Du Nhiên Ngạo Hàn

Chương 27: Chương 27




CHƯƠNG 27

 

Diệp Nhiên đi theo đường sư phó chỉ, một đường chạy vội đi, chỉ thấy thân thể nhẹ nhàng, nội tức trầm ổn, hơi thở dễ dàng lên xuống, cho dù vận công mà đi, thân thể cũng quá mệt, nghĩ đến, sư phó làm cho y xem núi sách võ công bí tịch kia, chưa chắc không có lợi!

Đi được đại khái có một nén nhang, phía trước đã dần hiện lên vẻ phồn hoa, nghe ngóng người qua lại, nguyên lai còn đang trong Huyền thổ, hơn nữa cách Dạ thành không tính xa.

 

Diệp Nhiên nghỉ ngơi chốc lát, lại lập tức lên đường, đến chạng vạng ngày thứ hai, rốt cục đứng ở cửa Dạ thành.

 

Ngồi ở lầu hai vị trí gần cửa sổ trong khách Khách tự Vân Lai, nhìn đám người tới lui, Diệp Nhiên trăm mối cảm xúc ngổn ngang, kí ức về nơi này lại hiện lên.

 

Còn nhớ rõ năm ấy năm tuổi y lần đầu tiên đến Dạ thành, những chuyện này như vừa phát sinh hôm qua, vẫn hiện lên trong mắt y vô cùng rõ ràng

 

Không biết hài tử kia thế nào?

 

Ai cũng có vận mệnh của mình, hy vọng nó không cần oán trách y!

 

Diệp Nhiên vốn định cầm lệnh bài một đường thông quan mà đi, nhưng ngẫm từ đây vào hoàng cung phải qua khá nhiều trạm kiểm soát, đi thẳng vào, quá mức rườm ra, cười cười, quyết định vẫn là học phụ thân, đợi đến đêm xông vào hoàng cung.

 

Ở Khách tự vân lại dùng xong bữa tối, đợi sắc trời ngã tối, liền đi thẳng vào hoàng cung.

 

Lúc lướt qua những gian nhà, lại nhớ tới cảnh tượng mười năm trước khi phụ thân dẫn y tới, Diệp Nhiên cảm thấy mắt hơi ươn ướt, vài ngày nữa, chỉ vài ngày nữa sẽ có thể nhìn được hắn.

 

Mấy lần lên xuống, cuối cùng dừng lại trong tiểu viện năm đó họ ở, vươn tay đẩy cửa phòng, nhìn cả căn phòng thanh lãnh, y như thấy đã trải qua thật lâu.

 

Ngón tay khẽ vuốt quá giường, bàn, ngăn tủ, chậm rãi ngồi xuống ghế.

 

Tựa hồ còn có thể nhìn thấy phụ thân ôm y lúc còn nhỏ, ngồi đối diện dùng bữa, vừa ăn vừa gắp rau cho y, mi mắt thanh lãnh như ẩn chứa như hòa.

 

Bất giác vươn tay chạm vào, ngay khi ngón tay sắp chạm dược, lại biến mất không thấy .

 

Phụ thân. . . . . . Phụ thân. . . . . .

 

Trong lòng không ngừng gọi hai tiếng làm y thấy ấm áp kia.

 

Nhìn hết thảy mọi thứ nơi đây, Nhiên nhi mới biết mình có bao nhiêu nhớ ngươi, phụ thân. . . . . .

 

Diệp Nhiên vươn tay vuốt mắt mình, cố gắng trừ đi lệ ý trong mắt.

 

Dưới ánh trăng thanh lãnh đêm tối yên tĩnh, bạch y thiếu niên ngồi giữa khung cảnh đó, ánh mắt xa xăm mà tịch liêu.

 

Đột nhiên”Ai?”Quát khẽ một tiếng, thanh âm cửa bị đẩy mạnh vang lên, đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

 

Một thiếu niên mười lăm, sáu tuổi, hàn khí dày đặc xông vào, khi nhìn thấy người ngồi bên trong, giật mình sửng sờ ở cửa.

