*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bốn người gần nhất đều đi dò hỏi tình huống an toàn khu, khu trắng có thể đi ra ngoài giết tang thi thu thập vật tư đều gia nhập đoàn đội, chiếm một ít phòng ở một gian; có thể nói, trừ Triệu lão đại lùn, có thể ở phòng riêng cũng không phải dạng đơn giản, đừng nhìn Triệu lão đại nhiều thuộc hạ nhất, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng chiếm được một gian phòng, còn bị Lâm Phàm đoạt. Bọn họ vốn định noi theo Lâm Phàm đi đoạt cái phòng ở, kết quả phát hiện toàn người không dễ chọc, bọn hắn tuy có năng lực, nhưng đối phương cũng không ngồi không, vả lại nhân số nhiều hơn, bốn người cũng lo là mình vừa mới đến, mạo hiểm đắc tội một đám người thực lực không kém gì mình cũng không phải việc tốt; mà hai người Lâm Phàm lại thực thần bí, xuất phát từ trực giác thấy không dễ dàng đắc tội, bốn người đành buông tha, mấy ngày nay đều chịu khổ mà ở ngoài trời, may mắn nhóm có lều trại, cũng không tính quá khó khăn, vẫn còn chịu được.
Nhìn Hồng Tư vẻ mặt ủy khuất, Lâm Phàm thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhẫn nhịn ý cười gật đầu đáp ứng, “Ok, ta gia nhập các ngươi.” Bốn người này thoạt nhìn tựa mãng phu, lại co được dãn được, có thực lực cũng không tùy tiện đắc tội người, là đối tượng hợp tác tốt.
Bốn người nghe vậy lộ ra thần tình vui sướng, vốn bọn hắn cũng chỉ ôm tâm lý thử lấy may, không nghĩ Lâm Phàm đáp ứng rồi, ngay cả ổn trọng kiệm lời Lôi Khê cũng lộ ra ý cười.
Lâm Phàm lần nữa nhìn kĩ lại bốn người sắp trở thành đồng bạn, Hồng Tư không cần phải nói, thoạt nhìn là người thô lỗ nhất ồn ào nhất; ngay bên phải là Hứa Sách nhìn lịch sự tao nhã, có điểm giống quân sư quạt mo; bên trái là lão tứ Trữ Bằng có đôi mắt xếch, luôn lộ ra ngạo khí; ngồi chính giữa là Lôi Khê khiến Lâm Phàm nhìn không thấu, cho hắn cảm giác được sự quyết đoán sát phạt của kẻ bề trên.
Bốn người này vừa nhìn là biết được huấn luyện từ nhỏ, hơn nữa Lôi Khê khí tràng kẻ bề trên, thực không nghĩ ra thân phận bọn họ, bất quá thời thế loạn lạc, thân phận khi xưa chỉ là mây bay, Lâm Phàm lười nghĩ nhiều, cẩn thận nghe Hồng Tư nói tường tận chi tiết kế hoạch, biết bốn người dự định chiều nay xuất phát, vì thế gật đầu bảo, “Được rồi, ta trở về chuẩn bị một chút, còn lại các ngươi an bài là ổn.”
Lâm Phàm một bộ khoanh tay làm chưởng quỹ khiến bốn người âm thầm nhả khí, tuy Lâm Phàm có chút năng lực, nhưng nếu là người trẻ tuổi hiếu thắng, cũng không tiện quản lý, hiện giờ đối phương lại hoàn toàn bỏ quyền chỉ huy, bốn người đối lần hợp tác này đầy mong đợi.
Trở lại phòng, Lâm Phàm đem toàn bộ đồ đạc trừ tấm đệm ném vào không gian, chỉ đeo theo cái ba lô nhỏ, bên trong trừ bỏ bình nước, còn thả một bó dây thừng, một đèn pin cầm tay, một đồng hồ báo thức, nghĩ nghĩ, bỏ mấy hộp cơm nắm để giả bộ vào không gian giữ tươi, chuẩn bị đến lúc ăn thì nương ba lô che dấu lấy ra, nếu không cơm sẽ bị thiu, mà lúc hành động cơm nắm dễ bị vỡ ra mất hình. Còn Đại Hắc, chả mang theo gì cả chỉ theo sát Lâm Phàm là được, y là Bán Thú nhân, móng vuốt chính là vũ khí.
Lúc Lâm Phàm đến địa điểm tập hợp bãi đỗ xe chung kia, bốn người Lôi Khê đã đợi bên cạnh xe rồi, đúng là chiếc Infiniti SUV* hôm đó bốn người dùng, chỉ có thể đi trên những đoạn đường gồ ghề bình thường, theo kế hoạch của Lôi Khê, 6 người chen chúc ngồi trong xe, Lâm Phàm lòng nghi hoặc không thôi, đây là đi đánh tang thi thu thập vật tư, hay là tụ họp mở party trên xe a?
6 người đơn giản làm thủ tục rời đi an toàn khu, đi cả đoạn đường, Lâm Phàm không có mở miệng hỏi gì cả, khiến Hồng Tư một bụng giải đáp thất vọng không thôi.
“Tốt lắm, đến.” Hứa Sách cười híp mắt mở miệng, ý bảo mọi người xuống xe.
