Du Nhiên Mạt Thế

Chương 2: Chương 2: Chợt thấy vật đó …




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Năm năm sau…

Lâm Phàm đào a đào, rất nhanh một cái hố to hiện hình, dùng sức lực không giống trẻ nhỏ bình thường nhấc lên một gốc cây con trồng vào, Lâm Phàm nhếch miệng cười. Bên người là hàng cây ăn quả tương đối quy mô cùng khu gieo trồng được quy hoạch chỉnh tề ngay cạnh, đó chính là thành quả của Lâm Phàm mấy năm nay.

Từ 5 năm trước, mượn dùng lực lượng của trái cây thần bí bảo vệ linh hồn, ở hư vô không gian du đãng hồi lâu, Lâm Phàm rốt cuộc tìm thấy khối thân thể cực kì phù hợp linh hồn mình, quyết định đoạt xác lấy quyền làm chủ, linh hồn yết ớt của trẻ con căn bản không ngăn cản được linh hồn với chấp nhất 15 năm sinh tồn tại mạt thế.

Trái cây thần bí không chỉ bảo hộ linh hồn, cũng có lẽ do ở hư vô phiêu phù, trái cây tại Lâm Phàm đoạt đến một khắc kia, khi thức hải* hoàn toàn vỡ vụn, đã hình thành một không gian. Không gian không lớn, nhưng có thể cho Lâm Phàm lấy ý thức làm kết nối, đem cơ thể của mình cùng đồ vật đi vào!

Không gian vốn chỉ có đất đai, sau khi Lâm Phàm ở bên trong thành công gieo trồng, đoán chừng do thực vật xuất hiện, không gian nho nhỏ thế nhưng dần dần lớn lên, khi hắn đến ba tuổi, xuất hiện linh tuyền, không gian cũng lớn gấp ba ban đầu. Theo càng ngày càng có nhiều thực vật Lâm Phàm dời vào, không gian theo đó thong thả mà liên tục lớn dần.

Trong thức hải, không gian mỗi buổi trưa giờ Tý sẽ tràn ra một ít khí thể, quanh quẩn tại các cơ quan thân thể Lâm Phàm, cuối cùng số còn dư dồn lại ở đan điền.

Lâm Phàm không có cách nào khống chế loại khí thể này, nhưng ngu ngốc cũng biết đây là có lợi, xem hắn mới 5 tuổi thân thể be bé đã có thể bộc phát ra khí lực của đứa trẻ mười mấy tuổi, vốn là da thịt trắng noãn lại thêm sáng nhuận dị thường, nhìn như ngọc thạch Dương Chi** tốt nhất.

“Tiểu Phàm, làm gì đó, ba ngươi trở lại,” thiếu phụ xinh đẹp qua 5 năm lại càng thêm thành thục dễ thương, “Lập tức muốn đi nhà Trần gia gia, ngươi nhanh chóng mặc quần áo tử tế.”

Lâm Phàm vội vàng theo không gian đi ra, đáp lại.

Rất nhanh, toàn gia ngồi vào xe của ba ba Lâm Phàm, ngoài cửa sổ là ngã tư đường quen thuộc, thành thị hải cảng những năm 90 vừa mới chuyển mình phát triển, những hộ gia đình đem nơi đã từng lung linh tuyệt đại lần nữa trang điểm thêm náo nhiệt mà thời thượng.

Thành phố này, quốc gia này, đang muốn đi lên thời khắc phồn hoa, ai biết rằng tất cả sẽ bởi vì một ngày nào đó 20 năm sau mà đình chỉ vận hành.

Thời gian tại không gian hư vô là vô hạn, hắn đoạt xác đứa trẻ trùng hợp cùng thời với bản thể, nhìn lịch sử quen thuộc lại lần nữa phát sinh, Lâm Phàm mấy lần nhịn không được muốn đi tìm kiếm thân mình năm xưa, nhưng giờ đây tựa hồ đã không còn ý nghĩa nữa.

Cha dẫn hắn đi gặp ông Trần là một người đệ tử Đạo gia, nhưng lại có chút khác biệt, ông Trần cũng không thờ Lão Tử hay Tôn giả Đạo giáo. Lần đầu tiên ông Trần thấy Lâm Phàm liền yêu thích dị thường, muốn nhận làm đệ tử, nhưng Lâm Phàm thấy không hứng thú, cha mẹ hắn một người là bác sĩ khoa ngoại, một người là nhân viên công vụ chính phủ, hai người cũng không nguyện ý con mình tiếp xúc những thứ không có căn cứ khoa học. Nhưng ông Trần thân là bạn bè của ông nội Lâm Phàm, cha Lâm xem ở việc kính trọng lão nhân, cũng thường xuyên bớt thì giờ mang Lâm Phàm đến gặp ông Trần luôn độc thân không con không cháu, hiếu kính một hồi lão nhân gia.

“Bác Trần.” Cha Lâm mang theo vợ, cười đi vào nhà ông Trần.

Ông Trần tuy nói với Lâm Phàm là cùng tuổi ông nội, nhưng nhìn ông lại cực kì tinh thần, thân mình sạch sẽ cao ngất, khí chất lạnh nhạt, mặt trắng không râu, nhìn tựa như mới hơn 30 tuổi, theo cha Lâm đứng cùng một chỗ càng giống hai anh em.

“Được rồi, buông Tiểu Lâm Phàm, ngươi bận việc cứ đi, muộn rồi hẵng tới đón.” Ông Trần không chút khách khí nói.

