Du Ngoạn Mạt Thế

Chương 7: Chương 7: Dị Năng (thượng)




.Ta đọc chú thuật cho cả Dạ Tuyết tiến vào , khi ta thấy một không gian rộng như hơn cả sân bóng , ta trực tiếp há hốc mồm sau đó kinh hỉ không thôi , đó là điều đương nhiên vì khi mạt thế đến muốn sống phải dự trữ thật nhiều tất nhiên phải có một không gian đủ to để chứa phải biết rằng sau khi mạt thế đến dị năng không gian tuy có nhưng khá ít dù nhiều không gian cũng không lớn bao nhiêu đâu .

Ta ổn định tâm trạng kích động của mình xoay qua hỏi Dạ Tuyết : “ Ta có thể lấy đồ từ trong linh phủ trực tiếp ra ngoài mà không cần phải tiến vào không ?? “

Dạ Tuyết trả lời : “ Dạ được , thưa chủ nhân “ Giọng nói nó kích động không kém nha , phải biết rằng nó chỉ trông coi cửa vào linh phủ thôi dù biết linh phủ rất rộng nhưng khi thật sự nhìn thấy vẫn rất kinh ngạc nha , sau đó nó đột nhiên nói : “ Chủ nhân , linh khí trong đây thật dày nha , luyện cục băng là cực kì thích hợp , còn có thể làm kem ăn rất ngon đó “ ( Mây : chậc , ht nc cục băng tới kem rồi đúng là tâm hồn ăn uống gê =.=” . Dạ Tuyết : * liếc xéo * tớ nào chủ nấy như nhau thui . Mây : T.T * câm nín * )

. Ta cũng cảm thấy được khi nghe Dạ Tuyết nói đến ' cục băng ' ta tự động tỉnh lượt bỏ câu cuối , rồi sực nhớ quên mất có dị năng nên hỏi : “ Làm sao ngươi biết ta có ' cục băng ' ?? “

Dạ Tuyết như bị dội 1 thau nước lạnh thầm rơi lệ trong lòng chủ nhân chả quan tâm lời nó giới thiệu thật vô tâm mà , nhưng vẫn trả lời : “ chủ nhân , người ta là rắn tuyết nên với luồng băng khí giao động khi chủ nhân ngất vẫn cảm nhận được nha “

Nghe giọng ai oán của Dạ Tuyết ta chột dạ cười hề hề sờ mũi , quả thật trừ chuyện ta quan tâm còn lại như nước đổ lá môn mà thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.