CHƯƠNG 20
Ngày thứ hai sáng sớm, Diệp Nhiên cùng Diệp Minh Hàn còn đang dụng tảo thiện, Dung Thanh tiến vào, tay áo rủ xuống làm tư thế thỉnh.
“Bệ hạ thỉnh Diệp công tử đi qua, nói có việc cần thương lượng.”
Diệp Minh Hàn nhìn thoáng qua Diệp Nhiên, không hề động đậy.
“Phụ thân, sư bá tìm ngươi khẳng định là có chuyện, ngươi đi đi! Nhiên nhi sẽ ngoan ngoãn dùng cơm mà.”
Diệp Nhiên biết hắn cố kỵ, ngẩng đầu nhìn hắn cười.
“Ân, ăn cơm cho hết!”
“Hảo!”
Thấy Diệp Nhiên đáp ứng, Diệp Minh Hàn mới đứng lên đi theo Dung Thanh.
Khi ăn được một nửa bánh bao trong tay, cung nữ vào báo, nói”Ngũ hoàng tử cầu kiến!”
“Ân, để cậu ta vào!”
Vừa buông tay xuống, lập tức liền nhớ đến hài tử vẻ mặt lạnh lùng kia.
Bất quá, sư bá rốt cuộc phái bao nhiêu người canh giữ ở đây a, ngay cả hoàng tử đến cũng cần phải cầu kiến.
Cửa bị mở ra, hài tử vẻ mặt bình tĩnh theo sau cung nữ dẫn đường, tự động ngồi vào cạnh bàn, thấy cung nữ đóng kỷ cửa lui ra, mới quay đầu nhìn Diệp Nhiên.
“Đã dùng tảo thiện chưa?”
Diệp Nhiên nhìn cậu ôn hòa cười.
“Ân.”
Không nghĩ tới sẽ nghe thấy thanh âm trả lời, Diệp Nhiên sửng sốt một chút, lập tức cười ôn hòa.
“Vậy Ngũ hoàng tử tìm ta có chuyện gì sao?”
Hài tử kia chỉ dõi theo y, im lặng không nói.
Diệp Nhiên lơ đểnh cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn bánh bao, uống cháo của mình . . . . .
Sau một lúc, khi Diệp Nhiên rốt cục buông đũa, gọi cung nữ thu dọn bàn xong, hài tử nọ mới mở miệng.
“Ta là Dạ Hối, không cần bảo ta Ngũ hoàng tử.”
Diệp Nhiên chú ý tới khi cậu nói ra hai chữ Dạ Hối, trong mắt hiện lên một tia chán ghét, tuy rằng chỉ thoáng qua, nhưng cũng nhìn thấy rõ ràng.
“Hảo, ta là Diệp Nhiên.”
Tuy không biết vì sao Dạ Hối chán ghét cái tên của bản thân nhưng y bình thường sẽ không quá thắc mắc chuyện tư của người khác, cho nên Diệp Nhiên đầy mặt ôn hòa nói ra tên mình, không hỏi thêm gì nữa.
Dạ Hối gật đầu, hai mắt thẳng tắp chăm chú nhìn Diệp Nhiên, ánh mắt đó là đánh giá, là thăm dò, là tự hỏi.
“Ngươi vì sao giúp ta?”
Nghĩ đến mình chẳng qua là ở trước mặt sư bá thuận miệng nhắc tới, hài tử này lại xem đó là mình đang giúp cậu, Diệp Nhiên cười mang theo bất đắc dĩ.
“Giúp ngươi sao? Ta thật thấy mình không giúp ngươi, ngược lại hại ngươi a.”
Dạ Hối cũng không nói gì, như là đang đợi y nói tiếp.
Diệp Nhiên cười, nhưng trong nụ cười lại mang theo vài phần bi ai.
“Ngươi thân tại hoàng gia, vốn không bị Hoàng Thượng chú ý, chỉ biết ở một góc sáng sủa yên lặng lớn dần, tuy nhìn qua sẽ thấy cực khổ, nhưng như thế lại không bị cuốn vào trong những thị phi phức tạp, hiện tại ngươi bị Hoàng Thượng chú ý, thái độ hắn đối với ngươi sẽ ảnh hưởng đến an nguy tương lai của ngươi, có thể nói là ta một tay đẩy ngươi ra trước tầm mắt của mọi người, ngươi nên hận ta mới đúng, sao lại cảm thấy ta đang cứu ngươi?”
Dạ Hối nhìn y, đáy mắt lạnh lùng thế nhưng dần tản lui.
“Ngươi đã cứu ta! Nếu trong cái hoàng cung này chẳng đơn giản như ngươi nói, thì ta tuyệt đối cũng không có khả năng bình yên sống đến lúc trưởng thành.”
Tựa hồ nghe ra ý tứ trong lời cậu, còn mang theo một tin tức nào đó, thế nhưng Diệp Nhiên sẽ không bao giờ hỏi đến chuyện người khác không muốn nhắc tới, nên vẫn giữ im lặng.
Ai ngờ Dạ Hối bình tĩnh nhìn y một lúc lâu, phun ra một câu khiến Diệp Nhiên kinh ngạc thật lâu.
“Ta không phải người ở thế giới này.”
