Du Nhiên Ngạo Hàn

Chương 24: Chương 24




CHƯƠNG 24

 

       Từ lúc Diệp Minh Hàn bắt đầu nhớ được, thì nữ nhân sinh hắn chưa từng cười với hắn bao giờ, nàng luôn tránh hắn thật xa, ngẫu nhiên chạm mặt nhau, cũng chỉ mang theo oán hận cùng chán ghét.

       Bởi vì nàng không thương nam nhân kia, lại bị bức sinh hài tử cho gã, nàng hận nam nhân đó, cũng hận hài tử của gã.

 

       Mà kẻ hắn gọi là phụ thân ấy lại hết sức lạnh nhạt, hết sức khinh thường hắn, mặc cho Diệp Minh Hàn nho nhỏ ở Diệp gia trang sống một cuộc sống không bằng cả một nô bộc, không nghe không hỏi. Gã hận nữ nhân kia rất không biết điều, hận tâm nữ nhân kia không thuộc về mình, rồi tiếp đó là giận chó đánh mèo sang hài tử nàng ta sinh hạ.

       Diệp Minh Hàn nhỏ bé lớn lên dưới ánh mắt lạnh lùng xa cách của mọi người.

       Một ngày nọ lúc năm tuổi, hắn không cẩn thận đánh vỡ lưu ly đăng của Diệp gia nhị thiếu gia, bị hạ lệnh, đánh gần chết rồi quăng vào sài phòng tự sinh tự diệt.

       Đợi khi hắn thanh tỉnh, đi ra cửa phòng, mới phát hiện cả Diệp gia trang không khí trầm lặng.

       Dọc theo đường đi tùy thời có thể bắt gặp thi thể, từ nha đầu nhóm lửa ở phòng bếp, đến lão gia phu nhân của Diệp gia trang, thậm chí còn có con chó vằn hổ mà Diệp đại thiếu gia thích nhất, cũng không thể may mắn thoát được.

       Diệp gia trang to như vậy, trừ bỏ hắn Diệp Minh Hàn, năm mươi bảy nhân khẩu, không một người sống.

       Hài tử nhỏ gầy, toàn thân đầy rẫy vết thương, áo rách quần manh đứng trong một mảnh huyết sắc, ánh mắt lạnh lùng đảo qua từng xác người, không bi cũng không hỉ.

       Đó là cảnh tượng mà Tiêu Diêu Tán Nhân khi đến đã nhìn thấy.

       Bấm tay, phát hiện hài tử này cùng người nọ đời đầy dây dưa không rõ, liền hiện thân trước mặt hắn.

       Diệp Minh Hàn nhìn thấy ông, không nói gì, ánh mắt nhìn ông như thể đang nhìn một vật chết, không chút phập phồng.

       Tiêu Diêu Tán Nhân nói cho hắn, nguyện ý thu hắn làm đồ đệ, dạy hắn võ công cao nhất thiên hạ, nhưng, hắn về sau phải thề sống chết bảo hộ một người.

       Khi đó Diệp Minh Hàn thấy mình không còn nơi nào đi, liền đi theo ông.

       Khi dạy hắn Ngưng Ngọc quyết, Tiêu Diêu Tán Nhân cũng rất do dự, ông bảo Diệp Minh Hàn nếu hắn nhảy vào, không chỉ là cửu tử bán sinh (hết chín phần là chết chỉ có nửa phần là sống), hơn nữa đau đớn vô cùng, nói chưa xong, liền nghe”Bùm”Một tiếng.

       Với hắn mà nói, có gì bất đồng?

       Diệp Minh Hàn năm tuổi liền ngâm mình trong hàm trì suốt một năm, chịu đựng nỗi đau như cương đao quát cốt  (đao cứng cạo qua xương cốt), chịu đựng cơn lạnh thấu nội tâm, mắt thấy  da thịt từng chút từng chút thối rửa lại tái sinh, cho đến khi một thân băng cơ ngọc cốt hiện ra, thì tâm hắn cũng phong bế đi cái gọi là ‘tình’ lại.

       Khi sư phó mang Tiêu Tuấn lên núi nói cho hắn đó chính là là thủ hạ về sau vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội hắn, Diệp Minh Hàn thậm chí ngay cả đầu cũng không nâng lên.

