Sau khi ném một loạt lựu đạn, giải quyết khá nhiều tang thi, tuy rằng còn chưa chết hẳn, nhưng chúng chỉ có thể dùng thân thể không trọn vẹn gian nan bò trên mặt đất, lực công kích giảm mạnh, binh lính chỉ cần mấy đao là có thể đơn giản giải quyết.
Có điều nói thì dễ mà làm thì khó, phải biết nhiều tang thi đứng chung một chỗ như vậy, căn bản không có nơi mà đặt chân, không cẩn thận thì có thể bị tạc đến. Nhưng lựu đạn hiệu quả không lớn như tưởng tượng, lúc nổ rất nhiều tang thi được che chắn, không bị ảnh hưởng mấy tới sức chiến đấu.
Viên đạn lại không đủ, đạn dược là tài nguyên cơ hồ không thể sản xuất tiếp, quân khu không thể vì một xưởng may nho nhỏ mà đầu tư nhiều đạn dược, mọi người chỉ có thể cận chiến.
Một hồi chiến đấu so với trước càng thêm huyết tinh bắt đầu.
Lâm Phàm vẫy vẫy tay, vung đao hướng tang thi nhe răng cười lao tới, Đại Hắc theo sát bên Lâm Phàm, Lúc này chiến lược chiến thuật gì gì đều là mây bay, chỉ còn lại thuần túy chiến đấu!
Giết! Giết! Giết!
Sắc trời dần dần tối sầm, khi đầu tang thi cuối cùng lăn xuống, mọi người nhịn không được hoan hô.
Quan chỉ huy tại tiền tuyến không để mọi người hân hoan lâu lắm, lúc điểm danh phát hiện ít nhất một phần ba binh lính anh dũng hi sinh hoặc bị thương.
Cửa lớn xưởng may từ từ mở ra, bên trong còn có vài con tang thi chạy đến, bị binh lính đi trước nổ súng giải quyết. Lúc này đi đầu tiên đều là binh lính bị thương, giải quyết số tang thi sót lại trong xưởng may không biết còn ẩn dấu bao nhiêu nguy hiểm, bọn họ là những người thích hợp nhất.
Lâm Phàm không nói nên lời cảm giác lúc này, có lẽ còn có người trong nhóm đó đạt được cơ hội tiến hóa thành dị năng giả, lại bởi vì là một trong những người bị thương, mà tùy thời có thể trở thành vật hy sinh.
Trong xưởng tang thi đã không còn nhiều, đại đa số theo khe cửa bị hấp dẫn đi ra ngoài, chỉ có một ít bị nhốt trong phòng không ra được, bị binh lính xử lý hết. Trước khi trời tối đen, quân đội rốt cuộc hoàn toàn chiếm được xưởng may, cửa lớn được đóng lại. Phụ cận đã không còn tang thi, nhưng vì ngừa vạn nhất, mùi máu tươi nồng đậm như vậy có thể hấp dẫn đến tang thi khác, phòng ngự vẫn phải duy trì.
Xử lý xong tất cả, binh lính bị thương căn cứ tình huống vết thương, chủ động tiến vào những phòng riêng biệt, mỗi phòng đều có cửa sổ khá cao, trước mỗi cửa sổ có một tay súng bắn tỉa, lúc này họng súng không phải nhắm vào tang thi, không phải địch nhân, mà là đồng đội đã từng cùng chiến đấu!
Lâm Phàm trạng thái coi như tốt, chính là từ khi tiến vào xưởng may, đáy lòng có loại cảm giác không thoải mái, sợ hãi, thật giống như có chuyện gì đó trọng yếu bị xem nhẹ.
“Phải cẩn thận!” Thừa dịp 7 người cùng ăn cơm tối, Lâm Phàm vẫn không xem nhẹ dự cảm xấu trong lòng, ra tiếng nhắc nhở.
Lôi Khê trong lòng rùng mình, tuy y không cảm thấy được có gì không thích hợp, nhưng xuất phát từ tín nhiệm Lâm Phàm, Lôi Khê nhanh chóng an bài thời gian nghỉ ngơi, cắt phiên gác 3 lượt.
Nửa đêm, không khí lạnh đúng hẹn mà về, gió thổi cửa sổ ầm ầm rung động, trong phòng trừ bỏ đống lửa binh lính nhóm lên, không còn ánh sáng cùng nhiệt độ nào khác. Đột nhiên không khí rét lạnh quỷ dị tràn về, có vách tường dày dặn ngăn cản, trên người bọc chăn bông ấm áp, mọi người vẫn cảm thấy lạnh không chịu nổi, không ai dám nhắc tới dân thường tại khu trắng, không khí lạnh như vậy đột ngột tới, liệu bao nhiêu người sẽ bị chết cóng.
