Du Long Tùy Nguyệt

Chương 3: Q.1 - Chương 3: Nháy mắt trái có tài, nháy mắt phải có tai




Công Tôn gọn gàng xử lý mấy tên đạo tặc, ngồi xuống tiếp tục dùng bữa.

Triệu Phổ ngây ngô ngồi ở đối diện nhìn bọn họ, vốn đã ăn rất no, nhưng bây giờ lại cảm thấy vừa rồi còn chưa thực sự nhét đầy bụng, liền gọi thêm một tô mì… Công Tôn và Tiểu Tứ Tử hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt kia tuyệt đối là —— Thùng cơm (chỉ biết ăn không biết làm, vô dụng)!

Triệu Phổ gãi gãi cái mũi, kêu to, “Tiểu nhị, phải là tô lớn.”

Công Tôn cầm lại bánh bao đậu con thỏ nhỏ đã đưa Tiểu Tứ Tử, lựa phân nửa nhân bánh ra, sau đó mới để cho bé ăn, Tiểu Tứ Tử vừa sung sướng gặm bánh, vừa hỏi Công Tôn, “Phụ thân, cách Khai Phong còn bao xa nha?”

Triệu Phổ trong lòng khẽ động… Như vậy bọn họ cũng đi Khai Phong sao?

Công Tôn suy nghĩ một chút, “Còn phải đi sáu bảy ngày đường nữa.”

“Nga.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.

“Chuyện gì vậy?” Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử tựa hồ có tâm sự, liền hỏi bé.

Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nhìn Công Tôn, nói, “Phụ thân không phải đã nói sao, thành Khai Phong có hoàng cung, hoàng cung ăn thịt người, cho nên thành Khai Phong có quái vật ăn thịt người, Tiểu Tứ Tử đi có thể bị ăn tươi luôn không?”

Công Tôn nhịn cười, nói, “Cho nên con phải tránh xa các quan phủ, còn hoàng cung thì ở rất xa.”

“Dạ.” Tiểu Tứ Tử nghiêm túc gật đầu.

Triệu Phổ bỗng nhiên cảm thấy… Thư sinh này thật thú vị.

Cuối cùng cũng dùng bữa xong, Công Tôn lấy tiền thanh toán, gọi tiểu nhị tới, nói muốn thuê một gian phòng thượng hạng, tiểu nhị liền dẫn Công Tôn lên lầu.

Triệu Phổ nhìn nửa tô mì còn thừa trước mặt, nghĩ, ta sẽ ở lại một đêm, hay chỉ đơn giản đi ra?

Đang do dự, đột nhiên, nghe được một bàn ở góc tường, có hai người đè thấp giọng nói chuyện.

“Thấy không?”

“Ừ.”

“Thư sinh kia thật không tệ, đợi buổi tối đi vào, cưỡng ép hắn, sau đó bắt tiểu oa nhi đem bán.”

“Hắc hắc, ngươi lại hưng phấn nữa rồi, bất quá đứa bé kia khả ái như vậy, hẳn là bán được không ít tiền.”

“Đương nhiên, hiếm khi gặp được mặt hàng tốt như vậy, bỏ qua thì thật đáng tiếc.”

Nhĩ lực của Triệu Phổ rất tốt, vì vậy nghe được rõ ràng, ngước mắt nhìn qua, bên cạnh chiếc bàn ở góc tường nọ có hai nam tử đang ngồi, ăn mặc rất sang trọng, nhưng bộ dạng xấu xí, vừa nhìn liền biết không phải loại người đứng đắn.

Suy nghĩ một chút, hắn gọi tiểu nhị tới, cũng thuê một gian phòng thượng hạng nghỉ ngơi một đêm… Đi đến lầu hai mới phát hiện mình trọ ngay sát vách phòng Công Tôn.

Thở phào nhẹ nhõm, Triệu Phổ tự nhủ, dù sao đã gặp gỡ cũng là có duyên phận, thôi thì cứ giúp đỡ các ngươi đi, dù sao em bé tên Tiểu Tứ Tử kia thật đáng yêu, ngộ nhỡ gặp bất trắc, bản thân mình cũng không đành lòng.