       Hắn không cần, nhưng sư phó an bài luôn có dụng ý của riêng mình.

       Sư phó thường xuyên không ở trên núi, chung quanh du ngoạn, mấy tháng mới có thể trở về một chuyến, mỗi lần trở về luôn mang một bao lớn đựng vài thứ già đó cho hắn cùng sư huynh, mĩ kỳ danh viết cho bọn họ hưởng thụ thơ ấu.

       Cũng không ngẫm lại, hắn cùng sư huynh còn có cái gọi là thơ ấu mà hưởng thụ hay sao chứ?

       Sư huynh cùng hắn không giống nhau, tập chính là mưu lược, chiến thuật cùng đế vương thủ đoạn, thường xuyên một mình bày phương trận, kì cục, khi nhàn hạ, thì ngồi cạnh ao nhìn hắn, kể cho hắn nghe thân thế, nhân sinh cùng kế hoạch tương lai của mình.

       Sư huynh luôn nói với hắn, hoàng gia vô tình, cho nên sư huynh không có thân nhân chân chính, nhưng sư huynh nguyện ý xem hắn là than nhân chân chính.

       Sư huynh thường xuyên trêu đùa hắn, thường xuyên ngạnh nhét mấy thứ ngon ngon vào miệng hắn.

       Cho nên không thời gian học nghệ trên núi, là những ngày Diệp Minh Hàn trôi qua khổ cực nhất những cũng là những ngày khoái hoạt nhất.

       Lúc sư huynh bức vua thoái vị, Diệp Minh Hàn tuân sư mệnh đi giúp hắn, hoàng cung đêm đó, máu chảy thành sông, mà sư huynh cũng từ lúc đó bị mọi người xưng tụng tà đế.

       Mười lăm tuổi, sư phó nói hắn võ công đã thành, làm xong nhiệm vụ xuất sư, thì xem như đã xuất sư .

       Mà nhiệm vụ xuất sư đó là giết võ lâm minh chủ đương thời Trần Hoa Phong.

       Đêm đó, hắn một mình ra tay, cả võ lâm minh như Diệp gia trang mười năm trước chó gà không tha, mà Diệp Minh Hàn mười lăm tuổi cũng như mười năm trước, đứng giữa một đống thi thể, lạnh lùng nhìn hết thảy.

       Hắn biết trận chiến ấy bị người giang hồ nói thành hài tử may mắn sống sót của Diệp gia trang năm đó tới cửa trả thù, nhưng trên thực tế, Diệp gia trang trong miệng bọn họ căn bản không đáng nhập vào mắt hắn.

       Tiêu Tuấn là một cấp dưới cái rất có khả năng, hắn chuyển tất cả gia sản cùng thế lực còn sót lại của Trần Hoa Phong thành của mình, tạo ra một Ngạo Hàn Cung, còn thành lập Minh đường cùng thương hội.

       Đối với mấy chuyện này, Diệp Minh Hàn không hỏi đến, trước mắt hắn, chỉ là chờ người mà sư phó nói xuất hiện.

       Đêm hôm đó cùng Lăng Uyển Nhi, Diệp Minh Hàn không nhớ được gì, chỉ thấy huyết mạch nghịch lưu, khí huyết sôi trào, ngăn trở Ảnh ra tay, khi ngạnh chống một hơi chân khí còn chưa tiêu tan trở lại Ngạo Hàn Cung, cũng chỉ kịp lưu lại một câu”Không cần động thủ”, liền hôn mê.

       Ngâm mình trong hàn trì suốt nửa năm, áp chế độc tính còn sót lại, một mình ra tay giết Lăng gia một nhà cùng Đường môn phân Đường chủ đã cung cấp dược cho Lăng Uyển Nhi, tìm được chỗ Lăng Uyển Nhi trốn.

       Không nghĩ tới chính là Lăng Uyển Nhi thế nhưng sinh hạ một hài tử, còn muốn lấy hài tử kia kiềm chế hắn, xuẩn nữ nhân.

       Biết hài tử kia bất phàm, nhìn thấy cặp mắt vô dục vô cầu đó, ma xui quỷ khiến, hắn tan hết sát khí, còn đặt tên cho nó, mang nó về Ngạo Hàn Cung.