Lúc này là Lôi Khê cùng Hứa Sách gác đêm, Lâm Phàm đột nhiên bừng tỉnh, không ngủ được nữa. Hoảng sợ nhìn bốn phía, nói không nên lời khó chịu cùng hoảng hốt. Không lâu chợt nghe có người khẽ gọi, “Tiểu Tứ, Tiểu Tứ? Ngươi đâu rồi?”
“Chuyện gì?”
“Không thấy Tiểu Tứ.”
“Vừa mới thấy hắn dậy đi tiểu, mau ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm.”
“Ân…”
Không biết có phải là Lâm Phàm nghĩ nhiều hay không, tới sáng ngày thứ hai, không có gì khác thường phát sinh, trừ bỏ binh lính kêu Tiểu Tứ kia tựa hồ một đêm không về. Bên ngoài cửa bị mở ra, xe tải tiến vào, đám người Lâm Phàm trầm mặc đứng một bên không hỗ trợ cũng không rời đi.
Quan chỉ huy mang theo Dương Hành đi đến, vỗ vỗ vai Lôi Khê, “Chàng trai, làm tốt lắm! Ít nhiều nhờ các ngươi, nhiệm vụ lần này mới thuận lợi hoàn thành.” Nhiệm vụ lần này số lượng tang thi cũng chỉ tương đương vài lần nhiệm vụ trước, nhưng có ít nhất một nửa là tang thi tiến hóa, vậy mà số lượng binh lính hi sinh so mọi lần đều phải ít nhiều, trong đó nguyên nhân lớn nhất là nhờ tiểu đội mấy người Lâm Phàm dũng mãnh thiện chiến, “Đồ đã khuân vác không sai biệt, một chút máy móc có thể di chuyển cũng được mang đi, ít nhất trong 1, 2 năm tới, an toàn khu của chúng ta không cần lại vì vấn đề giữ ấm mà sầu lo. Phần của các ngươi ta đã phân ra, vẫn là cùng chúng ta về an toàn khu, hay là?”
Lôi Khê thản nhiên cười cười, “Không nghĩ tới xưởng may tang thi nhiều như vậy, chúng ta tùy tiện đến đây, nếu không gặp được quân đội chấp hành nhiệm vụ, thuận tiện cho bọn ta gia nhập, sợ là chúng ta cũng không cách nào lấy được nhiều quần áo chăn mền giữ ấm như vậy, nói đến cùng vẫn là chúng ta chiếm tiện nghi quân đội. Lần này đi ra ngoài, trừ bỏ cần lấy quần áo, còn có một chút mục đích là trải nghiệm, tang thi tiến hóa, nếu không thừa dịp chúng nó vừa mới biến dị, số lượng còn chưa nhiều, thừa dịp rèn luyện chiến đấu với kiểu mới tang thi, thì sợ rằng sau này có khả năng còn có tang thi càng mạnh hơn nữa, vậy tránh ở an toàn khu chỉ sợ là không hề an toàn như đã nghĩ.”
Quan chỉ huy ngẩn ra, lắc đầu cười khổ, “Tiểu tử giỏi, ngươi nói rất đúng a. Lúc trước tang thi bình thường dễ đối phó, cũng chưa có nhiều người dám cầm vũ khí phản kháng, chỉ biết tránh né chạy trốn, hiện giờ tang thi lại tiến hóa, tương lai còn không biết sẽ mạnh đến như thế nào, trốn, thật có thể trốn cả đời sao?”
Quân đội hành động rất nhanh, đoàn người chưa tới giữa trưa liền vận chuyển xong. Lâm Phàm nhìn trên đất khắp nơi là tang thi, vui mừng ngoắc ngoắc khóe miệng, “Đào thôi.”
Nửa đêm không khí rét lạnh khiến thân thể tang thi đông cứng, hoàn toàn không đào nổi, vài người chỉ có thể đơn giản nhất là cắt đầu tang thi có thể có não tinh, sau đó cho vào trong xưởng may. Hơn hai ngàn tang thi, ít nhất cũng có một ngàn có não tinh, đây là số lượng tài sản lớn như thế nào a! Đáng tiếc quân đội còn chưa biết tác dụng của não tinh cùng quy luật sản sinh, bằng không mấy người sao có thể được hưởng lợi.
Mấy người cùng hành động, tiến triển rất nhanh, Lôi Khê vẫn không quên lưu lại Hứa Sách canh chừng.
Trở lại xưởng may, Lâm Phàm lại cảm thấy nguy hiểm cùng hoảng hốt, “Không đúng! Nơi này khẳng định có vấn đề!”
Lần này Lôi Khê cũng không chỉ bởi tín nhiệm Lâm Phàm, mà còn rõ ràng chứng kiến góc tường lúc trước chất 19 đầu tang thi, giờ thiếu 2 cái! “Tụ lại! Lưng tựa lưng!” Đối với nguy hiểm chưa biết rõ, phân tán thực dễ dàng cho đối phương cơ hội diệt từng người, trái lại không bằng tụ tập cùng một chỗ, có thể quan sát mọi góc độ.