Du Nhiên Ngạo Hàn

Chương 22: Chương 22




CHƯƠNG 22

Diệp Nhiên nhìn Tiêu Diêu Tán Nhân bấm đốt tay tính thì đã biết xảy ra chuyện gì, nhớ tới Tiêu Tuấn từng nói với y, Tiêu Diêu Tán Nhân tinh thông thiên tính, người như vậy sao lại có thể không nhìn ra y đến từ dị thế?

 

Nhìn thoáng qua Diệp Minh Hàn vẻ mặt lo lắng, cho đối phương một nụ cười, quay đầu nhìn Tiêu Diêu Tán Nhân, vẫn là vẻ mặt bình tĩnh.

“Phải, là ta!”

Chờ bị người vạch trần, không bằng hào phóng thừa nhận.

Dạ Hối bên cạnh y cũng hiểu xảy ra chuyện gì, lập tức mở miệng nói theo.

“Không riêng y, ta cũng vậy!”

Diệp Nhiên nhìn cậu cười cười, đối phương trả lại một vẻ mặt không sao cả.

“Ân? ? ? ?”

Trong thanh âm Dạ Hạo Thiên đã có tín hiệu nguy hiểm.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hình như chỉ có mình hắn là không biết gì?

Hắn chán ghét loại cảm giác này!

Trong phòng không khí trở nên quái nói không nên lời dị, Tiêu Diêu Tán Nhân lại đột nhiên cười ha ha.

“Aha cáp, rốt cục để ta tìm được rồi!”

Ân? ? ?

Trong phòng tất cả mọi người đều không hiểu gì mà nhìn ông?

Đây rốt cuộc . . . . . là tình huống gì?

Chỉ chỉ Diệp Nhiên, “Ngươi lưu lại, những người khác đều đi ra ngoài cho ta, bảo vệ tốt cửa, ai cũng không được phép vào!”

Diệp Nhiên nhìn Diệp Minh Hàn lộ ra một nụ cười cái trấn an, lắc đầu nói cho đối phương, không cần lo lắng, Diệp Minh Hàn bình tĩnh đích nhìn y một cái, mới đi ra ngoài.

“Ta. . . . . .”

Dạ Hối vừa định mở miệng hỏi Tiêu Diêu Tán Nhân, cậu cùng Diệp Nhiên là giống nhau, vì sao ông chỉ để lại một mình Diệp Nhiên, lại lập tức bị người xách cổ áo lôi ra cửa.

“Chết tiệt Dạ Hạo Thiên, ngươi bỏ ta xuống!”

Dạ Hối số chết giãy dụa, nhưng mà một hài tử năm tuổi sao có thể đánh thắng một đại nhân, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa từ từ khép lại trước mắt mình.

Diệp Nhiên nhìn người ngồi đối diện đang nhìn y cười không chút hảo ý kia, bất đắc dĩ mở miệng hỏi.

“Sư tôn lưu lại một mình Nhiên nhi chính là có việc?”

Ai ngờ y vừa mở miệng, Tiêu Diêu Tán Nhân lại cười ha ha.

“Sư tôn a? . . . . . . Aha cáp, không nghĩ tới có một ngày ta sẽ bị ngươi gọi là sư tôn a, nếu về sau. . . . . .”

Câu nói kế tiếp nói thanh âm quá nhỏ, Diệp Nhiên không nghe rõ ràng, vẻ mặt mơ hồ.

Có cái gì không đúng sao?

“Ngươi không sợ?”

Tiêu Diêu Tán Nhân nhìn y, nét cười trên mặt quỷ dị vô cùng

“Sợ cái gì? Nên đến thì cuối cùng vẫn đến!”

Diệp Nhiên vẫn là vẻ mặt bình thản, dù sao mặc kệ phát sinh chuyện gì, y cũng không sợ hãi, chính là phụ thân. . . . . .

“Ha ha, không hổ là. . . . . . Nhiên nhi đúng không? Ta biết ngươi từ dị thế tới, hơn nữa, ta còn biết ngươi vì sao sẽ xuất hiện ở đây!”

Tiêu Diêu Tán Nhân cuối cùng thu lại nụ cười bất thường của mình, nhìn biểu tình Diệp Nhiên trở nên có chút nghiêm túc.

“Vậy sao?”

Diệp Nhiên ngẩn ra lại lập tức khôi phục bình thường, kỳ thật thế nào đều đã không còn quan trọng nữa rồi!

“Ngươi nhận thức nó không?”

Tiêu Diêu Tán Nhân đưa qua một thứ gì đó, Diệp Nhiên vươn tiếp nhận, vừa nhìn kỹ, vẻ mặt lại là kinh ngạc.

“Đây. . . . . . đây không phải. . . . . .”

Đây không phải là hồ diệp ngọc bội đời trước mẫu thân đưa cho y sao? Nó vì sao lại ở nơi này?

“Quên đi, có một số việc ngươi không cần hiểu được, ngươi chỉ cần biết rằng, ngươi sẽ ở đây, không phải ngẫu nhiên, mà là tất nhiên (bài này thấy quen quen ta hình như giống câu mội chuyện đều là tất nhiên của yuko thì phải), không cần lo lắng bất cứ chuyện gì, cứ hảo hảo mà sống, sống một cuộc sống mà ngươi muốn sống là được!”

Thấy Diệp Nhiên vẫn là vẻ mặt mơ hồ không rõ, Tiêu Diêu Tán Nhân lắc đầu, cũng không tính toán giải thích thêm.

