Du Nhiên Ngạo Hàn

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

“Đau. . . . . .” Vẫn còn có chút tri giác, Thường Du Nhiên cảm thấy cả người mềm nhũn, còn có từng đợt đau đớn truyền đến.

Đây là chuyện gì. . . . . . ?

Y nhớ rõ y đến nghĩa trang. . . . . . Sau đó về nhà. . . . . . Nga. . . . . . Nhớ lại, tai nạn xe cộ. Mới ra nghĩa trang không xa, đã bị một chiếc xe bóng lộn đụng phải. Hoàn hảo, không có nhiều quá nhiều đau đớn.

Y hẳn là đã chết đi, chảy nhiều máu như vậy mà a.

Ở trong lòng bất đắc dĩ cười, không có ai để vướng bận, không có chuyện để vướng bận, cứ như vậy im lặng biến mất a. . . . . . Kỳ thật không phải cũng tốt lắm sao! Cuộc sống của ta cuối cùng cũng đã kết thúc, ta là không phải đã được giải thoát rồi sao?

Nhưng. . . . . . Sao lại kì lạ vậy?

Còn không kịp nghĩ nhiều, từng đợt đau đớn lại cắt đứt  suy nghĩ của Thường Du Nhiên, cùng với  đau đớn đến khó thở làm cho Du Nhiên có chút choáng váng đầu, mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy mình từ một nơi chật hẹp đi ra đi ra .

Không khí đột nhiên tràn vào làm cho Thường Du Nhiên không ngừng ho khan, nhưng nghe ra thì chỉ là  ”Oa. . . . . . Oa. . . . . . Oa”

Đây. . . . . . Rõ ràng là thanh âm của trẻ con. Ngậm miệng, thanh âm biến mất, há mồm lại là “Oa. . . . . . Oa”

Du Nhiên trong lòng cười khổ, chuyện này nên xem là gì đây? Là sống lại  hay là tá thi hoàn hồn? Là y sống lại biến thành trẻ con? Hay là y đoạt thân thể của đứa bé này?

Đang nghĩ ngợi, bên tai bỗng truyền đến tiếng nói truyện.

“Tiểu thư, là một tiểu thiếu gia nha!”

Một tấm vải bố hơi thô ráp bao bọc lấy  thân thể Du Nhiên, sau đó y được để vào trong nước để tẩy trừ, bàn tay thô ráp phủ trên người làm cho Du Nhiên có chút khó chịu vô lực vặn vẹo thân thể.

“Ngô mụ, ta đã sinh  cho hắn một đứa con trai, hắn có thể tha cho ta không?” Nữ tử trên giường hỏi.

Ngô mụ nhìn thoáng qua tiểu thư nhà mình, thật là một mỹ nhân a!

Tuy rằng sắc mặt vì vừa sinh xong nên có chút nhợt nhạt, lại tuyệt không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng, mái tóc mềm mại vì bị mồ hôi thấm ướt bết trên trán, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế, lại càng khiến người khác động lòng.

Mày liễu, mắt hạnh, cái mũi khéo léo, miệng nhỏ nhắn anh đào hồng nhuận, mỹ nhân như thế ai không thương tiếc?

Chỉ trừ bỏ nam nhân vô tình kia.

Ai, tiểu thư, ngươi sao vẫn không nghĩ thông suốt a? Lăng gia cũng coi như là một đại gia tộc, muốn nam nhân loại nào mà không có chứ ?

Sao nhất định phải coi trọng nam nhân băng khối kia, cư nhiên còn kê đơn, chạy trốn tới tận nơi hoang sơn dã lĩnh này, ai. . . . . .

“Có lẽ vậy. . . . . .” Thanh âm mang theo một chút không xác định lại khiến gương mặt Lăng Uyển Nhi tràn ngập vui vẻ.

“Ngô mụ, ôm đứa nhỏ cho ta xem!”Du Nhiên bị ôm đến bên giường, nhìn mẫu thân kiếp này của y, có một chút mờ mịt

“Hài tử, ngươi phải ngoan ngoãn, ngươi ngoan ngoãn thì phụ thân mới có thể tới đón chúng ta trở về! Đến lúc đó a. . . . . .”Lăng Uyển nhi cũng không nói gì nữa, Du Nhiên cũng đã hiểu được đại khái .

Nam nhân mà các nàng nói kia đại khái là cha kiếp này của y, thật giống mấy bộ phim trên TV a.

Liếc mắt nhìn nữ nhân đang lâm vào ảo tưởng, Du Nhiên rất muốn thở dài. Trong lòng có chút thất vọng, y sinh ra chỉ là để nàng lợi dụng a!

“Phanh” Một tiếng, cửa gỗ nát thành bốn mảnh, còn chưa rõ ràng vì sao lại như thế, Lăng Uyển Nhi đã bị người bóp cổ kéo xuống giường,  té trên mặt đất.

Du Nhiên nhìn về phía người mới tới, ấn tượng đầu tiên đập vào mắt chính là hắn thật lạnh lùng a!

Mái tóc màu đen tung bay, mặt mày tuấn tú hơi hơi ninh, mắt như hàn băng vạn năm, mũi thẳng, môi mỏng nhếch lên, một thân y phục màu tuyết được khoác lên người hắn, khiến người khác chỉ có thể thốt ra hai chữ “Vô tình”.

“Lăng Uyển Nhi, ngươi cho là ngươi trốn được đến đây, bổn tọa sẽ không tìm được ngươi sao? Có gan kê đơn bổn tọa, thì chuẩn bị trả giá đi.” Thanh âm lạnh băng đến thấu xương như đang kết thành băng mà xuất ra, Du Nhiên rụt cổ lại.