Cha Lâm mẹ Lâm cũng không ngại, cười đem Lâm Phàm giao cho ông Trần, đặt xuống giỏ hoa quả, liền rời đi, hai người công tác bận rộn, ngày hôm nay cũng chỉ là rút chút ít thời gian thừa dịp cuối tuần trường mầm non không mở, đi tới nhà ông Trần, vừa thỏa mãn lão nhân nhớ mong, lại vừa tiện có người trông nom chăm sóc con mình.

Đợi cha mẹ Lâm Phàm rời đi, ông Trần cười lại như không cười lôi ra cờ vây, “Tên nhóc kia, trước làm hai ván?”

Đôi mắt Lâm Phàm vụt sáng, cười toét lộ ra hàm răng thiếu hai khỏa răng cửa, hài đồng hồn nhiên tươi cười làm cho đáy mắt ông Trần lóe lên nghi vấn.

Thời gian trôi qua, sắc trời chập choạng tối, xem chừng cha mẹ Lâm Phàm không lâu sau sẽ tới đón con mình, ông Trần đứng dậy lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, “Tên nhóc kia, có nguyện ý làm đệ tử của ông không?”

Lâm Phàm làm bộ như trẻ nhỏ tùy tính, vui cười lần thứ hai cự tuyệt.

Ông Trần cũng không nói gì thêm, đem hộp gỗ nhỏ nhìn thập phần tầm thường đẩy đến trước mặt Lâm Phàm, Lâm Phàm nhìn kĩ, trong lòng ngây ra một lúc, không ngờ là hộp gỗ làm từ cây sưa Hải Nam***, hộp đã trân quý như vậy, không biết đồ vật mà nó chứa đựng còn trân bảo như thế nào nữa?

Tính tò mò bị khơi dậy, không có để ý tới trên mặt ông Trần chợt lóe lên gian trá.

Hộp bị mở ra, trong nháy mắt Lâm Phàm không khống chế được sắc mặt của mình, bị chấn tới ngu ngơ, lúc lấy lại tinh thần đang định che dấu, ông Trần ngồi một bên thản nhiên văng tới một câu, “Đã muộn.”

Lâm Phàm thở sâu vài lần, cố gắng bình ổn trái tim kịch liệt nảy lên cùng với trí nhớ tàn khốc bị tạm thời chôn vùi trong đầu, trong thức hải, không gian đột nhiên chủ động tràn ra khí thể quanh quẩn tứ chi bách hài, lúc quy về một mối, Lâm Phàm đã có thể xả ra tươi cười dùng năm năm qua, “Ông Trần quả nhiên không đơn giản.”

Đem toàn bộ diễn cảm của Lâm Phàm thu vào mắt, ông Trần lại khẳng định phán đoán của chính mình trước đó, “Kẻ không đơn giản là ngươi mới đúng,” xong cười cười nói tiếp, “Muốn hay không gọi điện thoại cho ba mẹ ngươi, nói ngươi không nỡ rời xa ông Trần, ngày mai là chủ nhật, đêm nay liền ngủ tại đây đi. Như thế nào?”

“Nếu ngài nguyện ý nói cho ta biết thứ này từ chỗ nào tới, ta tự nhiên hi vọng được bồi ông Trần, người mà ta thân nhất yêu nhất cùng chơi cờ vây, nghe ngài giảng chuyện cổ tích.” Theo lời nói, nụ cười trên mặt Lâm Phàm dần dần thay đổi.

“Này mới đúng a, suốt ngày đeo mặt nạ trang chim non tiểu hài tử cái rắm, có mệt hay không.” Ông Trần trêu chọc Lâm Phàm vài câu, liền đi gọi điện thoại, lúc trở lại đã thấy Lâm Phầm thưởng thức đồ vật trong hộp gỗ, “Ngươi biết thứ này?”

“Cực kì rõ ràng, ông Trần ạ,” Lâm Phàm cười khẽ, không muốn giả bộ trẻ con nữa, “Ngài khi nào thì phát hiện?”

“Ngươi đóng giả rất giống,” Ông Trần gõ quân cờ vây, “Nhưng cờ vây không lừa được người, các nước cờ vây của ngươi tuy rằng tận lực che dấu, nhưng ẩn tàng sát khí tuyệt đối không thuộc về một đứa trẻ, thậm chí không thuộc về đại đa số người nào sống trong thời đại an bình này, chỉ có chân chính trải qua thảm thiết chém giết, thậm chí giết qua nhiều vô kể người mới có thể có sát khí như thế.”

Lâm Phàm tươi cười chậm rãi trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng, thân mình tự nhiên hình thành trạng thái công thủ đủ cả, đây là kinh nghiệm cùng thói quen hắn nhiều năm dưỡng thành ở mạt thế.

~~~~~~~~

*: Thức hải : tâm trí, chắc thế, mọi người xem các phim khoa học về thế giới trong bộ não của chúng ta rồi đi, không thì cũng có xem hình ảnh hay đọc truyện/phim liên quan, đơn giản thì ai xem Iron Man 3 chưa ? Trong tập này có đoạn chị Pepper Potts, người yêu của iron man ý, dùng một dụng cụ dán vào sau tai, và hiển thị thế giới não bộ con người. Mình nghĩ Thức hải là chỉ về cái này, nhìn như vũ trụ ý

rrety**: Dương Chi bạch ngọc / ngọc Dương Chi

1

thcap31

548ccbc622945f84469489232bf096e2

***: Gỗ sưa Hải Nam

t22lutxqrxxxxxxxxx_1020955769

t20qgvxxbxxxxxxxxx_1020955769

t2-vv3xivbxxxxxxxx_1020955769

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.