Du Nhiên Ngạo Hàn

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 14

 

 

       “Thùng thùng đông. . . . . .”tiếng bước chân gấp gáp truyền từ dưới lầu lên, mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một tiểu nam hài tử trên dưới mười tuổi, quần áo có chút dấu vết kéo xả hỗn độn, nó đứng đầu cầu thang nhìn lên lầu hai, cuối cùng chạy thẳng về phía Tiêu Tuấn.

 

       “Bùm”Một tiếng quỳ trước mặt Tiêu Tuấn, một bên khóc một bên dập đầu.

       “Vị đại gia này xin thương xót, mua ta đi, ta làm trâu làm ngựa cho ngài đều được, chỉ cần năm lượng bạc là đủ rồi, van cầu ngài !”

       Hiển nhiên trong cả lầu hai bàn bọn họ ăn thức ăn tốt nhất, quần áo tuy rằng thanh lịch, nhưng cũng là do vải dệt thượng đẳng chế thành, mà trong bàn, hiển nhiên chỉ có Tiêu Tuấn vẻ mặt ôn hòa dễ nói chuyện nhất .

       “Ngạch. . . . . . Ngươi trước đứng lên.”Tiêu Tuấn vội vàng đứng lên, muốn đỡ nó dậy, hài tử kia lại không chịu, không có biện pháp, ánh mắt hỏi ý nhìn về phía Diệp Nhiên.

       Tình huống này, Cung chủ khẳng định sẽ không quản, chỉ có thể xem ý tứ của Thiếu chủ.

       Hài tử kia sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ đến người làm chủ lại là hài tử còn nhỏ hơn nó, nhưng cũng lập tức đứng dậy đến trước mặt Diệp Nhiên quỳ xuống.

       “Van cầu ngài tiểu thiếu gia, cứu ta đi, ta làm trâu làm ngựa cho ngài đều được, chỉ cần năm lượng bạc, van cầu ngài .”

       Diệp Nhiên bất đắc dĩ liếc mắt Tiêu Tuấn một cái, người nọ lại trả về cho y một ánh mắt nghi vấn có gì không đúng sao.

       Ai, kéo kéo người một thân hàn khí bên cạnh, thấy hắn cúi đầu nhìn y, nhẹ lay đầu, đối phương mới thu hồi nội lực lặng lẽ tản ra trên tay.

       Nhìn dưới đầu cầu thang lại vây quanh một đám người, nhảy xuống ghế, kéo hài tử kia.

       “Ngươi trước đứng lên đi!”

       Hài tử nghĩ Diệp Nhiên đáp ứng rồi, cảm kích nhìn y cười, làm nổi lên khuôn mặt nhỏ nhắn lại có vẻ đẹp động lòng người không thể diễn tả.

       Đúng lúc này, từ trong đám người vây xem đi ra một phụ nữ ăn mặc loè loẹt, trên mặt thoa một lớp yên chi thủy phấn thật dày, trên đầu cắm mấy cây trâm loạn thất bát tao, còn cài thêm một đóa hoa hồng thật to, phía sau đi theo hai đại hán khôi ngô.

       “Ta nói, kiên nhẫn của lão nương cũng là có hạn, không có tiền thì theo ta đến Thiên Hương lâu, ta Hạnh nương cam đoan ngươi sẽ nổi tiếng.”

       Phỏng chừng là nhìn ra đoàn người Diệp Nhiên không dễ chọc, Hạnh nương vẫn chưa tiến lên, chỉ đứng một nơi cách chừng mười bước xa nhìn hài tử nọ hét lên.

       “Ngươi mơ tưởng, ta sẽ không theo ngươi đi!”

       Hài tử kia nhìn thấy Hạnh nương, vẻ mặt phẫn hận, hai mắt hận không thể có thể phun ra lửa.

       “Yêu yêu yêu, lời này nói, giống như Hạnh nương ta cưỡng ép ngươi ấy, cha ngươi đã bán ngươi cho ta, ngươi không muốn theo? Có thể nha, Hạnh nương ta cũng không phải loại người không nói lý lẽ, ta cũng không đòi ngươi nhiều, năm lượng bạc, lấy ra đây, ngươi muốn đi đâu thì đi. Không có? Vậy xin lỗi rồi, cho dù có kiện lên trời, Hạnh nương ta cũng phụng bồi đến cùng!”

