CHƯƠNG 39
“Ta nói không phải, ngươi không tin thì thôi !”
Vừa nhận được tin Dung Thanh báo lại nói Ngũ hoàng tử tỉnh, Diệp Minh Hàn cùng Diệp Nhiên Phi Dương,Thiệu Hoa liền chạy tới chỗ Dạ Hối.
Vừa vào cửa, liền nghe được thanh âm hơi khàn khàn của Dạ Hối, vào bên trong nhìn thấy chính là cảnh tượng hai người mắt to trừng mắt nhỏ .
” Sao vậy sư huynh?”
Diệp Nhiên thấy không khí giữa hai người dị thường ngưng trọng kỳ quái, mở miệng dò hỏi.
“Ta không biết các ngươi nói u mộng là cái gì, nhưng ta đã sớm tỉnh, chuyện phát sinh ở ngoại giới ta đều biết, chỉ là mắt không mở được, thân thể không động đậy được mà thôi.”
Bởi vì ngủ quá lâu, thanh âm Dạ Hối mang theo chút ám ách, lại thập phần khẳng định.
“Ngũ hoàng tử. . . . . .”
Vừa nghe lời này, phản ánh của Thiệu Hoa cùng Phi Dương đều có chút quái dị, liếc nhau, vẫn là Phi Dương mở miệng hỏi.
“Ngũ hoàng tử ý tứ là . . . . . Ý thức đã sớm thanh tỉnh, nhưng mắt mở không được, thân thể tuy có tri giác nhưng lại không động đậy được sao?”
“Ân.”
Dạ Hối ân một tiếng khẳng định làm Phi Dương ứa ra mồ hôi lạnh.
“Sao lại thế này?”
Vốn tưởng rằng là Dạ Hối tự mình chìm vào mộng không muốn tỉnh lại, nhưng nhìn phản ứng của Phi Dương, tựa hồ có ẩn tình khác?
Dạ Hạo Thiên nhìn thoáng qua Dạ Hối, lại quay đầu ánh mắt sắc bén nhìn Phi Dương.
Phi Dương ngẩng đầu vừa thấy ánh mắt mọi người đều nhìn mình, lại chột dạ không thôi.
“Nghe trạng huống, rất giống. . . . . Trầm túy. . . . . .”
Phi Dương cắn răng, từ từ nhắm mắt nói ra đáp án.
Ô ô. . . . . . Hoàng Thượng có thể trực tiếp cho người giết hắn không a? ?
Trầm túy. . . . . .
Diệp Minh Hàn cùng Diệp Nhiên đều lâm vào trầm tư, mà Thiệu Hoa lại là vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn Dạ Hạo Thiên cùng Dạ Hối bộ dáng hoàn toàn không hiểu, đành phải mở miệng giải thích.
“Trầm túy. . . . . . Là dược Phi Dương tự nghĩ ra. . . . . .”
Lời này vừa ra, quanh thân Dạ Hạo Thiên tán ra sát khí.
“Mặc kệ chuyện của ta a. . . . . . Trầm túy trong dược đường bán rất khá mà, ta lại không biết người hạ độc lại hạ Trầm túy lên người Ngũ hoàng tử trên người. . . . . .”
Phi Dương không yên lòng giải thích , cầu cứu nhìn về phía Cung chủ cùng Thiếu chủ nhà mình.
“Sư huynh trước đừng giận, trầm túy quả thật là dược của Phi Dương, nhưng ở dược đường cũng có thể mua được.”
Diệp Nhiên cười khẽ, đến gần bên giường.
“Dạ Hối khỏe hơn chưa?”
“Ân, không có việc gì.”
Nhìn Diệp Nhiên gật đầu, thần tình Dạ Hối cũng dịu đi vài phần.
“Tốt lắm, ngồi xuống đi, những người khác lui ra.”
“Vâng”
Đợi trong phòng chỉ còn đám người Diệp Minh Hàn, Dạ Hạo Thiên mới lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.
“Đến bây giờ vẫn chưa tra ra được người hạ độc, chỉ sợ lần này, tình huống không còn đơn giản.”
Nhìn Phi Dương cùng Thiệu Hoa gật đầu, hai người chắp tay ngồi xuống.
“Hối nhi kể thử tình huống ngày ngươi trúng độc xem.”
“Không có gì đặc biệt cả.”
Dạ Hối nhíu mày suy tư nửa ngày, chỉ nói ra được một câu này.
“Ân, ta đã hỏi ám vệ, ngày đó không có gì dị thường phát sinh, đêm đó khi ta đi tìm Hối nhi, thấy nó đã ngũ ta cũng không nỡ gọi, nhưng đến ngày hôm sau nó vẫn chưa tĩnh mới thấy bất thường, hiện tại ngẫm lại, mỗi ngày Hối nhi đều chờ ta về mới ngủ, ngày đó quả thật không bình thường.”
Dạ Hạo Thiên trầm giọng nói xong, khi quay đầu nhìn Dạ Hối trong mắt mang theo tối tắm.
“Không phải ngươi sai.”
