếng.

Triệu Phổ quay đầu đối Tiểu Tứ Tử cười cười, nói, “Ngươi ăn đi.”

Tiểu Tứ Tử đã no rồi, nhìn nem rán một chút, quay đầu lại hỏi Công Tôn, “Phụ thân ăn không?”

Công Tôn càng uất ức thêm —— Thằng nhãi con này, cánh tay lại với ra bên ngoài, Triệu Phổ không ăn mới hỏi y, tức chết!

“Cửu Vương gia… đúng là tình cờ a.” Gia Luật Minh đi đến bên bàn Triệu Phổ bọn họ, đối Triệu Phổ nhẹ nhàng thi lễ.

Triệu Phổ ngước mắt nhìn hắn một chút, có chút bất đắc dĩ thở dài, nói, “Tứ hoàng tử đến đây lúc nào?”

“Sáng sớm hôm nay.” Gia Luật Minh cười, hỏi, “Có ngại ngồi chung hay không?”

Miệng thì hỏi Triệu Phổ, nhưng không đợi Triệu Phổ trả lời, đã muốn ngồi xuống, Triệu Phổ dùng chiếc đũa gõ một chút, nói, “Ai… chậm đã, hôm nay là bằng hữu của ta mời khách, không phải ta thỉnh.”

“Ha hả.” Gia Luật Minh cười cười, nói, “Vậy đơn giản, ta thỉnh là được.”

Công Tôn thầm nhủ, Bạch Ngọc Đường có giận hay không a? Xoay mặt, thì thấy Bạch Ngọc Đường không tức giận, chỉ là có chút hiếu kỳ nhìn hoàng tử nọ, lại nhìn Triệu Phổ, như có chút suy nghĩ.

Công Tôn cũng khó hiểu, xoay mặt vừa nhìn, tứ hoàng tử này cũng thực kỳ quái, ngồi đây còn có y cùng với Bạch Ngọc Đường, nhưng hắn dường như không thấy, chỉ nói chuyện với Triệu Phổ.

Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Triệu Phổ, mở to hai mắt nhìn Gia Luật Minh, miệng hơi dẩu ra, ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ, lại xoay mặt nhìn Công Tôn.

Gia Luật Minh thấy trên đùi Triệu Phổ có một tiểu hài nhi, tinh tế đánh giá, thực sự là khả ái, liền cười cười, hỏi, “Tiểu oa nhi, ngươi tên gì?”

Tiểu Tứ Tử không nói lời nào, nhìn hắn, hỏi, “Còn ngươi.”

Công Tôn cùng Bạch Ngọc Đường kinh hãi… Tiểu Tứ Tử từ trước tới nay gặp người lạ đều tặng miễn phí cho một khuôn mặt tươi cười, rất ít không vui, hôm nay tựa hồ đối với Gia Luật Minh có chút địch ý.

Bạch Ngọc Đường nhoẻn miệng cười cười, bưng chén uống rượu, Công Tôn thì lại khó hiểu —— Không phải Tiểu Tứ Tử đã biết chán ghét ngoại tộc rồi chứ?

Gia Luật Minh cảm thấy Tiểu Tứ Tử rất khả ái, nói, “Nga, ta là Gia Luật Minh, còn ngươi?”

Tiểu Tứ Tử ngẩn người, “Dã lư?”

“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, buông chén rượu, Triệu Phổ đút vào miệng Tiểu Tứ Tử một miếng thịt cua.

Công Tôn nghĩ cứ như vậy không tốt lắm, liền nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, là Gia Luật.”

Tiểu Tứ Tử hiển nhiên rất không thích người nọ, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Lư Lư.” Rồi ôm chặt cánh tay của Triệu Phổ.

Gia Luật Minh cũng cảm giác được địch ý rõ rệt của Tiểu Tứ Tử, liền cười hỏi, “Tiểu oa nhi, ta làm gì đắc tội với ngươi?”

Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, nói, “Cửu Cửu là của phụ thân!”

“Khụ khụ.” Lần này đến phiên Công Tôn bị sặc nước, Bạch Ngọc Đường xoay mặt nhìn phong cảnh ngoài của sổ, nhưng khóe miệng lại nhịn không được mà nhoẻn lên.

Công Tôn xấu hổ, Triệu Phổ thì lại ngoác mồm dùng bữa, vừa đút cho Tiểu Tứ Tử thức ăn, nói, “Tiểu Tứ Tử, ngươi gần đây càng ngày càng giống ta, nhanh mồm nhanh miệng.”

Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, bất quá vẫn thầm hạ quyết tâm phải giúp phụ thân canh chừng Cửu Cửu, Cửu Cửu tốt như vậy, không thể để kẻ khác đoạt đi.

Gia Luật Minh trên mặt xấu hổ, cười nói, “Tiểu oa nhi, ngươi hiểu lầm rồi, ta cùng vói Cửu Vương gia chính là hảo bằng hữu lâu năm, từ nhỏ đã nhận thức.”

Tiểu Tứ Tử nghe xong hắn nói, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Khẳng định không có nhỏ bằng ta.”

Mọi người sửng sốt, Triệu Phổ cười ha ha, nói với Công Tôn, “Thư ngốc, điểm này giống ngươi.”

