Du Nhiên Ngạo Hàn

Chương 18: Chương 18




CHƯƠNG 18

 

Dạ Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy mình có chút nhiều chuyện, cái sự tín nhiệm giữa hai phụ tử kia, dù là mình có hoài nghi phải chăng cũng chỉ là dư thừa?

Hài tử kia tuy rằng luôn giữ gương mặt tươi cười ôn hòa, thế nhưng lại rất bất đồng, cười với người khác, trong mắt lại luôn tồn tại sự xa cách thản nhiên, chỉ có khi cười với Diệp Minh Hàn mới có  chân thành cùng ôn nhu.

Nghĩ, không khỏi bật cười: “Sư điệt không cần quá mức để ý, làm Hoàng đế lòng nghi ngờ luôn rất nặng, phụ thân này của ngươi tuy rằng tính tình lạnh lùng, tâm tư lại quá mức đơn thuần, làm sư huynh, ta cũng chỉ có thể giúp hắn để ý một chút.”

Lúc này trong mắt Dạ Hạo Thiên đã mất đi hoài nghi, hơn một phần chân thành cùng vui sướng, hắn tin tưởng mắt nhìn người của mình, có lẽ y xuất hiện thật sự có thể thay đổi một số chuyện.

Làm một kẻ đứng trên cao, luôn sẽ cô đơn, chỉ có khi đối mặt sư phó cùng sư đệ lạnh như băng này, hắn mới có thể biểu lộ chân tâm, hắn là tự đáy lòng hy vọng có người có thể đối xử tốt với vị sư đệ này.

“Sư bá nói đùa, sư bá làm vậy chính là thể hiện sư bá thật sự quan tâm phụ thân, Nhiên nhi nên cảm kích sư bá mới đúng, nào lại dám không để ý đến sư bá.”

Nhìn ra Dạ Hạo Thiên bất đắc dĩ cùng chân thành, Diệp Nhiên cười ôn hòa hơn vài phần, cũng chân thành thêm không ít.

Ít nhất y biết Hoàng đế sư bá này, là thật quan tâm phụ thân, như vậy phần chân thành kia là bởi vì y hay là vì phụ thân đã không còn quan trọng nữa.

“Vậy thì tốt rồi, Nhiên nhi muốn đi cứ đi đi, Dung Thanh.”

Dạ Hạo Thiên đối Diệp Nhiên ôn hòa nói, khi ngẩng đầu gọi người lại mang theo một loại khí thế không giận tự uy.

“Vâng, có Dung Thanh.”

Cách môn, truyền đến tiếng Dung Thanh cung kính đáp lại.

“Tiểu công tử muốn đi dạo chơi, an bài vài người đi theo, đừng cho những kẻ đui mù va chạm  y.”

“Tuân lệnh”

Diệp Nhiên ngẩng đầu nhìn  Diệp Minh Hàn, đợi đối phương đáp lại.

“Hảo, không cần đi quá xa.”

Diệp Minh Hàn cầm lấy áo choàng một bên khoát lên người y.

“Ân.”

Diệp Nhiên gật đầu, khi xoay người hướng Dạ Hạo Thiên cười cười, mới bước ra ngoài.

Cửa phòng lập tức lại đóng lại từ bên ngoài, trong phòng nhất thời tĩnh lặng.

“Thật nghĩ không ra a, sư đệ mà cũng có lúc ôn nhu như thế.”

Dạ Hạo Thiên quay đầu nhìn Diệp Minh Hàn, thấy ánh mắt hắn còn dừng trên cửa, trêu ghẹo nói.

“Hừ, không cần ở trước mặt ta nhắc tới nữ nhân kia nữa.”

Diệp Minh Hàn giương mắt lạnh lùng nhìn hắn, mang theo ý cảnh cáo.

Nữ nhân kia? Lăng Uyển Nhi?

“Y không phải nói y biết?”

Dạ Hạo Thiên nhếch mi, hài tử kia không để ý, hắn để ý làm chi?

“Ân, y nhìn thấy.”

Diệp Minh Hàn đề thấp thanh âm, vào tai Dạ Hạo Thiên lại như một tiếng thở dài.

Lại nhớ đến cái thân hình trĩ nhược nho nhỏ đó, vẻ mặt bình tĩnh nhìn người khác tử vong, cùng hắn. . . . . .

“A, quả nhiên cha nào con nấy a, đều vô tình giống nhau đâu!”

Hắn biết Diệp Minh Hàn vô tình, không nghĩ tới hài tử của hắn tình cảm cũng đạm bạc như thế.

“Vậy ngươi lần trước đến sao không nói với ta về y?”

Dạ Hạo Thiên chỉ chính là năm năm trước Diệp Minh Hàn đến.

“Đã quên.”

Lần trước đến, hắn ở trong cung không tới một canh giờ.

“Vậy ngươi lần trước trở về gấp như vậy, là bởi vì hắn?”

Dạ Hạo Thiên không biết nói gì cho phải.

