Bừng mở mắt, Lâm Phàm miệng lớn thở hồng hộc, chung quanh là không khí khô khốc, gió sa mạc mang theo hơi nóng hầm hập cùng cát bụi đập vào người, gây nên từng trận đau đớn. Sa mạc xa xa như bị biến dạng bởi nhiệt độ, hoang vu, lốm đốm từng bóng đen cứng ngắc di động đến gần.
Lâm Phàm nuốt nuốt cổ họng khô khát, hắn đang tránh dưới một tảng đá lớn nghỉ ngơi, ở nơi nguy hiểm như sa mạc này, hắn vừa rồi lại có thể ngủ được, nhưng lại nằm mộng thật dài, Lâm Phàm kéo túi nước trong lòng ra ước lượng, bên trong chỉ còn một phần ba, không đành lòng mà nhấp ngụm rồi lại cất vào.
Hắn theo một người chuyên mạo hiểm phiêu lưu biết được, trong sa mạc có nơi không tồn tại tang thi, ốc đảo tràn ngập sinh mệnh “Ô Nhã”, hắn biết đây không phải truyền thuyết, bởi vì người kia cho hắn nhìn thấy một mảnh lá cây, một mảnh mặc dù hơi khô héo nhưng vẫn có thể nhận ra là ngắt xuống chưa được một tháng và hoàn toàn xanh biếc!
Phải biết rằng từ khi bùng nổ siêu vi rút SR, thực vật bình thường trên địa cầu đã không thể tự nhiên mà phát triển, coi như là đất nhân tạo, cũng sẽ không có ai lại xa xỉ đi trồng cây cối không ăn được, mà lá cây ngày đó rõ ràng thuộc thực vật không thể ăn được.
Tuy Lâm Phàm biết có lẽ còn có khả năng khác, tỷ như dị năng giả mộc hệ cường đại nào đó rảnh rỗi đi trồng hoa hoa thảo thảo mà thưởng thức, nhưng hắn vẫn tình nguyện tin tưởng lời nói của người kia.
Nhắm mắt nghỉ ngơi, Lâm Phàm cảm thấy có chỗ nào không đúng, hắn biết loài a khăn hủ thú đệ nhất sát thủ trong sa mạc sẽ đánh lén mình. Bỗng dưng thân thể lộn nhào, tránh được một kích trí mạng, Lâm Phàm nhanh chóng đem Hắc Đao phía sau lật ngược lại trước ngực.
“A ——!” Lâm Phàm đột nhiên bổ nhào về phía trước…
Hồng Tư đúng lúc kéo Lôi Khê còn chưa khôi phục về sau mình, súng tự động vừa giơ lên, bị Lâm Phàm trực tiếp dùng đao chém thành hai nửa.
“Lâm Phàm!” Trữ Bằng vung roi lên muốn ngăn lại Lâm Phàm, kết quả Lâm Phàm hai mắt đỏ đậm đột nhiên quay ra công kích y, thân thủ Lâm Phàm rèn qua công pháp Tu Chân chân chính của Trần Nguyên đưa cho, há là loại Trữ Bằng ngoài nghề đấu lại, “Lâm Phàm, ngươi phát điên gì vậy! Lâm Phàm!”
Nghiêm Hàn thấy không thích hợp, định dùng tia chớp đánh văng đao lưng đen của Lâm Phàm, kết quả càng kích thích Lâm Phàm.
Lâm Phàm lạnh lùng đứng một bên cả người tỏa ra nồng đậm sát khí làm mấy người ở đây tay từng nhuốm máu lòng cũng phải bỡ ngỡ, đây rốt cuộc là làm sao?
Đại Hắc mờ mịt nhìn Lâm Phàm, lại quay sang xem mấy người cùng sống chung thật lâu, Phàm Phàm của y muốn giết những người này sao? Tốt thôi! Đại Hắc xòe móng tay sắc nhọn, hai tai bị mũ che cùng cái đuôi của y cũng lộ ra, sau đó nhập chiến.
Đám người Lôi Khê căn bản là không kịp kinh ngạc Đại Hắc bề ngoài khác người thường, vốn một Lâm Phàm đã khiến họ khó đối phó, giờ lại gia nhập Đại Hắc sức chiến siêu cường, chỗ dị năng Lôi Khê thực vất vả khôi phục được, rất nhanh tuột hết.
Lâm Phàm một bên né a khăn hủ thú tập kích, một bên quơ đao lưng đen, hắn phát hiện a khăn hủ thú này hình như mới biến dị, các phương diện thân thể còn chưa nhịp nhàng hoạt động với nhau, nếu so với a khăn hủ thú thành thục rồi mà nói, chậm rất nhiều.
Lại một cái càng với tới, Lâm Phàm lấy đao ngăn lại, sau đó nhanh chóng lùi ra.
Không đúng! Nhất định có chỗ nào đó không đúng!