Dạ Hối rộng rãi nói một câu làm mắt Dạ Hạo Thiên sáng ngời, nhưng hắn cũng không nhìn cậu, màn xoay nhìn Phi Dương cùng Thiệu Hoa.
“Dược đó là chuyện gì?”
“Trầm túy là một loại mê dược vô sắc vô vị, u mộng là . . . . . Ta đã biết, dược này nhất định là hạ trong thức ăn, nếu hai loại độc này không đồng thời cũng hạ, thì Ngũ hoàng tử sẽ. . . . . .”
Thiệu Hoa đột nhiên đứng lên, khi nói xong câu cuối sắc mặt đã rất khó xem.
“Làm sao vậy?”
Diệp Nhiên thấy ngay cả Phi Dương cũng biến sắc, có chút kinh ngạc.
Độc không phải đã là giải rồi sao?
“Nếu không phải là hạ đồng thời cùng lúc hai loại dược này, vậy mặc kệ Ngũ hoàng tử trước trúng trầm túy hay là trước trúng u mộng, đều có có thể không tỉnh lại, mà dược của ta cùng Phi Dương cũng sẽ không có tác dụng. Hai loại dược này nếu trộn chung sẽ có một hương vị khá đặc biệt, rất dễ dàng sẽ làm người ta phát hiện không đúng, mà Ngũ hoàng tử lại không phát hiện được gì, vậy chỉ có thể là độc bị hạ trong thức ăn của cậu ấy, mùi vị mới không rõ ràng, hơn nữa cũng rất dễ dàng bị mùi vị khác che đi. . . . . .”
Dạ Hạo Thiên nghĩ nghĩ, hơi nhíu mày.
“Hối nhi cùng ta dùng thiện, nếu nó trúng độc ta sao lại không có việc gì?”
“Không, ngày đó buổi tối trước khi ngủ ta uống một ly trà, trong trà có một mùi hương thoang thoảng, lúc ấy tưởng trà lài, không quá chú ý.”
Dạ Hối cũng nhíu mày.
Cho tới giờ, có Dạ Hạo Thiên ở cậu chưa từng phòng bị, không nghĩ tới. . . . . .
“Dung Thanh, lập tức đi tra xét, buổi tối ngày Ngũ hoàng tử trúng độc trà đã qua tay ai? Có cái gì dị thường?”
“Vâng”
“Mấy ngày nay, sư huynh cũng phải chú ý nhiều một chút, loại tình huống này chỉ sợ là lai giả bất thiện. . . . . .”
Diệp Nhiên than nhẹ, độc lần này quả nhiên không đơn giản a!
Nếu đêm đó sư huynh cũng uống trà. . . . . .
“Không phải thế, hai loại độc này tuy trộn chung sẽ gia tăng dược hiệu, nhưng sau khi hạ độc nửa canh giờ, dược còn thừa sẽ mất đi hiệu lực.”
Lời Thiệu Hoa làm Diệp Nhiên giật mình, lại làm Dạ Hạo Thiên phẫn nộ.
“Hừ, rõ ràng là đang khiêu khích trẫm, rất tốt!”
Khóe miệng tà tà cong lên, trong mắt lại đầy sát ý.
Nếu kẻ hạ độc có thể vô thanh vô thức như thế, vậy hắn hạ độc vào thức ăn của Dạ Hạo Thiên cùng Dạ Hối, chẳng phải là được rồi sao? Nhưng hắn lại không làm thế, vậy chỉ có thể nói rõ một chuyện.
Đó là một lời cảnh cáo!
Trong mắt Diệp Minh Hàn cũng mang theo lãnh ý, nhưng lúc nhìn Diệp Nhiên lại mang theo lo lắng.
Không biết vì sao, trong lòng luôn có chút bất an, chỉ hy vọng không cần gặp chuyện không may là tốt rồi.
“Bệ hạ.”
Thanh âm Dung Thanh thức tỉnh mọi người đang trầm tư.
“Tra được thế nào?”
“Đêm đó dâng trà cho Ngũ hoàng tử chính là một tỳ nữ tên là Tiểu Uyển, nhưng sau đêm đó, ngự thiện phòng không ai gặp qua nàng nữa.”
“Đã biết, lui xuống đi!”
Nếu là cảnh cáo, sao có thể lưu lại manh mối, đối đáp án Dung Thanh tra được, tất cả mọi người đều hiểu rõ.
“Không còn sớm, mọi người nghỉ ngơi sớm chút đi, phỏng chừng vài ngày sau, sẽ có chuyện phi thường, thú vị!”
Dạ Hạo Thiên cười thập phần tà khí, nhưng toàn thân không áp được sát khí đều nói cho mọi người biết.
Mặc kệ là ai, kết cục của gã chỉ sợ không tốt đi đâu được!
Bóng đêm nặng nề, hoàng cung yên lặng như loài dã thú ẩn núp trong đêm đen, đang chờ đợi nuốt vào trái tim tham lam nọ.
Trong lúc mọi người không chú ý, một vì sao sáng ngời lặng lẽ phủ một tầng bóng mờ, như đang chiêu cáo, có điềm xấu sắp phát sinh! —-
——————————————————————————————————————-
Hết đệ nhất quyển – nghi vấn trong hoàng cung