Công Tôn cũng bất đắc dĩ, bất quá… được Tiểu Tứ Tử nhắc nhở, y tựa hồ đã nhìn ra môn đạo —— Gia Luật Minh kia, chẳng lẽ đối Triệu Phổ không đơn giản?

Gia Luật Minh hơi cau mày, liếc nhìn Công Tôn bên tay phải, vừa nhìn thì hơi sửng sốt… Lúc nãy ở quá xa không thấy rõ, chỉ cảm thấy thư sinh này rất gầy, nhưng vừa nhìn gần, đôi mày cùa hắn nhíu chặt lại —— Thư sinh này rất tuấn mỹ a, nho nhã tuấn tú, thoát tục không nói nên lời, vừa nhìn là thấy không biết võ công.

.

Bạch Ngọc Đường thấy quan hệ phức tạp, việc vui cũng đã xem xong, liền nói với Triệu Phổ và Công Tôn, “Ta đi trước, các ngươi chậm rãi.”

Triệu Phổ và Công Tôn đều gật đầu, Tiểu Tứ Tử phất tay, “Bạch Bạch tạm biệt, buổi tối nhớ tới nga.”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười, xoay người đi.

Gia Luật Minh nhìn bóng lưng của Bạch Ngọc Đường một chút, cười hỏi, “Đây là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường sao?”

Triệu Phổ gật đầu, ăn cũng đã no, đặt đũa xuống, cầm cây tăm lên xỉa răng.

Gia Luật Minh trong lòng buồn cười… Triệu Phổ, những kẻ bên cạnh ngươi cũng không cần quá xuất sắc như vậy chứ?!

“Cửu Vương gia.” Gia Luật Minh hỏi, “Ngươi không trở về biên quan sao? Chuẩn bị thường trú ở Khai Phong sao?”

Triệu Phổ nhíu nhíu khóe miệng, cười hỏi Gia Luật Minh, “Ngươi là trong nước nhiễu loạn, cho nên đến chỗ ta gây xích mích ly gián?”

Gia Luật Minh khựng lại, lúng túng nói, “Cửu Vương gia… Này dựa vào cái gì mà nói?”

“Ha hả, nói giỡn thôi mà.” Triệu Phổ ôm lấy Tiểu Tứ Tử, hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, ăn no chưa?”

Công Tôn gật đầu, Triệu Phổ đứng lên, ném cho tiểu nhị một thỏi bạc.

Gia Luật Minh nói, “Đã bảo ta thỉnh.”

Triệu Phổ cười nói, “Như vậy sao được, tứ hoàng tử ở xa tới là khách mà.” Nói xong, thêm một câu, “Từ từ ăn, xin lỗi, không bồi được.” Rồi mang theo Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đi.

Gia Luật Minh một mình ngồi bên bàn, sắc mặt khó nhìn, thầm nhủ —— Triệu Phổ, ngươi cũng quá lợi hại mà!

.

Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn đi xuống lầu, lập tức đem Tiểu Tứ Tử đặt vào tay Công Tôn, chính mình thì vò đầu bứt tai xoa cái cổ, nói, “Tê… ngứa muốn chết.”

Công Tôn tiến đến hỏi, “Ngươi bị sao vậy?”

“Ai, ngươi không biết.” Triệu Phổ đối với Công Tôn khoát khoát tay, nói, “Tiểu tử kia bí bí hiểm hiểm, mỗi lần bị hắn nhìn, gáy ta liền tê dại.”

Công Tôn cười cười, nói, “Hắn có ý tứ với ngươi đó.”

Triệu Phổ mở to hai mắt nhìn Công Tôn, ghé sát vào nghe nghe.

“Làm gì vậy?” Công Tôn thối lui một chút.

Triệu Phổ cười ghé sát vào, vươn tay nhấc cằm Công Tôn lên, hỏi, “Thư ngốc, ghen?”

Công Tôn liếc hắn, Triệu Phổ cười ha ha, vươn tay đoạt lấy Tiểu Tứ Tử, nói, “Không phải ta thổi gió, mà là Vương gia ta quá được hoan nghênh, ngươi hãy xem chặt ta.”

Công Tôn liếc xéo hắn, “Thổi bay ngươi.”

Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử hỏi, “Tiểu Tứ Tử, ngươi xem phụ thân ngươi có phải ghen tị hay không?”

Tiểu Tứ Tử liếc nhìn Công Tôn, không dám nói.

Triệu Phổ nói, “Đừng sợ, y không dưỡng ngươi ta dưỡng ngươi.”

Tiểu Tứ Tử cười khanh khách, tiến đến bên tai Triệu Phổ xì xồ xì xào nói, “Phụ thân đối xử với Cửu Cửu không như đối người khác.”

“Tiểu Tứ Tử!” Công Tôn phát hỏa, Triệu Phổ nâng Tiểu Tứ Tử lên rồi bỏ chạy, Công Tôn tức giận truy đuổi phía sau.

Ba người truy truy đánh đánh hướng Khai Phong phủ chạy đến, trên đường nhiều người đi đường đều cảm thán —— Ai nha, quá ân ái mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.