Thấy Diệp Nhiên giật mình thất thần không nói lời nào, Dạ Hối cúi đầu tiếp tục nói xong.
“Ta sinh hoạt tại thế kỷ 21, ta bất quá chỉ là một du hồn, ta không biết sao ta rõ ràng đã chết rồi mà vì sao lại sống lại ở nơi này.”
“Vì sao nói cho ta biết?”
Kinh ngạc qua đi Diệp Nhiên càng thấy kinh ngạc hơn, cậu vì sao muốn nói cho y biết những thứ này?
“Ta cũng không biết, trực giác của ta nói cho ta biết, ta có thể tin tưởng ngươi.”
Dạ Hối ngẩng đầu nhìn y, trong mắt mang theo ý cười thản nhiên.
“Ta cũng vậy a!”
Diệp Nhiên bình thản cười, lần này đến phiên đối phương kinh ngạc.
Đợi Dạ Hối phản ứng lại, lập tức đứng lên, lớn tiếng reo: “Ngươi không thấy chuyện này thực quỷ dị sao? Vì sao. . . . . .”
Cậu vẫn rất khó chấp nhận chuyện mình đã chết vậy mà lại mang theo ký ức sống lại thành một hài tử, luôn thấy tất cả như thế chỉ là một giấc mộng, mà đã là mộng thì phải có lúc tỉnh, cho nên cậu phong bế tất cả giác quan của mình, chờ đợi một ngày cỏ thể tỉnh mộng.
Còn nhớ rõ hài tử này đứng ở đó, mang theo một ánh mắt thấu rõ mọi thứ nhìn cậu, làm cậu có cảm giác mình không thể che giấu được bất cứ thứ gì dưới ánh mắt đó, làm cậu kinh khiếp, cuối cùng thế nhưng làm cậu thấy hoảng sợ mà bỏ chạy.
Lại tuyệt không nghĩ đến y lại giống hệt mình, nhưng vì sao, vì sao y lại có thể thoải mái như vậy? Chuyện kì quái đến thế, vì sao y có thể dễ dàng chấp nhận như vậy?
“Mỗi người đều có vận mệnh của mình, mặc kệ chúng ta vì sao đã chết mà sống lại, chúng ta cứ xem như đó là một loại ân huệ trời cao ban cho mình, hoặc là một loại thí luyện, chúng ta hẳn nên cao hứng, bản thân mình hơn hẳn người khác một đời, có thể làm những chuyện mà kiếp trước mình làm không được, tùy tâm sở dục sống qua cả đời này. Cho dù tất cả ở đây chỉ là cảnh trong mơ, thì đến khi tỉnh mộng cũng sẽ không có gì để tiếc nuối!”
Diệp Nhiên vẫn thanh thiển cười, Dạ Hối lại giật mình ngây người trừng mắt
Vì sao y đồng dạng cũng là một hài tử, lại luôn có thể cho cậu một cảm giác an tâm chứ?
Lời nói đó như lấp đầy khoảng trống trong lòng cậu, nơi đó đến giờ vẫn luôn tràn ngập sương mù dày đặc, vẫn áp lực vô thố, thế nhưng chỉ vì một câu của người này mà tất cả đều tan biến, cả người như là được gột rửa, cảm giác toàn thân thoải mái vô cùng.
“Ta thích ngươi!”
Cuối cùng lạnh lùng trong mắt Dạ Hối toàn bộ thối lui, mang theo ý cười, như hoa sen sau cơn mưa, thanh nhã di nhân (thanh nhã đến mức làm cho người ta thấy sung sướng vui vẻ).
“Ta cũng thực thích ngươi a!”
Thấy cậu đã không còn cái cảm giác thẫn thờ như lúc ban đầu gặp gỡ, cả người bây giờ tựa như được rót vào linh hồn, Diệp Nhiên cũng thay cậu cao hứng.
Thật có cảm giác xa quê gặp bạn cũ a!
“Ngươi về sau nếu có chuyện gì, đến Ngạo Hàn Cung tìm ta.”
“Hảo!”
Hiếm khi mới gặp được một người có thể nói là đồng hương, Dạ Hối cũng thật cao hứng.
“Hoàng nhi cùng sư điệt đang nói chuyện gì? Mà vui vẻ đến thế? Có thể nói cho trẫm nghe một chút không?”
Dạ Hạo Thiên cùng Diệp Minh Hàn vừa bước vào, chỉ thấy hai người không biết đang nói chuyện gì, đều cười đến mặt mày loan loan.
“Phụ thân.”
Diệp Nhiên lập tức đứng lên gọi, một bên Dạ Hối lại lập tức thu liễm ý cười trên mặt, mang theo biểu tình chán ghét nhìn về phía Dạ Hạo Thiên.
Diệp Minh Hàn ôm Diệp Nhiên vào lòng, cùng nhau nhìn về đôi Hoàng đế phụ tử đứng bên kia.
Thế nhưng cái bầu không khí này, sao lại có cảm giác thật kì quái a?
Hết đệ nhất quyển – Hoàng tử Dạ Hối
Ai Trang Chu mơ hóa bướm, hay là bướm mơ hóa Trang Chu!? Thế sự vô thường a~~