Nghĩ xong, Triệu Phổ vô ý nhìn thoáng qua bên trong cánh cửa.

Công Tôn vừa lúc đi ra đóng cửa, bắt gặp Triệu Phổ đang nhìn vào trong phòng, cảm thấy hắn không có hảo tâm, hung hăng trừng mắt liếc hắn, “Oành” một tiếng, cửa đóng.

Khóe miệng Triệu Phổ giật giật, cảm thấy mí mắt phải nháy liên hồi, lập tức trở về phòng mình, ngồi ở bên giường mà hờn dỗi, thư sinh này đúng là biết chọc giận người khác mà!

//

Rất nhanh, sắc trời bắt đầu tối sầm, Triệu Phổ nằm trên giường, vểnh tai hóng hớt động tĩnh sát vách… Nghe được tiếng nước bõm bõm, tròng mắt Triệu Phổ đảo một cái, sáp tới gần, áp tai lên tường nghe trộm.

Tường của khách điếm này quả nhiên mỏng, thanh âm sát vách truyền tới thật rõ ràng. Triệu Phổ nhếch miệng cười cười, kiên trì ngồi nghe, vì sao đến mức phải lén lút nghe trộm như vậy… Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao nghe trộm cũng rất thú vị.

Mà trong căn phòng sát vách lúc này, Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đang ngâm chân.

Công Tôn lấy hai cái chậu gỗ, đổ đầy nước nóng vào hai chậu, thả chút cam thảo vào bên trong, mình ngồi ở bên giường, Tiểu Tứ Tử ngồi trên một băng ghế nhỏ, hai người đều ngâm chân vào trong chậu gỗ… Thoải mái mà nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Triệu Phổ sát vách không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh một lớn một nhỏ thoải mái ngâm chân, lắc lắc đầu sờ sờ ngực, vì sao tim lại đập nhanh như thế?

~

Công Tôn ngâm hai chân trong chậu gỗ, nói với Tiểu Tứ Tử, “Cẩn Nhi, hôm nay ngủ sớm, sáng sớm ngày mai chúng ta phải thức dậy.”

Tiểu Tứ Tử ngước mắt mắt nhìn Công Tôn, hỏi, “Phụ thân, không phải người nói từ từ đi cũng không hề gì sao?”

Công Tôn nhăn mặt cau mày, “Tên lưu manh sát vách kia thật đáng ghét, chúng ta đừng đi cùng với hắn, khởi hành sớm hơn hắn thì tốt hơn.”

Triệu Phổ nghe được mí mắt nháy liên hồi, tâm nói, ta nào có trêu chọc gì ngươi, vì sao dám nói ta lưu manh? Rồi tiếp tục dán tai nghe trộm.

~

“Phụ thân, lưu manh là gì?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

Công Tôn suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói, “Tiểu Tứ Tử, lưu manh chính là tướng mạo và nhân phẩm đều rất đáng ghét.”

Tiểu Tứ Tử ngưỡng cổ nghiêm mặt nhìn Công Tôn, khiêm tốn nghe phụ thân mình giảng giải cho, “Tướng mạo và nhân phẩm thế nào là đáng ghét?”

“Chính là cái loại thoạt nhìn rất hèn mọn này.” Công Tôn sờ sờ cằm nói, “Rất chướng mắt.”

Tiếng nghiến răng của Triệu Phổ vang lên két két, vươn tay cầm lấy chiếc gương đồng bên cạnh, soi nửa ngày —— Lão tử hèn mọn chỗ nào? Ở biên quan không biết bao nhiêu cô nương mỗi đêm đều mơ thấy lão tử, xú thư sinh nhà ngươi không có mắt nhìn người.

~

“Phụ thân, cái gì là hèn mọn?” Tiểu Tứ Tử tiếp tục hỏi.

“Hm, hèn mọn chính là tướng mạo như cái tên vừa mới gặp lúc nãy, hắn hẳn là loại người rất hạ cấp rất hạ lưu.” Công Tôn trả lời.

Triệu Phổ vươn tay đè lại mí mắt phải của mình, không cho nó nháy tiếp.

“Cái gì là hạ cấp và hạ lưu vậy?” Tiểu Tứ Tử càng nghe càng hồ đồ.

