Du Nhiên Ngạo Hàn

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 16

Khi Diệp Nhiên tỉnh lại, liền thấy mình bị ôm trong lòng Diệp Minh Hàn, giương mắt nhìn, cảnh vật bốn phía rất nhanh tuột lại phía sau .

Đã hơn nửa đêm còn muốn đi đâu?

Cảm giác được Diệp Nhiên tỉnh, Diệp Minh Hàn dừng lại,  đứng trên một nhánh cây bên đường.

“Phụ thân. . . . . .”

Diệp Nhiên vươn tay muốn kéo mảnh phi da quấn quá chặt ra, lập tức bị Diệp Minh Hàn ngăn lại.

“Giữ lấy, lạnh!”

Diệp Minh Hàn kéo áo choàng lên, chặt chẽ ôm Diệp Nhiên vào trong ngực, không để một chút gió thổi vào.

“Phụ thân, đang đi đâu vậy?”

Tốc độ Diệp Minh Hàn đi rất nhanh, Diệp Nhiên từ vai hắn nhìn ra, cảnh sắc cơ hồ biến ảo trong nháy mắt, thế nhưng y bị bao quá chặt, không hề cảm nhận được chút gió nào.

“Hoàng cung.”

Khi Diệp Minh Hàn dừng lại thì đã đứng trên một bức tường hoàng cung cao vòi vọi, một thân áo trắng bay theo gió, khi bị tuần tra vệ binh phát giác, lại nhanh chóng biến mất, bay thẳng về một nơi.

Diệp Nhiên thần tình mê hoặc.

Bọn họ vào hoàng cung làm gì? Chẳng lẽ vị sư bá kia của y là người trong hoàng cung?

Tuy rằng có nhiều nghi vấn, nhưng Diệp Nhiên lại vẫn im lặng ghé vào lòng Diệp Minh Hàn.

Y không quên, đây là đại nội hoàng cung, tuy rằng phụ thân võ công rất cao, nhưng có một số thứ phiền thức nếu tránh được thì nên tận lực tránh.

Mãi cho đến trước cửa một tiểu viện u nhã yên lặng, Diệp Minh Hàn mới dừng lại cước bộ.

Diệp Nhiên nhô đầu ra từ trong lòng Diệp Minh Hàn đánh giá bốn phía, có chút kinh ngạc, bên trong thâm cung cũng có một nơi lịch sự tao nhã như thế?

Nhưng mà phụ thân tới đây làm gì? Chẳng lẽ sư bá y ở nơi này? Vậy vị sư bá ấy rốt cuộc có thân phận gì?

Diệp Minh Hàn mới vừa đi hai bước, đã gặp một vị công tử trẻ tuổi bước lên đón tiếp.

Khoanh tay xoay người, đê mi thuận muc nói: “Dung Thanh kiến quá Diệp công tử, chủ tử cho ta ở đây chờ công tử, nói công tử trước nghỉ ngơi một lát, chủ tử chốc nữa sẽ đến sau.”

Dung Thanh nói xong, ngẩng đầu nhìn Diệp Nhiên bị Diệp Minh Hàn ôm vào lòng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, rồi lại lập tức biến mất.

“Dung Thanh kiến quá tiểu công tử.”

Hảo thông minh!

Diệp Nhiên nhìn người nọ mỉm cười, còn vẫn chưa nói chuyện, liền đã muốn bị Diệp Minh Hàn ôm vào bên trong.

Diệp Nhiên ngẩng đầu đánh giá một chút gian phòng, gian phòng bố trí đích thực thanh u, cũng thực gọn gàng, nhìn sơ cũng đã làm người ta ghi nhớ.

Trong phòng đặt một chiếc giường gỗ khắc hoa, giắt khinh ti sa trướng, phía trước là bốn phiến tú diện bình phong, một ngăn tủ cao nữa người, trên ngăn tủ bày một gương đồng, một chiếc lược, bên cạnh đặt một cái bình hoa sứ men xanh cắm một cành hoa trắng không biết tên, chính giữa phòng là một cái bàn, bốn cái ghế, trừ mấy thứ này thì không còn gì nữa, sạch sẽ mà thanh lịch.

Nhưng nhìn thể nào cũng cho y một cảm giác như đã từng thấy qua ở đâu?

Diệp Minh Hàn ôm y ngồi xuống, cởi áo choàng để một bên.

Dung Thanh cũng vào theo, dẫn theo mấy hạ nhân, đặt một hồ trà nóng, một vài món ăn, điểm tâm, cúi đầu nói: “Dung Thanh ngay ngoài cửa, nếu công tử có gì cần cứ gọi một tiếng là được.”Liền tự động đóng cửa cùng mấy người hậu lui ra.

“Làm sao vậy?”

Diệp Minh Hàn cúi đầu liền thấy Diệp Nhiên vẻ mặt suy tư về và vân vân, trong mắt còn có nghi hoặc.

“Phụ thân. . . . . . gian phòng này. . . . . .”

Diệp Nhiên thấy kì quái nhưng lại không biết kì quái ở đâu.

