Ôn Dư im lặng lấy ra di động, click mở quét mã.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Kỳ Trăn nhìn thấy W đề nghị thêm bạn bè, chân dung là một bức tranh trừu tượng đen trắng. Nhìn thấy tên WeChat của Ôn Dư, nàng thoáng ngạc nhiên, bởi vì tên WeChat của nàng vừa vặn là Y.
Ước chừng bảy tám phút sau, hai người quẹt thẻ xuống xe, lúc này mới thoát đi dòng người mênh mông.
Trên đường về trường, có thể rõ ràng cảm giác được Nam thành hạ nhiệt độ, đầu thu gió thổi mạnh, càng ngày càng lạnh.
Diệp Kỳ Trăn sợ lạnh hơn người khác, nghe nói Nam thành mùa đông ướt lạnh, còn không có máy sưởi, quả thực là tra tấn, đặc biệt là đối với người phương bắc bọn họ.
“Lạnh không?” Ôn Dư chú ý tới Diệp Kỳ Trăn ôm cánh tay.
“Có chút.” Diệp Kỳ Trăn run bần bật, mặc ít quần áo, nàng nhìn về phía Ôn Dư cũng đang mặc quần giữ nhiệt, hỏi: “Cậu không lạnh?”
“Cũng lạnh.” Ôn Dư bình thản trả lời.
Diệp Kỳ Trăn nghẹn lời, bất đắc dĩ cười rộ lên, nàng đột nhiên đặc biệt tò mò Ôn Dư hoảng loạn khẩn trương sẽ như thế nào? Nhưng ấn tượng Ôn Dư cho nàng là vĩnh viễn không bao giờ hoảng loạn khẩn trương.
Ôn Dư thoáng nhìn biểu tình của Diệp Kỳ Trăn, thật đúng là hay cười.
Hai ba phút đi đến cổng tây trường học. Hiện tại thời gian tuy không tính khuya, nhưng trong kỳ nghỉ, sinh viên về nhà hoặc du lịch, trong trường không có bao nhiêu người, ký túc xá có vẻ u ám.
“Tôi trước cùng cậu về ký túc xá đi, tôi thấy đèn đường bên kia hỏng rồi.” Dù Ôn Dư nhìn không giống như là nhát gan sợ bóng tối, Diệp Kỳ Trăn vẫn xung phong nhận việc nói, nàng suy nghĩ lần trước Ôn Dư đưa nàng, lần này nàng đưa Ôn Dư, vừa lúc có thể huề nhau.
Nghe được Diệp Kỳ Trăn nói đưa mình về ký túc xá, Ôn Dư ánh mắt ngẩn ra...... Bất quá nàng chưa nói cái gì, nàng ở tòa 19, Diệp Kỳ Trăn tòa 9, vừa vặn có thể tiện một đoạn đường.
Cửa tây cách ký túc xá tòa 19 càng gần, thực mau liền đi tới. Đứng ở bên ký túc xá, Diệp Kỳ Trăn hất cằm nói: “Tôi đi đây.”
Ôn Dư đánh giá Diệp Kỳ Trăn, không xoay người lên lầu, mà là cười khẽ nói: “Đi thôi, tôi đưa cậu về.”
Diệp Kỳ Trăn trong đầu hiện ra dấu chấm hỏi, nàng bật cười, “Sau đó tôi lại đưa cậu trở về, vậy là không có hồi kết sao?”
Nghĩ lại ngẫm lại, Ôn Dư không phải là nghĩ rằng mình sợ hãi, vừa nãy mới mặt dày mày dạn đi theo nàng đi?
Ôn Dư bị Diệp Kỳ Trăn chọc cười, ngón tay kéo sợi tóc tán loạn kẹp đến sau tai, nhớ tới người nào đó lén lút khóc nhè, nói thẳng: “Sợ thì đừng cậy mạnh, không xa, tôi đưa cậu.”