Công Tôn chung quy cũng không nghĩ ra một lý do, nói ngang, “Dù sao thì cũng là tướng mạo của tên sát vách kia.”

Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt, vỗ tay một cái, “Phụ thân, con đã biết, hắc y thúc thúc sát vách kia là lưu manh, hạ cấp, hạ lưu, hèn mọn.”

Công Tôn búng tay một cái chóc, tán dương, “Tiểu Tứ Tử, con đã có thể suy một ra ba rồi, thật thông minh nha!”

Tiểu Tứ Tử thích ý sung sướng vuốt cái ót nói, “Thật không? Con cũng cảm thấy gần đây hình như thông minh lên một chút.”

Công Tôn vươn tay xoa bóp cái má hồng hồng của bé như đang khuyến khích, “Tiểu Tứ Tử, về sau có kẻ nào dám nói con ngốc, con phải trở tay tát hắn một bạt tai.”

Tiểu Tứ Tử khó hiểu nghiêng đầu, “Vì sao phải trở tay tát?”

“Bởi vì trở tay có vẻ đau hơn.” Công Tôn chăm chú nói, “Ai dám chăm chăm nhìn con, nếu là nữ, không nên để ý các nàng, nếu là nam, dám nói con đẹp dám nói con khả ái, con phải nhấc chân, dồn lực đá vào giữa hai chân hắn, có hiểu không?”

Tiểu Tứ Tử nghiêm túc gật đầu, “Dạ, con nhớ rồi, phụ thân cái kia kêu là đá lưu manh có đúng hay không?”

Công Tôn thoả mãn gật đầu.

“Sát vách kia chính là lưu manh, Tiểu Tứ Tử có phải đá hắn hay không?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

Triệu Phổ sát vách hít một ngụm khí lạnh, thì ra em bé khả ái kia hơi ngốc, thầm nhủ thư sinh này sao lại dạy con như thế?

Công Tôn cân nhắc một chút, lắc đầu, “Không cần, thân hình hắn rất lớn, chúng ta chắc là đánh không lại hắn.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

Công Tôn suy nghĩ một chút rồi đáp, “Con phải thừa dịp hắn không chú ý, vẩy phấn vào con mắt của hắn, tung phấn ngứa lên trên người hắn, sau đó lại dùng độc châm, đâm vào giữa hai chân hắn, khiến hắn từ nay về sau biến thành thái giám! Nói chung phải dùng trí không nên liều mạng!”

“Dạ.” Tiểu Tứ Tử nhu thuận gật đầu.

Triệu Phổ vươn tay nắm thật chặt đai lưng của mình, nghĩ… Hình như không cần lưu lại bảo hộ đôi phụ tử này đâu. So với tưởng tượng của mình còn lợi hại hơn rất nhiều, đồng thời bắt đầu vì chính sự an toàn của bản thân mà lo lắng.

//

Màn đêm buông xuống, sau khi ngâm chân xong, Tiểu Tứ Tử đem nước đổ đi, Công Tôn đi tới bên cửa, hạ then cửa xuống, từ trong bao quần áo lấy ra hai cái hòm nhỏ thường tùy thân mang theo.

Một cái hòm là màu trắng, Công Tôn đem đặt bên cạnh gối đầu, đây là hòm thuốc, cái hòm kia thì màu đen, đó là hòm phòng thân.

Công Tôn xách cái hòm màu đen đi tới cạnh cửa, Tiểu Tứ Tử đẩy đến một cái ghế cho y, giúp y vịn lại, nói, “Phụ thân cẩn thận.”

Công Tôn hết sức cẩn thận đứng lên ghế, vươn tay dùng một sợi dây thừng đem một mảnh gỗ nhỏ màu đen buộc lên trên khung cửa. Sau đó trèo xuống ghế, bôi một ít đất sét lên then cửa, lại lấy ra hơn mười cây kim châm mảnh như lông trâu. Những kim châm thép này đều ánh lên lam quang, Công Tôn thật cẩn thận đem đầu nhọn của kim châm hướng lên trên, đầu dưới ghim vào đất sét, lại cắm một chút lên bệ cửa sổ.