“Hàn. . . . . . Hàn. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi không thể giết ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta mới vừa sinh cho ngươi một hài tử  . . . . . . Ngươi xem ngươi xem. . . . . .”Lăng Uyển Nhi run rẩy nói, ngón tay cố gắng chỉ vào trên giường.

“Hừ, đúng không biết sống chết, ngươi cho là y giữ được  mạng của ngươi sao? Mang theo y đi đoàn tụ cùng Lăng gia của ngươi đi!”Tay hơi hơi dùng sức, Diệp Minh Hàn trên mặt tràn đầy sát khí.

“Cái gì, ngươi. . . . . . Ngươi đem Lăng gia. . . . . . Không. . . . . . Không. . . . . . Đây không phải là sự thật. . . . . . ?”Lăng Uyển Nhi thất thanh thét chói tai.

Nàng không thể tin được, chỉ vì sự tùy hứng của nàng, cư nhiên làm hại Lăng gia nhận lấy tai ương diệt môn, là nàng quá ngây thơ rồi, nàng sao có thể quên nam nhân này là ai, ai có thể đoán trước được hành động của Ngạo Hàn cung cung chủ chứ? Vậy mà vì sao lại còn khờ dại nghĩ rằng chỉ cần mình bỏ trốn là được, cha. . . . . . mẹ. . . . . . Đệ đệ. . . . . . Thực xin lỗi!

Lăng Uyển Nhi tràn đầy tuyệt vọng nhìn về phía Diệp Minh Hàn, bắt đầu phẫn lực giãy giụa.”Ngươi. . . . . . Ngươi không phải người. . . . . . Ngươi là ác ma vô tình lãnh huyết!”

“Lạc”Một tiếng, lăng Uyển nhi thân thể mềm nhũn té trên mặt đất, Du Nhiên nhìn Diệp Minh Hàn hướng y đi tới.

Đến phiên y rồi đó! Cũng tốt, sống lại như vậy, y căn bản không muốn! Nhắm mắt lại, thì đã được giải thoát. . . . . . !

Bàn tay lạnh lẽo chậm rãi tới gần hài tử trên giường, ngay khi sắp chạm đến lại dừng lại.

Diệp Minh Hàn nhìn hài tử trên giường, bởi vì mới ra sinh mà khuôn mặt còn chút nếp nhăn, mái tóc ngắn ngủn dán trên đầu, lẳng lặng từ từ nhắm hai mắt như đang ngủ, nhưng hắn biết y rõ ràng vẫn đang tỉnh.

Đợi nửa ngày cũng không thấy có động tĩnh ,Thường Du Nhiên mở đôi mắt ra liền thấy bàn tay dừng ở trước mặt mình, tầm mắt thay đổi, nhìn về phía chủ nhân bàn tay, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.

Hắn vì sao còn chưa động thủ?

Diệp Minh Hàn nhìn hài tử kia mở hai mắt, hô hấp hơi hơi cứng lại.

Ánh mắt thật sạch sẽ, tựa như chưa từng lây dính một chút dơ bẩn của thế tục. Hài tử kia đầu tiên là nhìn tay hắn, sau lại nhìn về phía hắn, trong mắt thậm chí có  nghi hoặc.

Nghi hoặc? . . . . . . Nếu hắn nhớ không lầm thì y vừa mới sinh mà?

Vậy sao trên gương mặt y, hắn lại nhìn thấy một loại biểu tình không phải một hài tử nên có, ít nhất cũng không phải của một hài tử mới sinh?

Diệp Minh Hàn thu tay lại, lẳng lặng chăm chú nhìn đôi mắt kia, sau một lúc lâu “Ngươi nghe hiểu những gì ta nói đúng không!”Rõ ràng là câu nghi vấn nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định.

Chần chờ một chút, Thường Du Nhiên vẫn là khẽ gật đầu một cái, đây là động tác từ khi sinh ra đến giờ y mới làm, nên hơi có chút cố sức.

“Tốt lắm.”Diệp Minh Hàn vươn tay, dùng một điệu bộ quái dị ôm lấy Du Nhiên.

Điệu bộ kỳ quái làm cho Thường Du Nhiên có chút không thoải mái, hơi hơi giãy giụa , khua tay lại không ngờ chạm phải gương mặt tuấn tú đó, hai người đều chấn động.

Thật lạnh a, hắn rốt cuộc là có phải người sống không a?

Bàn tay nhỏ bé mơn trớn trên mặt, Diệp Minh Hàn ý niệm đầu tiên trong đầu không phải tức giận mà là cảm thấy được thật ấm áp, nhìn Thường Du Nhiên muốn thu tay về, không chút nghĩ ngợi liền vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé đó, sau lại dán lên mặt mình.

“Nóng quá.”

Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi hắn năm tuổi, hắn mới cảm nhận được độ ấm từ thân thể mình, thật sự không muốn buông ra mà.

Hai từ ngắn ngủn làm cho Thường Du Nhiên đang ra sức giãy giụa bình tĩnh lại, người này, ruốt cuộc cho đến bây giờ đã sống như thế nào?

Cầm mảnh chăn nhỏ trên giường lên, Diệp Minh Hàn đem Thường Du Nhiên bao lấy ôm vào trong ngực, xoay người rời đi.

Chỉ có một câu lạnh lùng quanh quẩn trong căn phòng nhỏ đã mất đi nhân khí.

“Ta là phụ thân của ngươi Diệp Minh Hàn, tên của ngươi, Diệp Nhiên”

Hơi hơi sửng sốt, rồi sau đó lại thoải mái.

Thường Du Nhiên cũng tốt, Diệp Nhiên cũng tốt, kỳ thật đều không sao cả mà!

Hết tử vong, trọng sinh, tương ngộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.