       Tiêu Tuấn cũng từng lén hỏi Diệp Minh Hàn, vì sao phải lưu lại hài tử kia? Nhưng đáng tiếc ngay cả hắn cũng không biết đáp án, thì phải trả lời thế nào đây?

       Hài tử ấy từng chút từng chút xâm nhập vào tâm của hắn, chờ hắn phát hiện ra khác thường, thì đồng nghĩa mọi việc là chuyện đã rồi.

       Tặng Ảnh cho y, hắn vẫn lo lắng, liên tục chạy suốt năm ngày đường, cho dù hắn võ công cao cường, thân thể cũng chịu không nổi.

       Nhưng khi nghe hài tử ấy mềm nhẹ gọi một tiếng”Phụ thân, ngươi đã về rồi!”Thì hắn thấy mọi việc mình làm đều rất đáng giá.

       Đợi hài tử ấy ngủ say, mới hộc ra khí huyết vẫn áp lực lại trong miệng, sau một đêm đó, lại ngâm mình vào hàn trì vài ngày để bình ổn nội lực, chính là hắn chưa từng hối hận.

       Nhìn hài tử ấy từng ngày từng ngày lớn dần, cười với hắn, nhẹ nhàng gọi hắn”Phụ thân”, còn có thể đánh đàn cho hắn nghe, nhưng lúc quyết định có dạy Ngưng ngọc quyết cho y không, thì hắn lại do dự vạn phần.

       Hài tử ấy rất buồn, tuy ngữ khí nói chuyện vẫn bình tĩnh, chính là khuôn mặt nhỏ nhắn lại trắng bệch, ánh mắt nhìn hắn cũng hỗn loạn bi thương nói không nên lời.

       Nhưng, hắn làm sao nỡ nhẫn tâm để y chịu đau đớn như hắn, khiến thân thể ấm áp kia của y chậm rãi trở nên băng lạnh như mình?

       Hắn sao nguyện ý cho đành? Xin lỗi, Nhiên nhi!

       Hắn vẫn nghĩ hài tử ấy luôn ỷ lại hắn, tín nhiệm hắn, nhưng khi hài tử ấy nói ra những lời nọ, thậm chí ngay cả đáy mắt cũng phảng phất đau thương, hắn lại lần nữa cảm nhận được cơn đau triệt nội tâm.

       Nguyên lai, hết thảy hết thảy, chỉ là do hắn tự suy diễn a!

       Nỗi lòng bất ổn làm khí huyết không ngừng sôi trào, cảm giác trong miệng hơi ngọt, cúi đầu không nghĩ để hài tử kia phát hiện, lại vẫn là bị y nhìn thấy vết máu nhỏ xuống đất.

       Nếu không tin ta, cần gì phải tỏ ra quan tâm như thế?

       Thôi, không tin thì không tin vậy, mấy năm nay Ngưng ngọc quyết vẫn không tiến triển, sư phó mà biết khẳng định rất tức giận, giờ là lúc nên hảo hào thu tâm lại.

       Về phần hài tử kia, tin tưởng Tiêu Tuấn cùng Phi Dương sẽ chiếu cố tốt.

       Thu liễm nỗi lòng, cất bước đi ra ngoài, lại bị hài tử ấy ôm lấy chân, hài tử ấy. . . . . . Khóc?

       Con người đến giờ mắt luôn mang nét cười ôn hòa, lại cuối cùng vì hắn mà rơi lệ, thôi, hắn xem như thua vào tay hài tử này.

       Xoay người ôm lấy y, nghe y lo lắng nói tin tưởng mình, từ tận đáy lòng thề, ta sẽ bảo vệ ngươi.

       Khi nghe sư huynh nhắc tới Lăng Uyển Nhi, chỉ thấy nội tâm bất an, hắn lúc này, lại hối hận năm đó mình tự tay giết nữ nhân kia, nữ nhân kia đúng là nên chết, nhưng không nên chết trong tay mình.

       Nhưng thế sự không thể quay về điểm khởi đầu, hoàn hảo hài tử ấy nói không quan tâm, cặp mắt kia vẫn đen láy, ấm áp mà không lẫn một tia giả dối như trước.

       Tuy biết sư huynh là vì mình mới hoài nghi hài tử ấy, nhưng hắn làm sao chịu được người khác hoài nghi y?