Cầm lấy ngọc bội quăng lên không trung, ngọc bội thế nhưng không lập tức đến rơi xuống, mà là ở giữa không trung chậm rãi phát ra từng đợt hào quang, khi hào quang biến mất, đã không còn nhìn thấy ngọc bội? Chỉ có một con con bướm cực đại toàn thân xanh biếc, vỗ vỗ cánh, đừng trên bàn tay Tiêu Diêu Tán Nhân vươn ra, rồi từ cánh cửa sổ đang mở bay đi mất .

“Này. . . . . . Nó. . . . . .”

Diệp Nhiên không biết nên phản ánh thế nào, chuyện phát sinh đến tận giờ, làm đại não y cũng sắp đình chỉ vận chuyển.

“Nó chỉ là trở về nơi nó nên trở về .”

Nếu không trả nó về, lão gia hỏa U Minh Tư sẽ tức giận .

Tiêu Diêu Tán Nhân quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Diệp Nhiên.

“Việc này xem như đã qua không cần phải nhớ, ngày sau ngươi nếu. . . . . . Sẽ hiểu được vì sao lại thế ? Mà hiện tại, ta lưu một mình ngươi lại, chính là muốn hỏi ngươi một câu, ta có ý muốn thu ngươi làm đồ đệ, ý của ngươi thế nào?”

“Ta. . . . . .”

Diệp Nhiên nhắm mắt lại, hít sâu, quăng hết tất cả những thứ bất khả tư nghị vừa nãy ra sau đầu, đợi đại não khôi phục thanh minh, mới ngẩng đầu nhìn Tiêu Diêu Tán Nhân.

“Vì sao?”

Đều nói Tiêu Diêu Tán Nhân là truyền kỳ nhân vật, hai đồ đệ của ông cũng là bất phàm, vậy vì sao ông nguyện ý thu một kẻ bình thường như mình làm đồ đệ? Đơn giản chỉ là vì lai lịch ly kỳ của mình sao?

“Thiên cơ không thể tiết lộ! Ngươi chỉ cần nói cho ta biết, ngươi muốn? Hay là không muốn?”

Tiêu Diêu Tán Nhân vuốt  cằm, vừa nói vừa rung đùi đắc ý.

Kỳ thật mặc kệ Diệp Nhiên có nguyện ý không, đồ đệ này ông nhất định phải thu.

Hẳn là nhìn ra sự kiên quyết trong mắt ông, Diệp Nhiên quan sát một lức, cuối cùng đi đến trước mặt Tiêu Diêu Tán Nhân quỳ xuống.

“Đồ nhi bái kiến sư phó!”

Mặc kệ Tiêu Diêu tán vì sao muốn thu y làm đồ đệ, nhưng y cảm nhận được ông không có ác ý với mình.

Một khi đã như vậy, bái sư cũng không sao cả.

Nói xong, liền muốn dập đầu, lại lập tức bị Tiêu Diêu Tán Nhân giữ lại.

Tiêu Diêu Tán Nhân vẻ mặt không yên lòng, y dập đầu bây giờ, về sau y nếu. . . . . . ông chỉ sợ sẽ phải chết thực thảm!

“Sư phó?”

Bái sư không phải cần dập đầu sao? Hiện giờ lại là thế nào? ?

“Hắc hắc, không cần dập đầu  không cần dầu đầu, ra gọi họ vào đi!”

Tiêu Diêu Tán Nhân cười có chút xấu hổ.

“Vâng”

Tuy rằng cảm thấy sư phó có chút kỳ quái, Diệp Nhiên cũng không nói nhiều cái gì, mở cửa phòng ra liền lập tức bị người ôm vào trong lòng.

“Phụ thân. . . . . .”

Cao thấp nhìn quét y một vòng, thấy y vô sự, Diệp Minh Hàn mới yên lòng, Dạ Hạo Thiên vẻ mặt lạnh lùng cùng Dạ Hối đi theo phía sau, vào trong.

“Sư phó.”

Diệp Minh Hàn cùng Dạ Hạo Thiên cung kính gọi.

“Ân. Gọi các người tiến vào, là nói cho các ngươi một chuyện, ta đã thu Nhiên nhi làm quan môn đệ tử, về sau các ngươi đều phải bảo vệ y thật tốt cho ta, y nếu gặp chuyện không may, ta sẽ nhằm các ngươi mà hỏi.”

Tiêu Diêu Tán Nhân miễn cưỡng lên tiếng, càng nói vẻ mặt càng lạnh lệ.

“Vâng . . . . . người mà sư phó nói. . . . . . là Nhiên nhi sao?”

Diệp Minh Hàn sửng sốt, vẫn chưa nói được gì, chỉ là thần tình sâu kín nhìn Diệp Nhiên.

Dạ Hạo Thiên cũng là vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

Khi sư phó thu bọn họ làm đồ đệ liền nói cho bọn họ điều kiện duy nhất, đó là cho bọn họ về sau bảo vệ tốt một người.

Khi đó Dạ Hạo Thiên cùng Diệp Minh Hàn liền vẫn nghĩ, người khiến sư phó tận tâm tận lực muốn bảo vệ là ai?

Chính là không nghĩ tới thế nhưng lại là. . . . . .

“Ân! Các ngươi nhớ rõ thì tốt rồi, ngày mai ta sẽ dẫn y đi, các ngươi có chuyện gì muốn nói thì nói đi, chạy vài ngày đường, ta cũng mệt mỏi, tìm một chỗ ngủ thôi!”

Tiêu Diêu Tán Nhân đứng lên vươn người một cái, nói vừa xong, người chớp mắt đã không có bóng dáng, còn lại mấy người hai mặt nhìn nhau.

Mọi chuyện phát sinh quá mức đột ngột, thực đắc làm cho người ta rất khó nhận a!

Hết đệ nhất quyển – Ly kỳ bái sư

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.