Quả nhiên là như thế này, Diệp Kỳ Trăn cảm thấy cần thiết cùng Ôn Dư giải thích một chuyện, “Tôi tuy rằng thích khóc nhưng không nghĩa là tôi nhát gan, hai chuyện khác nhau.”
Đêm nay đụng tới gã hơi béo kia, nàng chỉ là tiểu tâm cảnh giác, không tính là sợ hãi.
Ôn Dư an tĩnh nhìn nàng, đôi mắt chớp chớp, không tiếng động tỏ vẻ hoài nghi.
“Thật sự, tôi đi nhà ma đều là đi đầu, cậu xem tôi giống người nhát gan sao?” Diệp Kỳ Trăn tiếp tục vì chính mình biện giải, thực sự có việc này, lúc ấy đi nhà ma chơi, Đường Đường thề thốt nói phải đi đầu, kết quả đi vào Đường Đường liền choáng váng, trực tiếp đẩy nàng lên trước, còn luôn miệng gọi Diệp tỷ.
Nàng tuy nói bề ngoài nhỏ bé, nhưng tiếp xúc với nàng, mọi người đều sẽ không nghĩ nàng là nhu nhược nhát gan như vậy, nàng từ trước đến nay độc lập tự chủ, cũng cũng không cùng người làm nũng.
Ôn Dư cười đến không nhịn được, nếu không phải hai lần bắt gặp Diệp Kỳ Trăn lén khóc, nàng cũng sẽ cảm thấy Diệp Kỳ Trăn tính cách lạc quan cứng cỏi, nhưng Diệp Kỳ Trăn khóc thút thít thật sự quá làm nàng khắc sâu ấn tượng. Nàng nghiêng thân, nhìn chằm chằm đôi mắt Diệp Kỳ Trăn, nhỏ giọng hỏi: “Nếu tôi nói giống...... Cậu sẽ bị tôi chọc giận phát khóc sao?”
Giận phát khóc? Diệp Kỳ Trăn nhìn Ôn Dư, môi mím thành một đường thẳng tắp: “......”
Một hai giây, Ôn Dư nhịn không được lại nở nụ cười.
“...... Buồn cười như vậy à?” Diệp Kỳ Trăn lầu bầu, có lẽ là khó bắt giữ được trong nụ cười của Ôn Dư một chút vui vẻ, nói nói chính mình cũng cười, nàng tưởng, đêm nay tâm tình Ôn Dư hẳn là hơi chút khá hơn đi. Dưới lầu lạnh, nàng lại đối Ôn Dư nói: “Dù sao tôi không sợ, cậu lên lầu đi, sau gặp lại.”
Ôn Dư ngừng cười, Diệp Kỳ Trăn đã xoay người, chỉ cho nàng để lại bóng dáng đơn bạc, nàng tĩnh lặng nhìn, như suy tư gì.
Diệp Kỳ Trăn mới đi không bao xa.
“Diệp Kỳ Trăn.”
Nghe được Ôn Dư lại kêu tên nàng, Diệp Kỳ Trăn xoay người, nàng thấy Ôn Dư đứng dưới đèn đường màu cam, trên mặt ý cười động lòng người.
“Không làm tình địch nữa, làm bạn không?” Ôn Dư ngữ điệu nhẹ nhàng, như vui đùa hỏi Diệp Kỳ Trăn.
Trừ bỏ ở phòng vẽ tranh chuyên chú nghiêm túc, Ôn Dư ngày thường rất khó cho người ta có cảm giác nghiêm túc, luôn là tùy tiện không sao cả, thậm chí trở thành ngả ngớn...... Liền giống như nam sinh theo đuổi nàng, đại bộ phận đều vì như vậy, nàng trong lòng minh bạch hơn ai hết.
Nhưng Diệp Kỳ Trăn cảm thấy Ôn Dư không phải như vẻ ngoài như vậy, ít nhất nàng tiếp xúc đến một Ôn Dư rất tinh tế ôn nhu, không phải giả vờ mà là bên ngoài đạm mạc vô tình để lộ ra như vậy.