       Hạnh nương hai tay ôm ngực, vẻ mặt khinh thường.

       “Vậy thì đã sao? Cha ta ông. . . . . . Tóm lại ta sẽ không theo ngươi đi.”

       Lời Hạnh nương chọc đúng vào chỗ đau của nó, khuôn mặt nhỏ nhắn của hài tử kia lập tức tái nhợt, quay đầu nhìn Diệp Nhiên, vẻ mặt cầu xin.

       Diệp Nhiên vẫn lẳng lặng nghe bọn họ nói, lúc này ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt mọi người đều tập trung vào mình người, xoay người lẳng lặng nhìn Diệp Minh Hàn.

       Diệp Minh Hàn không nói gì, chỉ có ánh mắt nhu hòa nhìn y.

       Lộ ra nụ cười nhợt nhạt, xoay người nhìn hài tử kia, lại là một nụ cười xun lỗi.

       “Thật xin lỗi, ta không có tiền nga.”

       Một câu ngoài ý muốn, làm cho cả lầu hai lặng ngắt như tờ, mọi người kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

       Tiêu Tuấn vẻ mặt kinh ngạc, lặng lẽ cất thu bạc trong tay áo lại.

       “Thiếu chủ, ngươi vì sao. . . . . .”

       Một bên Phi Dương cũng nhịn không được, trừng lớn mắt, lăng lăng hỏi.

       Thiếu chủ nếu mở miệng, đừng nói chỉ năm lượng hai, chính là năm nghìn hai, năm vạn lượng, thậm chí là càng nhiều, cũng có thể lấy được, y nói như vậy, rõ ràng là lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.

       Nhưng, vì sao? Hài tử này không phải luôn mang theo một nụ cười trên mặt sao, không phải  luôn đối xử với mọi người thật ôn nhu sao? Vì sao lại có một quyết định như vậy?

       Phi Dương vừa nói xong, cả lầu hai như nổ tung  ra, mọi lời nghị luận bắt đầu nổi lên.

       Hài tử nọ lăng lăng nhìn Diệp Nhiên, nói không được một lời nào.

       Diệp Nhiên nhìn nó thản nhiên cười, xoay người ngồi lại chỗ của mình, cúi đầu im lặng, không cho bất luận kẻ nào phát hiện nỗi bi ai tận sau trong đáy mắt y!

       Hài tử đó làm y như nhìn thấy lại bản thân mình trước đây, y cũng không ngừng cầu xin người khác cứu y, mắt cũng tràn đầy hy vọng như hài tử nọ.

       Nhưng ai mới là người cứu ai? Ai mới chân chính cứu ai đây?

       “Người chỉ có thể tự mình cứu mình, ta cứu được nó nhất thời, cứu không được nó một đời, đây là mệnh của nó!”

       Như thể đang giải đáp nghi vấn của Phi Dương , lại như thể chỉ là thì thầm, thanh âm thanh thúy, mang theo sự tinh thuần đặc biệt của hài đồng, cũng mang theo cả một loai bi thương không thể nói nên lời.

       Hài tử kia vẫn lăng lăng nhìn Diệp Nhiên, mãi đến khi bị Hạnh nương kéo đi, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi.

       Những người xem trên lầu hai nhìn hài đồng bị mang đi, bắt đầu trách cứ nghị luận.

       “Nhìn không ra hài tử nhỏ vậy mà lại nhẫn tâm như thế a. . . . . .”

       “Đúng, đúng, nói cái gì không có tiền, rõ ràng là không muốn cứu mà!”

       “Đúng vậy, cũng không biết đại nhân nhà bọn họ là dạy dỗ hài tử đó thế nào nữa. . . . . .”

       “Ai. . . . . . Thật đáng tiếc hài tử kia lọt vào trong Thiên Hương lâu, sợ là. . . . . . Ai. . . . . .”

       Tiêu Tuấn giữ Phi Dương đã khôi phục tự nhiên, cũng bình tĩnh nhìn cái kia hài tử cúi đầu im lặng kia.

       Hài tử đó rõ ràng luôn mang theo một gương mặt tươi cười, nhưng cái ý cười đó không phải phát ra từ thật tâm, cũng chỉ có khi đối mặt với Cung chủ, mới dẫn theo vài phần chân thành, đôi phụ tử đó kì thật ở một số phương diện rất giống nhau.