Y chưa từng đến đây, sao lại thấy quen được?

“Ta ở đây.”

Diệp Minh Hàn đại khái là nhìn ra nghi hoặc của y, mở miệng giải thích.

“Lúc ta vào hoàng cung sẽ ở đây.”

Nga. . . . . . Diệp Nhiên hiểu ra, cũng lập tức hiểu được vì cái gì hội cảm thấy được nhìn quen mắt .

Bởi vì cách bài trí trong gian phòng nay cùng cách bài trí trong phòng phụ thân ở Ngạo Hàn trong cung khá giống nhau, phong cách đều là thuộc loại đơn giản thanh lịch.

“Vây sao?”

Diệp Nhiên lắc đầu.

“Phụ thân hiện tại là canh giờ nào rồi?”

“Vừa qua giờ Tỵ ( chín giờ )”

“Nga. . . . . .”

Thấy trời tối như vậy, y còn tưởng đã nữa đêm rồi chứ.

“Làm sao vậy?”

Diệp Minh Hàn ngã một ly trà đưa tới bên môi Diệp Nhiên, hắn cũng không động thần, chính là bình tĩnh nhìn thấy hắn.

“Không có việc gì.”

Diệp Nhiên lắc đầu, càng nép sát vào lòng ngực vốn chẳng hề ấm áp của Diệp Minh Hàn.

Vừa rồi y đột nhiên có một cảm giác, lại không thể nói rõ đó là gì, nhưng khi thấy Diệp Minh Hàn lại đột nhiên cảm thấy khổ sở.

“Phụ thân, sư bá là ai a? Vì sao lại ở trong hoàng cung?”

Diệp Nhiên không thích cái không khí đột nhiên im lặng ngưng trọng thế này, cười cười  ngẩng đầu, từ dưới nhìn lên tuấn nhan lúc nào cũng băng lãnh của người nọ.

“Hắn. . . . . .”

Mới vừa mở miệng nói một chữ, Diệp Minh Hàn liền dừng lại.

“Hắn đến đây.”

Đến đây? Là sư bá đến sao?

Diệp Nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn ra cửa.

Cửa bị mở ra, chỉ thấy người tới một thân minh hoàng theo một con rồng ngũ trảo đang bay lên, đầu đội đế vương quan, mày kiếm phi dương, mắt phượng híp lại, sóng mũi cao vợi, bạc thần khẽ cong, diện mạo tuấn lãng như ngọc, lại mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ, người ấy chỉ đứng mà mà đã như một phen lợi kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén làm người khác không thể không chú ý.

Diệp Nhiên thoáng kinh ngạc, đây là chính là đế vương sao? Sư bá là đương kim Hoàng đế?

“Sư đệ, biệt lai vô dạng a!”

Dạ Hạo Thiên phất tay ra hiệu cho những người phía sau lui ra, lập tức đóng cửa vào nhà, đến cạnh bàn ngồi xuống.

“Ân.”

Diệp Minh Hàn không hề liếc nhìn người tới, không chút biểu tình, nhưng Diệp Nhiên trong lòng hắn lại lộ ra một nụ cười ôn hòa.

Xem ra quan hệ giữa sư bá cùng phụ thân rất tốt a! Tuy rằng biểu tình phụ thân không có biến hóa gì, nhưng hơi thở lại nhu hòa không ít.

“Nga? Sư đệ, ngươi không cần nói cho ta biết, bé con đang nằm trong lòng là hài tử của ngươi a!”

Dạ Hạo Thiên liếc nhìn Diệp Nhiên một thoáng, rồi lại nhìn về phía Diệp Minh Hàn, nhíu mày.

“Ân, nhi tử của ta, Diệp Nhiên.”

Diệp Minh Hàn cúi đầu đáp lại, rồi cuối nhìn Diệp Nhiên, ánh mắt ngập tràn ôn nhu thản nhiên.

“Phốc. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . .”

Dạ Hạo Thiên đang ở uống trà, phun hết ngụm trà trong miệng ra, thiếu chút nữa là bị sặc chết.

Diệp Minh Hàn mặt mày lạnh lùng, vươn một bàn tay che trước mặt Diệp Nhiên, ống tay áo dài rộng vung lên, nước trà đang văng đến dột nhiên đối hướng bay ngược trở về người Dạ Hạo Thiên.

Dạ Hạo Thiên nhẹ nhàng nghiêng sang một bên, tránh thoát băng châu nghênh diện mà đến nọ.

“Ta không có nghe nói ngươi thành thân.”

“Ta không thành thân.”

Hàn khí Diệp Minh Hàn chỉa thẳng vào Dạ Hạo Thiên thẳng tắp mà đi.

“Không thành thân lại có hài tử? Ta có thể. . . . . .”

Nói một nửa, Dạ Hạo Thiên đột nhiên dừng, hắn đại khái hiểu được ý Diệp Minh Hàn.

Thế nhưng, như vậy cũng có thể sao?

Hết Đệ nhất quyển – Hoàng cung dạ hành (Buổi tối vào hoàng cung)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.