Lúc a khăn hủ thú thu lại càng, chỉ ngăn cản công kích của mình thì đầu Lâm Phàm một mảnh hỗn loạn, ôm đầu đau muốn nứt quỳ xuống, “A…”
Một vài cảnh tượng hỗn loạn lóe lên trong đầu mình, theo Trần Nguyên nhàn nhã chơi cờ, hướng ba mẹ làm nũng, xúc cảm khi đùa nghịch chiếc đuôi đen bạc to, thanh niên trẻ đứt quãng rơi nước mắt xuống lòng bàn tay, sa đọa trong lồng ngực nóng rực mà an tâm… Đủ loại cảnh tượng khiến não Lâm Phàm muốn nổ tung.
Không đúng! Hắn đã chết! Tại… sa mạc này hắn đã chết rồi! Chính là tại sao hắn vẫn ở đây?
Đúng rồi, hắn đáng ra phải có tùy thân không gian! Lâm Phàm tưởng tượng ra cảnh sắc trong không gian, muốn lấy đồ vật ra, không có! Vì sao lại không có! Chẳng lẽ trọng sinh mới là cảnh mộng sao?
Không thể nào! Hắn không tin!
“Nghiêm…Hàn…” Trong hỗn loạn Lâm Phàm chậm rãi hé ra thanh âm, “Lôi…Lôi Khê…Đại Hắc…”
Nghiêm Hàn cùng Lôi Khê ngã ngồi một bên cùng nhau liếc mắt nhìn đối phương, lộ ra cười khổ, ánh mắt dần dần tan rã…
“A!” Lâm Phàm giãy giụa gầm nhẹ ra tiếng, bỗng dưng mở to mắt, trong mắt màu đỏ thối lui, rốt cục khôi phục lại bình thường! Nhưng hết thảy cảnh tượng lọt vào tầm mắt khiến Lâm Phàm hận không thể giết chình mình!
Cánh tay Nghiêm Hàn không bình thường mà vặn vẹo, Lôi Khê sử dụng dị năng quá độ mà sắc mặt chuyển trắng sang xanh; Hứa Sách gục đầu xuống, lưng có vết đao thật sâu, khiến máu tươi tràn ra ngoài; ngực Trữ Bằng có mấy lỗ nhỏ, miệng không ngừng hộc máu tươi, phổi không thể lấy dưỡng khí khiến sắc mặt hắn tím đen; thảm nhất chính là Hồng Tư, một chân của hắn đang bị ăn!
May mắn Đại Hắc hoàn hảo không tổn hại gì canh giữ bên cạnh mình, lúc Lâm Phàm tỉnh lại, “người” đang ăn chân Hồng Tư ngẩng đầu hắc hắc cười lạnh, lại tiếp tục nhấm nuốt.
“A!” Lâm Phàm nháy mắt hiểu được chuyện gì vừa xảy ra! Nắm đao lưng đen nổi điên hướng đối phương chém tới!
“Người” này nhìn cực kì đầy đủ, một thân quần áo xanh tối hẳn là binh lính quân đội trước đó, cho dù biến thành tang thi, cũng không như cấp thấp thối rữa tanh hôi, là tang thi cấp 3!
Tang thi căn bản không để Lâm Phàm vào mắt, giương mắt nhìn chằm chằm Lâm Phàm, Lâm Phàm chân dừng một chút, đang lúc tang thi lộ ra đắc ý, đao lưng đen chém xuống! Tang thi không thể tin loài người vừa mới bị hắn khống chế lại có thể thoát được!
Lực lượng của tang thi cấp 3 vẫn là không tệ, nhanh chóng tránh thoát Lâm Phàm tấn công, lại không nghĩ rằng Đại Hắc từ lúc nào đã xuất hiện phía sau gáy. Nó đang muốn dùng dị năng “Ảo cảnh” thì bị Đại Hắc nắm được trí mạng mà vô lực. Làm tang thi cấp 3 nó vẫn không thể lý giải, “Người” này không phải đồng bọn với nó sao? Vì sao phải giúp “Thức ăn”? Nga, chẳng lẽ muốn ăn mình? Thật sự quá đáng! Con tang thi cấp 3 này tại một khắc cuối cùng của “sinh mệnh”, bị “đồng bọn” hoàn toàn giết chết trong khó hiểu.
Lâm Phàm không thời gian mà trách cứ Đại Hắc không nghe lời, ngực Trữ bằng bị thương rõ ràng do Đại Hắc tấn công, còn có cánh tay bị bẻ của Nghiêm Hàn chỗ cổ tay xuất hiện vết móng của Đại Hắc, nếu hắn đoán không nhầm, vừa rồi hắn bị tang thi cấp 3 tinh thần hệ này khống chế tấn công mọi người, lấy chỉ số thông minh của Đại Hắc mà nói, nhất định không thèm quan tâm mà cùng hắn đi công kích họ.
Mặc kệ nói gì thì giờ cũng đã muộn, Lâm Phàm nhanh chóng kéo mọi người vào không gian, mỗi người ngâm trong thùng gỗ to, đem hết đan chữa thương Trần Nguyên cho phân biệt để vào từng thùng, còn lấy nhân sâm vạn năm quý hiếm ép nước, đút cho từng người để treo mạng.