Sau đó, y lấy ra một chiếc lư hương tơ vàng chạm rỗng nhỏ, ở bên trong thả một khối hương liệu đen tuyền, châm lửa. Trong lư hương liền có khói trắng nhàn nhạt bốc lên, nhưng không có mùi vị. Công Tôn lại lấy ra một cái hồ lô nhỏ, đi tới trước khung cửa rắc ra bột phấn màu bạc bên trong, rải thành một đường dài đến bên giường, rồi đem hòm màu đen đặt ở đầu giường, mở nắp để hơi nghiêng, bên trong lộ ra một loạt cơ quan, phía trên sắp xếp đầy ám tiễn lam sắc u quang. Còn có một sợi dây mảnh, phía dưới cột một cây pháo nhỏ, để nó rũ xuống mặt đất, đụng vào bột phấn màu bạc.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Công Tôn phủi tay, bế Tiểu Tứ Tử vào phía trong giường, tỉ mỉ đắp cho bé một cái thảm, lại đắp thêm cái chăn lên, ôm bé, an tâm ngủ.

“Phụ thân có lạnh hay không?” Tiểu Tứ Tử chui vào lòng Công Tôn cọ cọ.

Công Tôn vươn tay sờ sờ vành tai của bé, nói, “Không lạnh, còn con?”

“Không lạnh.” Tiểu Tứ Tử lại rúc sâu vào lòng Công Tôn, ngủ thật trầm.

Công Tôn vẫn chưa tắt nến, ôm lấy Tiểu Tứ Tử, chợp mắt.

Triệu Phổ tại sát vách thấy hai người bên này không có động tĩnh, mới xoa xoa cái cổ đang ê ẩm, duỗi cái lưng dài leo lên giường ngủ.

//

Đêm đã khuya, bên ngoài thỉnh thoảng có vài tiếng côn trùng kêu vang, trong sơn cốc xa xa truyền đến tiếng sói tru, toàn bộ thị trấn cũng đã ngừng huyên náo, an tĩnh lại.

Ngay lúc nằm được khoảng một canh giờ, Triệu Phổ mơ hồ nghe được tiếng bước chân rất nhỏ… Xoay người ngồi dậy, nhíu mày… Quả nhiên đã tới.

Đứng lên, Triệu Phổ lặng yên không một tiếng động vọt đến sau cửa, đèn trong phòng hắn đã tắt, vì vậy có thể thấy ánh nến yếu ớt sát vách truyền đến.

“Ê.” Có một tên thấp giọng nói, “Đèn còn rất sáng.”

Hai tên áp sát vào cửa nghe ngóng.

“Không có tiếng động.” Một tên nói, “Không chừng có thói quen để đèn ngủ.”

“Hắc hắc, dưới đèn ngắm mĩ nhân sao, cũng rất có tư vị a.” Hai tên cười đáng khinh, Triệu Phổ bĩu môi, thầm mắng… Con mẹ nó, thế này mới gọi là lưu manh nè!

Sau đó, chợt nghe truyền đến thanh âm kì quái.

Lặng lẽ hé mở cửa, Triệu Phổ nhìn ra bên ngoài, đúng là hai tên vừa nãy ngồi ăn ở góc tường, bọn chúng cầm trên tay một cây gậy trúc, thổi khói mê vào bên trong.

Triệu Phổ khẽ nhíu mày, hai tên tiểu tặc này rất chuyên nghiệp, xem ra đã thành thói quen rồi.

Thế nhưng hai tên tiểu tặc và Triệu Phổ cũng không biết, khói mê sau khi thổi vào trong phòng cũng không khuyếch tán ra, mà lại giống như bị hấp dẫn, nhẹ nhàng bay về phía lư hương đặt trên bàn. Bên trong lư hương, phát ra một tiếng cùm cụp rất nhỏ.

Công Tôn tuy ngủ nhưng rất cảnh giác, vừa nghe thấy tiếng động kia, liền chậm rãi mở mắt, xoay mặt nhìn, thấy khói toát ra bên trong lư hương đã từ màu trắng biến thành màu đen, liền nhíu mày. Nhìn ra cửa, thấy được một cây gậy trúc đang thổi khói mê vào bên trong.