       Ta tin tưởng y, thốt ra một câu.

       Nhìn giật mình cùng nghi vấn trong mắt sư huynh, ánh mắt như cũ khẳng định nhìn hắn.

       Ở chung nhiều năm, sư huynh luôn hiểu được ý tứ của hăn.

       Sợ hài tử kia hiểu lầm, y lại chỉ bình tĩnh nói ra lời tin tưởng bên tai hắn, hàn băng trong lòng rốt cuộc hòa tan.

       Nhiên nhi, hài tử của ta.

       Đến giờ, hắn lại quên sư phó tinh thông thiên tính, sao có thể không nhìn ra chỗ bất phàm của hài tử ấy?

       Chính là van cầu ngươi, sư phó, không cần nói, một khi nói ra, có một số việc liền thành kết cục đã định.

       Đứng ở ngoài cửa, trong lòng vẫn bất an, cửa vừa mở ra, liền bước nhanh lên ôm hài tử ấy vào lòng.

       Hoàn hảo, vẫn là ấm áp, hoàn hảo, y chưa từng chịu thương tổn.

       Lúc sư phó tuyên bố thu y làm đồ đệ, cũng khẳng định người ông muốn họ bảo vệ là Nhiên nhi, trong lòng bùng lên một cảm giác vô danh.

       Khi đó hài tử này vẫn chưa sinh ra, mà không ngờ sư phó đã bố trí hết thảy.

       Nhiên nhi, ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi bất phàm như vậy, sao là người ta có thể chiếm được?

       Hài tử ấy quả nhiên không rõ xảy ra chuyện gì, chính là trừ bỏ sư phó, ai có thể chân chính hiểu được hết thảy đây?

       Hài tử ấy nhìn lệnh bài sư huynh đưa ra, không hiểu ra sao nhìn về phía mình, nếu có thể lại nên giải thích thế nào với ngươi đây, Nhiên nhi?

       Quyền lợi lớn nhất thiên hạ cùng võ công đệ nhất thiên hạ vì ngươi mà tồn tại a!

       Sư phó muốn dẫn hài tử kia đi, trong lòng bỗng thấy thật trống vắng.

       Đi đâu? Bao lâu? Ta cũng không biết a!

       Hài tử ấy cũng có vài phần luyến tiếc hắn, y nói nếu hắn không muốn y đi, y sẽ không đi, sao có thể được chứ?

       Cho dù sư phó chấp thuận, ta cũng sẽ không đồng ý, một Nhiên nhi bất phàm như thế, trời sinh nên đứng trên cao, sao hắn có thể ích kỷ để y bị bó hẹp quanh mình?

       Nhìn thấy y bị sư phó ôm đi, nhìn thấy y hai mắt đẫm lệ mông lung, trong lòng ngập tràn đau đớn, thật sự phải buông tay a!

       Muốn mở miệng gọi y, vươn tay muốn giữ chặt y, tay vô lực giơ lên, rồi lại buông xuống.

       Ta có thể làm gì đây? Ta chỉ có thể nhìn hài tử kia từng chút rời đi mình, khoảng trống trong long dần rộng ra.

       Nhiên nhi, ngươi cuối cùng cũng ra khỏi sinh mệnh của ta, ấm áp của ta cuối cùng cũng tiêu thất!

       Thôi, cũng đã kết thúc, không muốn không nỡ, đau lòng thương tâm, hết thảy cũng nên kết thúc.

       Bảo hộ Nhiên nhi, hiện tại võ công của ta còn chưa đủ mạnh, phải mạnh đến mức tuyệt không để cho y chịu chút thương tổn nào mới được.

       Đáp ứng hài tử ấy không luyện Ngưng ngọc quyết nữa, ta chỉ đành nuốt lời.

       Xin lỗi, Nhiên nhi!

       Đương nhiều năm sau khi ngươi cuối cùng cũng trở về, khi đó phụ thân đã không còn là phụ thân của bây giờ.

       Khi đó phụ thân sẽ không còn đau lòng hay không nỡ, ta sẽ có thể thả cho ngươi bay đi.

       Xin lỗi Nhiên nhi, hài tử của ta, ấm áp của ta, xin lỗi!

Hết đệ nhất quyển phiên ngoại – Hàn phi vô tình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.