Lâm Phàm nhìn vùng rừng núi hoang vắng trong lòng lại càng nghi hoặc, thẳng đến Hồng Tư nhanh chóng chạy vào một sơn động, bỏ ra tạp vật che chắn, một chiếc xe tải nhỏ thoạt nhìn thực bình thường lộ ra, Lâm Phàm hai mắt tỏa sáng, trời, là dòng Unimog**, cũng không biết bọn họ đào đâu ra ông vua xe việt dã này!
Những nghi hoặc lúc mới rời đi an toàn khu được giải thích, khó trách tại nhà ăn Hồng Tư nói, cần ít nhất 5, 6 người hành động, thành công xác suất lớn hơn, Lôi Khê cần tùy thời nắm bắt toàn cục, Lâm Phàm Đại Hắc và ba người còn lại thì ít nhất phải có hai người phụ trách bảo vệ một chiếc xe, trước chỉ có bốn người bọn họ, rất khó để Lôi Khê rút ra thời gian mà quan sát chỉ huy.
Hồng Tư, Lôi Khê, Trữ Bằng lái Unimog, Hứa Sách, Lâm Phàm cùng Đại Hắc chạy Infiniti theo đằng sau, sáu người hướng nội thành Kim thị mà tiến.
Kim thị là tòa thành thị gần an toàn khu nhất, có không ít người đến đây thử vận may, do vậy dọc đường đi cũng không quá khó khăn, không có vật cản đường cùng quá nhiều tang thi.
Trừ bỏ Lâm Phàm Đại Hắc, bốn người khác vũ khí đều là súng trường, trước cũng nghĩ khi nào tích đủ điểm tích phân thì đổi súng thích hợp, không nghĩ tới bốn người này có súng nhanh như vậy, hắn không tin bốn người này đến an toàn khu mới đổi súng, hẳn là bọn họ có hàng từ lúc trước rồi, nghĩ vậy liền thấy mấy người này hậu trường không đơn giản a.
Gần tiến vào nội thành, áp lực bắt đầu gia tăng, Trữ Bằng cùng Lôi Khê đều rời phòng điều khiển, chuyển xuống chỗ ngồi đằng sau Unimog, Lôi Khê dùng súng bắn tang thi đằng trước, Trữ Bằng phụ trách đằng sau, Lâm Phàm cùng Đại Hắc trèo lên trần xe giải quyết tang thi lọt lưới cùng những con gần sát xe, kết hợp cùng Lôi Khê Trữ Bằng, cùng nhau nhịp nhàng bảo hộ; nhẹ nhàng di chuyển trước sau hai xe, thoải mái một kích đem tang thi bạo đầu, đao Mông Cổ yêu thích đâm thủng đầu tang thi cứng rắn, tựa như đâm trái dưa, làm bốn người xem buồn bực không thôi, bọn hắn cũng thử dùng đao đâm đầu tang thi, nhưng đầu hàng này quá mức cứng rắn, dùng đao khó mà tạo được thương tổn gì, vừa chậm chạp mà còn dễ để tang thi tới gần, hiện tại lại nhìn một loạt hành động của Lâm Phàm thật đả kích lòng tự tin của mọi người.
Hồng Tư quả nhiên quen đường, không chút do dự thẳng tiến mục tiêu, dọc theo đường đi còn tránh được những chỗ tụ tập nhiều người, hơn nữa tang thi hành động chậm chạp, 6 người rất nhanh đến khu quảng trường nhỏ cách tiệm thuốc trăm mét, theo như kế hoạch, Hứa Sách lái xe hấp dẫn đại bộ phận tang thi đi, Hồng Tư duy trì xe để tùy thời có thể rời khỏi, Lâm Phàm Đại Hắc phụ trách dọn dẹp tang thi trong tiệm, Trữ Bằng khuân vác, còn Lôi Khê đứng canh chừng cùng chỉ huy.
Lần thứ hai đối chiếu lại nhiệm vụ của mỗi người, Hứa Sách chuẩn bị lái xe đi dẫn dắt tang thi, bị Lâm Phàm gọi lại, “Đợi chút,” Lâm Phàm theo ba lô lấy ra một cái đồng hồ báo thức đưa cho Hứa Sách, “Tang thi thính giác tốt hơn khứu giác, ngươi tìm nơi thích hợp đem chuông ném ra, ước chừng có thể hấp dẫn tang thi trong phạm vi nửa dặm (250m).”
Hứa Sách nghe vậy mừng rỡ không thôi, tổng hợp các tình huống có thể xảy ra, ở trong vòng vây của tang thi hắn là người có xác suất sống sót thấp nhất, ban đầu Lôi Khê nhận nhiệm vụ này nhưng Lôi Khê phải phụ trách cả đội, vậy là Hứa Sách xung phong nhận đi hấp dẫn tang thi, hiện giờ lại không nghĩ Lâm Phàm tiết lộ thông tin đề cao khả năng sinh tồn này, nếu mang đi bán có thể lấy không ít tích phân!
Cầm đồng hồ báo thức, Hứa Sách ly khai, tiếng xe hoạt động quả nhiên hấp dẫn rất nhiều tang thi, nhìn tình huống xung quanh không sai biệt lắm, Lôi Khê ra lệnh, 5 người nhanh chóng hành động.
~~~~~~~~~
*: Infiniti SUV – dòng xe việt dã của hãng hạng sang Infiniti
**: Unimog, xe này hầm hố lớm bà con ạ, tui thích lớm~~~