Công Tôn cười nhạt một tiếng, tâm nói, hay lắm! Tiểu tặc chui từ đâu ra, muốn chết! Nghĩ tới đây, y vươn tay đến bên cạnh chiếc gối đầu nhỏ của Tiểu Tứ Tử, lấy ra hai cái nút tai lông xù, thật cẩn thận bịt hai lỗ tai của Tiểu Tứ Tử lại.

Tiểu Tứ Tử ngủ say như một chú heo con, mặc cho Công Tôn loay hoay cũng không tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, say sưa ngủ.

Công Tôn chỉnh lại cái chăn cho bé, xoay người ngồi dậy, từ trong hòm thuốc màu trắng lấy ra cái dùi dài một thước, mở một lọ thuốc, nhúng dùi vào. Lại từ trong bao hành lý lấy ra một cái roi da bạch xà, buông màn ngồi trong giường lẳng lặng chờ.

Chỉ chốc lát sau, gậy trúc bị rút trở lại, sau đó một thanh chủy thủ nhỏ nhét vào kẽ hở trên cửa, nhẹ nhàng, đẩy then cửa.

Then cửa bị nhấc lên một chút. Cửa chậm rãi bị hé mở… Có một bàn tay luồn vào, nắm then cửa muốn mở cửa ra, chỉ có điều…

“A!” Kẻ nọ nắm trúng độc châm cắm trên then cửa, đau đớn kêu la thảm thiết.

Triệu Phổ thấy kẻ nọ chỉ mới luồn vào một tay, đã kêu thảm như giết lợn, cũng kinh ngạc nhảy dựng.

Kẻ nọ bị đau bèn muốn vứt độc châm trên tay xuống, thế nhưng châm này mảnh như lông trâu, vừa chạm vào liền ghim sâu vào trong tay, toàn bộ bàn tay của tiểu tặc nọ sưng phù lớn gấp ba lần so với ban đầu, trướng đầy nước… Như là thịt bên trong đều biến đổi, hắn bị đau, thoáng cái ngã vào bên trong cửa.

“Làm sao vậy?” Tên kia đứng phía sau hắn cũng cả kinh, nhưng cùng lúc đó, cửa đã mở…

Mảnh gỗ nhỏ được treo khá lỏng lẻo trên khung cửa, bị va chạm vào cánh cửa, lập tức rơi xuống, rơi vào trong bột phấn màu bạc. Có tiếng “Tạch tạch” phát ra, một ngọn lửa phừng lên.

~

Lúc này, Triệu Phổ đã hiếu kì không chịu nổi bèn phóng ra, nhìn thấy dải bột phấn kia đã phát hỏa. “Vèo” một tiếng trong tích tắc đã đốt đến bên giường.

Công Tôn giơ tay che hai cái lỗ tai của Tiểu Tứ Tử, sau đó lại nghe một tiếng “Đoàng” đinh tai nhức óc, như là một cây pháo bị đốt vang.

Trong nháy mắt, một tiếng “Cót két” truyền đến.

Triệu Phổ đi đến phía sau hai tên kia, tò mò nhìn vào bên trong, kinh hãi, bên giường đặt một cái hòm chứa đầy ám tiễn, sau khi tiếng động kia vang lên, cơ quan phát động, hơn mười ánh lam quang vù vù vù bắn ra.

Triệu Phổ kinh ngạc thở dốc hấp tấp né ra, cũng may là công phu của hắn rất cao, nghiêng người tránh thoát, nhưng hai tên tặc tử xúi quẩy kia rất thê thảm, bị vài mai ám tiễn bắn trúng. Những ám tiễn kia có độc, những nơi trên người bị bắn trúng sưng phù lên mấy cục u nhìn như những quả táo lớn, buốt đau đến nỗi hai tên ngã vật xuống đất quằn quại không dậy nổi, miệng kêu to, “Ai nha, mụ ơi, đau muốn chết rồi, đau muốn chết rồi!”

Song song, màn giường được vén lên, Công Tôn một tay cầm dùi một tay cầm roi da vọt ra, há mồm mắng, “Tiểu tặc vô sỉ, hôm nay phế đi các ngươi, để xem các ngươi còn dám hại người nữa không!”