       Một vĩnh viễn lạnh tựa hàn băng, một vĩnh viễn mang theo ý cười ôn hòa, kỳ thật bên trong căn bản là vô tình.

       Hắn mặc dù có kinh ngạc trong nháy mắt, nhưng sau khi nghĩ thông suốt, cũng sẽ không cảm thấy có gì khác lạ.

       Hơn nữa, bọn họ vốn cũng không phải hạng người thiện lương gì, cũng không thấy Thiếu chủ làm có gì không đúng.

       Nhưng, thế nhân chưa chắc đã lý giải.

       Nghĩ, cùng Phi Dương đồng thời ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn quét  một vòng người, đáy mắt ngầm ý cảnh cáo.

       Diệp Nhiên vẫn là cúi đầu, khi nghe thấy tiếng chung quanh nghị luận, thân thể lại cứng đờ.

       Đột nhiên bị ôm vào một lòng ngực lạnh lẽo, đầu đang cúi xuống lại bị bàn tay băng lãnh nâng lên.

       “Phụ thân. . . . . .”

       Khi nhìn thấy nỗi bi thương trong đáy mắt Diệp Nhiên, hàn khí mang theo sát khí trên người Diệp Minh Hàn lập tức tỏa ra.

       Khí thế băng hàn thổi quét  cả lầu hai khách tự Vân Lai, mọi người trong nháy mắt như đặt mình trong băng thiên tuyết địa, nhất thời đều nơm nớp lo sợ không dám nói thêm một tiếng nào.

       “Cút!”

       Thanh âm lãnh như thế sắp kết băng, giờ khắc này trong mắt mọi người tựa như tiếng trời, nhất thời một đám chạy ngã xuống dưới lầu, tiếp tục đứng đây , không biết còn mạng nhìn thái dương ngày mai không a.

       Cả lầu hai chốc lát liền trống rỗng, chỉ còn bọn họ Tiêu Tuấn một bàn bốn người.

       “Thiếu chủ, không cần để ý bọn chúng, hừ, nếu bọn họ mà chạy chậm một bước, ta nhất định cho bọn hắn nếm thử chút độc dược ta mới làm.”

       Phi Dương thấy Diệp Nhiên như thế, trong lòng cũng có chút khổ sở.

       “Đúng vậy, Thiếu chủ, chuyện bất bình trong thiên hạ nhiều vô số, không phải ai cũng có thể quản được.”

       Tiêu Tuấn cũng lên tiếng trấn an.

       Diệp Nhiên quay đầu nhìn bọn họ cười cười.

       “Ta không sao, chỉ là không nghĩ phụ thân cũng bị mắng. . . . . .”

       Một đời trước cũng có người nói y vô tình, bản thân y lại không quản người khác nói ra sao, nhưng lại không muốn phụ thân bị bọn họ nói, trong lòng luôn thấy rất khổ sở.

       Nghĩ, ngẩng đầu nhìn Diệp Minh Hàn, chỉ thấy hắn vẫn như trước dùng đôi mắt hàn sương nhìn mình, không nói gì.

       “Thiếu chủ đừng lo lắng, lấy tính tình của Cung chủ, lời của người khác chỉ sợ rất khó lọt vào tai ngài ấy. . . . . .”

       Tiêu Tuấn vốn còn muốn khuyên bảo cái gì, lại bị thanh âm lạnh lùng ngắt ngang.

       “Các ngươi không cần theo.”

       Lạnh lùng bỏ lại một câu, Diệp Minh Hàn ôm Diệp Nhiên như gió tiêu thất.

       “Tiêu Tuấn, Thiếu chủ y. . . . . .”

       Phi Dương vẻ mặt lo lắng nhìn theo phương hướng Diệp Minh Hàn biến mất.

       “Có Cung chủ, sẽ không sao đâu.”

       Tiêu Tuấn trấn an nhìn hắn cười cười, cũng quay đầu nhìn phương hướng Diệp Minh Hàn biến mất ngẩn người.

       Kỳ thật chúng ta, không hề hiểu được hài tử đó!

 Hết đệ nhất quyển – Ngã bản vô tình (Ta vốn vô tình)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.