Lần trước Diệp Minh Hàn đến khí tức bất ổn, hắn còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì.

“Ân, ta lo lắng.”

Dùng khinh công chạy đi, cho dù Diệp Minh Hàn võ công cao cường, thân thể cũng có chút ăn không tiêu, trở lại Ngạo Hàn Cung khí tức bất ổn, còn thổ huyết, nhưng hết thảy những thứ này Diệp Minh Hàn chưa từng nói qua, Diệp Nhiên lại không thể nào biết được.

“Ai, ngươi a, luôn như vậy không thể làm cho người khác bớt lo lắng, lần này đến đây ở lâu một chút, sư phó dùng bồ câu đưa tin cho ta, nói ít ngày nữa mới đến, đến cùng cũng phải cho ông nhìn đồ tôn chứ.”

Dạ Hạo Thiên bảy tuổi đi theo Tiêu Diêu Tán Nhân, khi hắn mười tuổi Diệp Minh Hàn năm tuổi được mang lên núi, sư phó thường xuyên không ở trên núi, cho nên hắn cùng Diệp Minh Hàn hai người ở chung lâu nhất, khi hắn tranh vị giết tất cả những người có quan hệ huyết thống với mình, ở trong lòng đã thật sự xem Diệp Minh Hàn là thân nhân.

“Ân, tình huống của ngươi thế nào?”

Biết Dạ Hạo Thiên thật sự quan tâm hắn, thanh âm Diệp Minh Hàn cũng nhu hòa vài phần.

“Hừ, còn không phải vẫn thế, một đám lão già ngu muội, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, lại cậy già lên mặt, quả thực không biết sống chết!”

Nghĩ đến bộ mặt những kẻ dối trá trong triều, trên mặt Dạ Hạo Thiên lộ vẻ khinh thường.

“Có gì để lo âu chứ? Giết là được! Nếu có chuyện gì, cho Ảnh biết, đến báo ta một tiếng.”

Diệp Minh Hàn thản nhiêm nói xong, mạng người trong mắt hắn không đáng giá một văn tiền.

“Ta sẽ xử lý tốt, ngươi trời sanh tính lãnh đạm, tốt nhất không nên cuốn vào mớ thị phi dơ bẩn này.”

Diệp Minh Hàn cũng không phải loại người giỏi đùa giỡn với quyền mưu, Dạ Hạo Thiên cũng không hy vọng hắn bị vấy bẩn

“Vô phương, ngươi muốn! Người, ta giết!”

Âm mưu thì phải giao cho người biết đùa, hắn chỉ thích hợp làm chuyện đơn giản.

“Chuyện này ngươi không cần quan tâm, lại nói tiếp, muốn ta tặng một Ảnh cho Nhiên nhi không?”

Biết Diệp Minh Hàn là muốn giúp mình, nhưng hắn tự mình có thể xử lý mấy chuyện này, hơn nữa, phần đen tối này hắn không muốn Diệp Minh Hàn nhìn thấy.

Con người tâm như hàn băng, mặc dù lạnh, nhưng lại sạch sẽ, còn hơn loại người hai tay dính đầy huyết tinh như hắn, hắn vẫn hy vọng Diệp Minh Hàn có thể bảo trì nguyên dạng là tốt rồi.

“Không cần, y có.”

Diệp Minh Hàn biết dụng ý của hắn, cũng không nhắc lại chuyện này, nhưng hắn trả lời quá tự nhiên lại khiến Dạ Hạo Thiên bất mãn.

“Ngươi mang Ảnh cho y ?”

Ảnh, danh như ý nghĩa đó là cái bóng của người khác, không dễ dàng lộ diện, chỉ tại chủ nhân nguy hiểm đến sinh mệnh mới ra tay, là bảo mệnh vương bài cuối cùng.

“Ân, ta không cần.”

Lời này cũng mang theo nhiều điểm ngạo khí, lấy võ công của hắn, nếu còn có thể gặp chuyện không may, vậy có người khác cũng là vô dụng.

“Ngươi. . . . . . Quên đi. . . . . .”

Ngẫm lại, Dạ Hạo Thiên vẫn buông tha, sư đệ không gấp, sư huynh gấp chết cũng vô dụng thôi.

“Chúng ta đi xem Nhiên nhi đi.”

Dạ Hạo Thiên nháy mắt nhìn hắn, mang theo vài phần trêu chọc.

Diệp Minh Hàn liếc cũng không thèm liếc, lập tức mở cửa đi, Dạ Hạo Thiên theo phía sau từng bước thở dài.

Ai. . . . . . Thật là có hài tử thì không cần sư huynh a!

Nhưng trên mặt lại mang theo vài phần ý cười, chỉ cần hắn có thể tìm được người hắn nguyện ý trả giá, chỉ cần hắn có thể tìm được người có thể để cho hắn trả giá, vậy là mình có thể yên tâm rồi.

Vị sư đệ này của hắn, đã cô độc lâu lắm !

Hết đệ nhất quyển – Sư huynh sư đệ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.