Nói xong, Công Tôn lanh tay lẹ mắt, cầm cái dùi, hướng về nơi yếu hại của hai tên… Phốc phốc hai cái…

“Ngao…” Hai tên đau đớn gào thét, Công Tôn vung roi “Ba ba” hai cái, đánh cho bọn chúng lăn lộn tại chỗ, những chỗ trướng nước trên người bị đánh vỡ, có máu chảy ra, vội vàng cầu xin, “Gia gia tha mạng, chúng ta không dám nữa, gia gia tha mạng.”

Công Tôn đột nhiên ngẩng đầu, thấy Triệu Phổ mở to hai mắt vẻ mặt hoảng sợ đứng ở một bên, mồm há thật to, cỡ đó, chí ít có thể nhét vào hai quả trứng gà.

“Ngươi với chúng là đồng bọn?” Công Tôn nổi giận trừng Triệu Phổ.

“Ách… Không phải!” Triệu Phổ khẩn trương xua tay, “Ta vì nghe được tiếng động mới đi ra.”

Công Tôn tựa hồ không tin, cầm roi và cái dùi, híp mắt nhìn Triệu Phổ, nét ngờ vực tràn đầy trong mắt, “Thực sự?!”

“Thực sự thực sự!” Triệu Phổ nhanh chóng gật đầu, tận lực biểu hiện sự chân thành, thế nhưng Công Tôn vẫn không tin.

Lúc này trên thang lầu truyền tới tiếng bước chân, thì ra là tiểu nhị và chưởng quầy nghe được động tĩnh, đều chạy tới đây, vừa thấy hai người lăn lộn trên đất, đều sợ hãi, mở to hai mắt nhìn Công Tôn, “Ách, tiên sinh, đây là…”

Công Tôn thu hồi roi, nói, “Hai tên tiểu tặc này nửa đêm cầm đao, mang theo khói mê muốn vào phòng chúng ta đánh cướp, bị ta bắt được, đưa đến quan phủ đi, độc trên người đủ để bọn chúng đau đến bảy bảy bốn mươi chín ngày, còn có, bọn chúng chí ít ba năm không thể hành phòng, xem chúng có dám làm chuyện xấu nữa không.”

“A…” Điếm tiểu nhị và chưởng quỹ đều hít sâu một hơi lạnh, nhanh chóng đem hai tên dâm tặc xui xẻo kia đi xuống.

Công Tôn liếc ngang Triệu Phổ, ánh mắt như đang cảnh cáo —— Thấy không? Dám làm xằng bậy, ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi!

Triệu Phổ vội vã gật đầu, “Vù” một tiếng, chui về phòng mình, đóng cửa, cài then.

Công Tôn nhìn trái nhìn phải, cảm thấy không còn gì khác thường, đi vào phòng đóng cửa, lại nhanh tay nhanh chân bố trí cơ quan một lần nữa, rồi leo lên giường. Tiểu Tứ Tử còn chìm trong giấc ngủ ngọt ngào, Công Tôn thu hồi roi, nằm xuống, ôm Tiểu Tứ Tử an tâm ngủ.

~

Trong căn phòng sát vách, Triệu Phổ ngồi ở bên giường, trước cửa sổ có hai ảnh vệ đang ôm chân ngồi chồm hổm, đồng dạng há mồm trợn mắt.

Triệu Phổ phất phất tay, “Đi ngủ đi đi ngủ đi…”

Giả Ảnh nhịn không được, hỏi, “Vương gia… Thư sinh kia cao tính đại danh là chi?”

Triệu Phổ ấn ấn quai hàm còn có chút tê tê, “Để làm chi? Tại sao ta phải hỏi?”

Giả Ảnh và Tử Ảnh liếc mắt nhìn nhau, “Ngài khi nào rảnh rỗi thì nghe ngóng, để sau này chúng ta lỡ như gặp y thì đi đường vòng… Nương, so với mười vạn binh mã của người Liêu còn kinh dị hơn.”

Triệu Phổ giật giật khóe miệng, nắm áo hai tên ảnh vệ ham vui vứt ra ngoài, nằm ngã lên giường, giương mắt nhìn chạm trổ trên đỉnh giường, ai nha, mí mắt lại nháy…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.