Gió nổi lên, Diệp Kỳ Trăn nhìn Ôn Dư cách xa hơn hai mét, gió cuốn lọn tóc bay lên, nàng duỗi tay qua đỉnh đầu đè xuống, đôi mắt cười đến nửa nheo lại, “Được a.”
Ôn Dư mỉm cười, “Đi về đi.”
-
Diệp Kỳ Trăn còn chưa tới ký túc xá, Đường Tiêu đã gọi điện thoại, vừa mở chính là một tràng: “Nghe Từ Khai Minh nói cậu không khỏe, sao lại thế, buổi tối ăn đau bụng? Có nặng lắm không a? Cậu cùng Ôn Dư đang ở đâu đấy?”
Nửa câu sau mới là trọng điểm đi, Diệp Kỳ Trăn đơn giản trả lời: “Tôi không sao, tôi cùng Ôn Dư đã về trường.”
“Các cậu đều đi về?” Đường Tiêu phát điên, “Tôi sao lại thảm như vậy a, tôi còn tưởng rằng các cậu đi KTV, mã bất đình đề đuổi qua đi lại không đuổi kịp.”
Diệp Kỳ Trăn không biết nói cái gì an ủi, Đường Tiêu xui xẻo, hao hết tâm tư thu xếp một buổi tụ hội như vậy, bận trước bận sau, kết quả là mặt Ôn Dư còn chưa thấy, “Nếu không ngày mai cậu đi chùa Phúc Tuyền thắp hương?”
“Cậu cũng thật là, còn gạt tôi nói cùng Ôn Dư không thân.”
“Tôi cùng cậu ấy cũng là đêm nay mới thân,“ Diệp Kỳ Trăn cường điệu, “Trước thật không thân......”
“Đúng rồi, sáng thứ bảy tuần sau bọn tôi có trận bóng rổ, cậu có rảnh lại đây cổ vũ không?” Đường Tiêu lại nói, “Đội bọn tôi soái ca rất nhiều, cậu không chừng liền gặp được chân ái, đến đây đi đến đây đi, ở sân thể dục phía nam, cách ký túc xá các cậu rất gần.”
Diệp Kỳ Trăn không có hứng thú với bóng rổ cũng xem không hiểu, chủ yếu là ghét mùi mồ hôi của nam sinh lúc chơi xong, nàng lấy lệ nói Đường Tiêu: “Có thời gian tôi sẽ đi.”
“Thứ bảy, cậu khẳng định có thời gian. Còn nữa......”
Diệp Kỳ Trăn nghe được đối phương ấp úng, “Cái gì?”
“Cậu đến lúc đó mang Ôn Dư cùng nhau tới, đông người liền náo nhiệt.”
Nguyên lai còn có chuyện này, khó trách vừa mới nói được như vậy nhiệt tình, Diệp Kỳ Trăn đã sắp chạy tới ký túc xá, nàng cúi đầu đá đá hòn đá nhỏ bên chân, “Sao lại tìm tôi, cậu không tự mình nói?”
“Tôi cùng cậu ấy quan hệ không tốt như cậu a, hơn nữa các cậu con gái với nhau, không phải càng dễ nói chuyện sao?” Đường Tiêu xác thật không chắc rằng mình hắn rủ được Ôn Dư đi, nhưng hắn chắc chắn Ôn Dư cùng Diệp Kỳ Trăn quan hệ không tồi, ngày đó hắn nói Diệp Kỳ Trăn tới liên hoan, Ôn Dư lập tức liền đồng ý rồi, đêm nay Diệp Kỳ Trăn không thoải mái, cũng là Ôn Dư ở bên Diệp Kỳ Trăn.
“Đường Tiêu, cậu theo đuổi bạn gái hay là tôi theo đuổi đấy?” Diệp Kỳ Trăn buột miệng thốt ra, dường như không đúng chỗ nào.
Tác giả có lời muốn nói: Ôn Ôn: Con gái chúng ta với nhau càng dễ yêu đương.