Hắn hiện tại thực hối hận trước kia sao không theo Trần Nguyên học thêm chút cách chế thuốc cứu người.
Nghiêm Hàn Lôi Khê còn tốt, ngâm mình trong nước thuốc đang chậm rãi được chữa trị, linh hồn gần như bị tiêu tán lần nữa “trảo” trở về; Hứa Sách cùng Trữ Bằng có điểm phiền toái, hai người vừa được để vào nước, liền phát ra tiếng xèo xèo, như có phản ứng hóa học đang diễn ra, Lâm Phàm đoán chắc hai người này miệng vết thương lây nhiễm siêu vi rút SR, hi vọng bọn hắn có thể nhân họa đắc phúc mà có được dị năng, bất quá quá trình có được dị năng cực kì thống khổ, mà bọn hắn còn trọng thương, không biết có qua nổi không.
Thảm nhất là Hồng Tư, dị năng giả không ngại tang thi cùng cấp cắn hoặc cào thương, nhưng dị năng giả cấp 2 đối mặt với tang thi cấp ba cường đại, là bị nhiễm siêu vi rút SR càng cường đại hơn, Lâm Phàm không thể chắc đan dược Trần Nguyên cho cùng công năng nước suối không gian có thể giúp Hồng Tư qua khỏi hay không, huống chi một bên bắp chân Hồng Tư bị cắn chỉ còn có khung xương, Lâm Phàm cũng không có biện pháp giúp hắn mọc ra da thịt…
Xem tình huống, mọi người tỉnh lại còn cần một lát, Lâm Phàm để Đại Hắc trông bọn họ, chính mình rời không gian.
Tang thi cấp 3 chết đi, cả động khôi phục nguyên dạng, lúc trước hoa súng biến dị bọn hắn chiến đấu chẳng qua là ảo cảnh tang thi cấp 3 tạo ra, nhờ lợi dụng những người đến trước đó đã biến thành tang thi. Cho nên khi ảo cảnh giải trừ, vốn là bộ rễ biến dị thực vật tan tác, lại là cảnh tượng kinh khủng nhất như trại tập trung phát xít, đều là tứ chi con người không trọn vẹn tứ tung.
Tang thi này cũng không đơn giản, chắc hẳn lúc trước là dị năng giả, mới có thể chuyển từ cấp 2 lên cấp 3 nhanh như vậy, cho nên Lâm Phàm thu hoạch phong phú, hơn 15 khỏa não tinh cấp 2 cả 5 hệ, một khỏa không gian hệ cấp 2, một khỏa tinh thần hệ cấp 3! “Đài súng” trước đó mà Nghiêm Hàn công kích cũng do tang thi cấp 3 bố trí nhằm dẫn hỏa lực tiểu đội tập trung tấn công, vì vậy khỏa não tinh thổ hệ cấp 2 Lôi Khê sử dụng cũng chỉ là tảng đá mà thôi, vì vậy mới thành kết quả là dị năng cạn kiệt.
Thu xong não tinh, Lâm Phàm cẩn thận kiểm tra, không chê không ghê tởm đám thi thối chồng chất, nơi này chỉ có tang thi cấp 2, không có cấp 1 cùng tang thi thông thường nhất định là có nguyên nhân, nếu hắn đoán không sai, có thể thực sự có bảo bối…
Rốt cuộc, ở trên người tang thi cấp 3, Lâm Phàm tìm thấy một tảng đá màu xám trông thực bình thường.
Đá xua đuổi!
Tên đá này Lâm Phàm được nghe rất nhiều lần ở đời trước, tang thi tinh thần hệ đều có đá này, hoặc là nói nếu có tang thi cạnh đá này một thời gian dài, liền nhất định có thể trở thành tang thi tinh thần hệ cường đại. Nhưng kỳ quái là, loại đá này chỉ biết “nhận chủ” một lần, sẽ bài xích toàn bộ tang thi trừ “chủ nhân”, trừ phi “chủ nhân” lãng phí tinh thần lực đi khống chế, đại khái là tang thi cấp 3 trước đó lo lắng tang thi cấp 1 cùng tang thi bình thường quá yếu, số lượng nhiều mà lãng phí tinh thần lực, cho nên chỉ khống chế tang thi cấp 2 ở lại động chờ đợi con mồi. Sau thấy con mồi muốn chạy, lại nhanh chóng tập hợp tang thi cấp 1 cùng tang thi bình thường ở phụ cận đến vây công.
Bất quá giờ nó đã hoàn toàn chết, cho nên đá xua đuổi này không có “chủ nhân”, chỉ biết xua đuổi hết tang thi trong và dưới phạm vi cấp bậc của nó, mà tảng đá này trước mắt là cấp 3.
Tại đời trước, đá xua đuổi là đá cầu hôn tốt nhất mà dị năng giả cường đại hoặc người quyền lực đưa cho người yêu, thậm chí còn có người tay nghề tốt dưới tình huống đảm bảo không phá hỏng năng lượng đá xua đuổi điêu khắc thành nhẫn đưa người yêu.