 

“Diệp Nhiên! ?”

 

Thanh âm không xác định, làm Diệp Nhiên cũng giật mình ngây ngẩn nhìn người tới.

 

Nhìn mi mục vô cùng quen thuộc, cùng vẻ lãnh đạm dù thế nào cũng không dấu được trong mắt, Diệp Nhiên kinh ngạc mở miệng.

 

“Dạ Hối! ?”

 

“Thật là ngươi a, ta còn nói ai dám to gan như thế biết rõ nơi này không thể vào còn dám xông vào.”

 

Lạnh lùng trong mắt Dạ Hối ngay khi nhìn ra người quen, rốt cục thối lui, hóa thành kinh hỉ.

 

Đi vào, ngồi cạnh Diệp Nhiên, trên mặt cũng mang theo mỉm cười.

 

“Mười năm không thấy, ngươi vẫn là bộ dáng này.”

 

Diệp Nhiên cười cười nhìn cậu, ôn hòa mà chân thành.

 

“Ngươi đã thay đổi không ít.”

 

Cũng khó trách Diệp Nhiên không dám xác nhận, hiện tại Dạ Hối nào còn vẻ trầm lặng khi mới gặp mười mấy năm trước?

 

Tuy rằng trong mắt như cũ là vẽ lạnh đạm, nhưng ít nhất đã có linh hồn! Bất quá. . . . . .

 

“Ngươi làm thái tử ?”

 

Đúng vậy, y phục Dạ Hối tuy là bào phục của hoàng tử, nhưng lại là màu minh hoàng, chưa thấy qua bào phục thái tử, Diệp Nhiên đành phải đoán.

 

“Ai muốn làm a? Là nam nhân kia bức ta mặc.”

 

Dạ Hối bĩu môi, vẫn là vẻ mặt chán ghét, nhưng ôn nhu thản nhiên tỏa ra lại không lừa được ai.

 

“Ha hả, xem ra, ngươi sống tốt hơn mười năm trước rất nhiều.”

 

Biết nam nhân kia trong miệng Dạ Hối tất là Dạ Hạo Thiên, Diệp Nhiên cũng cười nhẹ không ngừng.

 

“Được rồi! Trước không nói mấy thứ này, ngươi nói cho ta biết mười năm nay người đi đâu? Hoàn toàn bặt vô âm tín! Nếu phải không hắn nói sư phó ngươi không hại ngươi, ta thật sẽ hoài nghi ngươi không còn sống!”

 

Dạ Hối vẻ mặt không kiên nhẫn phất tay, dấu đi vài phần mất tự nhiên trong mắt.

 

Thu hết vẻ mất tự nhiên của cậu vào mắt, Diệp Nhiên cũng không vạch trần, cười khẽ giải thích mười năm này chính mình trải qua thế nào.

 

Cửu biệt gặp bạn xưa, hai người nói nói cười cười, đều thoải mái rất nhiều.

 

Dạ Hạo Thiên vào viện, liền nghe được từng tiếng cười khẽ, nhíu mi đẩy cửa vào.

 

“Hối nhi, gặp được người nào, có thể làm ngươi thoải mái như vậy?”

 

Đợi thấy người bên cạnh đứng lên, mắt hơi nheo lại.

 

“Nhiên nhi?”

 

Diệp Nhiên chắp tay thi lễ, gọi một tiếng: “Đại sư huynh.”

 

“Thật là ngươi a, mười năm không gặp, vẫn là bộ dáng ngày xưa a.”

 

Dạ Hạo Thiên phất tay người phía sau lui xuống, đóng cửa ngồi vào cạnh Dạ Hối.

 

Diệp Nhiên cười cười, quả nhiên là phụ tử, lời nói ra chẳng khác nhau là mấy.

 

“Đại sư huynh cũng chẳng thay đổi bao nhiêu.”

 

Mười năm thời gian, Dạ Hạo Thiên trừ bỏ khí thế trở nên càng thêm trầm ổn, cũng không thay đổi nhiều.

 

Nếu nói mười năm trước Dạ Hạo Thiên là một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng, quang hoa làm người ta kinh hãi, như vậy mười năm sau Dạ Hạo Thiên như một thanh kiếm trong bao, quang hoa bị che dấu hết, làm người ta đoán không ra hư thật, lại âm thầm kinh hãi.

 

“Nói cho sư huynh nghe một chút, mười năm nay ngươi sống thế nào?”

 

Lại phải nói lại, Diệp Nhiên không mất kiên nhẫn, cười khẽ  lặp lại lần nữa lời vừa nói với Dạ Hối.

 

“Ha ha ha. . . . . . Quả nhiên là chuyện sư phó sẽ làm!”

 

Dạ Hạo Thiên cười vô cùng thoải mái.

 

Chú ý tới từ lúc Dạ Hạo Thiên vào vẫn nắm tay Dạ Hối, giữa hai người tựa hồ đang lưu chuyện một thứ gì đó.

 

Diệp Nhiên cuối đầu, chuyển ánh mắt xuống đất.

 

“Nhiên nhi hôm nay đến, là tuân mệnh sư phó, sư phó nói mấy ngày nay ta có thể đến giúp Đại sư huynh.”

 

Dạ Hạo Thiên ngón tay khẽ gõ bàn, trầm tư một lúc mới mở miệng.

 

“Ân, ta đại khái biết dụng ý sư phó cho ngươi tới. Ngày mai U quốc sứ giả đến, người đến là Cửu công chúa được xưng tụng là Cầm tiên, bọn họ lần này đến cũng chẳng phải chuyện tốt gì, Nhiên nhi đến đúng lúc, Anh Dật vương trẫm thân phong cũng đã đến lúc cho mọi người nhận thức .”

 

“Nhiên nhi hết thảy nghe sư huynh an bài, sư phó còn có một câu muốn Nhiên nhi chuyển cho sư huynh. . . . . .”

 

Lập tức đem lời Tiêu Diêu Tán Nhân nói thuật lại.

 

Dạ Hạo Thiên nghe xong, ngưng thở một thoáng, lập tức quay đầu nhìn Dạ Hối bên cạnh im lặng nảy giờ, ánh mắt híp lại, không biết suy nghĩ cái gì, sau một lúc, mới quay đầu đối Diệp Nhiên cười.

 

“Hảo, sư huynh đã biết, Nhiên nhi một đường bôn ba hẳn đã mệt mỏi, chúng ta sẽ không quấy rầy, sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai còn phải cùng sư huynh tham dự tiệc tối a!”

 

Nói xong cũng không xem phản ứng Diệp Nhiên ra sao, kéo Dạ Hối đi .

 

Diệp Nhiên lắc đầu cười khẽ, bỗng nhiên nghe được ngoài cửa sổ có thanh âm cửa sổ va chạm”Phác lăng phác lăng”, mở ra, một con bồ câu màu trắng bay vào bên trong, nhưng khi đến gần, “thịch” một tiếng tiêu thất, chỉ còn lại một tờ giấy rơi xuống đất.

 

Diệp Nhiên xoay người nhặt lên xem, không khỏi nhẹ nhàng cười.

 

Chỉ thấy tờ giấy viết: đồ đệ xuống núi, vi sư đều sẽ tặng một câu để tham khảo cho nhân sinh sau này, ngươi đi vội vàng, vi sư đã quên nói, hiện tại nói thêm. Vi sư tặng ngươi một câu “Mọi sự tùy tâm, nếu muốn thì làm, tất cả hậu quả đều có người giúp ngươi gánh vác”đề tên là bốn chữ Tiêu Diêu Tán Nhân, nét chữ cứng cáp, như thái độ bừa bãi bất kham của ông.

 

Sư phó, mặc kệ ngươi vì sao đối tốt với Nhiên nhi như vậy, Nhiên nhi vẫn rất cảm kích ngươi.

 

Cám ơn ngươi, sư phó!

 

————————————————————————————

 

Hết đệ nhất quyển – Thăm lại chốn xưa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.