Du Nhiên Ngạo Hàn

Chương 41: Chương 41




CHƯƠNG 41

“Thiếu chủ. . . . . .”

Hai tiếng kinh hô vang lên, Thiệu Hoa cùng Phi Dương vừa vào cửa liền thấy người té trên mặt đất, co rút thân thể.

Thiệu Hoa vội tiến lên bắt mạch, mà Phi Dương lại là vẻ mặt sát khí nhìn Tưởng Văn Hoa nhàn nhã ngồi cạnh bàn uống trà.

“Không thể kinh động.”

Thấy dược phấn trong tay Phi Dương sắp vung ra, Thiệu Hoa vội vàng lên tiếng ngăn cản.

Đối phương không chút sợ hãi, ngược lại mặt đầy đắc ý luôn làm hắn thấy bất an.

“Lão phu khuyên ngươi tốt nhất không nên động thủ quá dễ dàng nga, lão phu mà chết Thiếu chủ các ngươi cũng sẽ không sống được lâu!”

Tưởng Văn Hoa rất thích ý uống trà, lời nói ra lại khiến người ta bốc hỏa.

Phi Dương thấy gã một bộ ta đã tính trước rồi, mắt khẽ lướt qua Thiệu Hoa đang bắt mạch cho Diệp Nhiên, thấy đối phương sắc mặt ngưng trọng nhìn hắn gật gật đầu, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng thỏa hiệp chạy tới bên cạnh Diệp Nhiên ngồi xuống.

“Thiếu chủ không có việc gì chứ? ? ? . . . . . .”

Thiệu Hoa sắc mặt khó coi đưa mạch Diệp Nhiên cho Phi Dương, ý bảo chính hắn xem.

“Ngươi con mẹ nó, ngươi thế nhưng. . . . . . Thế nhưng. . . . . .”

Tiếp được mạch của Diệp Nhiên, sắc mặt Phi Dương càng thêm tái nhợt, cuối cùng, đứng thẳng lên chỉ vào Tưởng Văn Hoa, cả người đều run đẩu, như thế, tựa như hận không thể nhảy vào ăn tươi nuốt sống gã.

Phi Dương phản ánh ứng không ngoài dự đoán của Thiệu Hoa, Thiệu Hoa sắc mặt cũng biến đổi rất lớn, gương mặt luôn tao nhã cũng xuất hiện phẫn nộ hiếm thấy.

“Ha hả, đều nghe hai vị y thuật cao minh, hôm nay thấy, quả thế a, thế gian này kẻ biết được thực tâm chung có mấy ai a!”

Không chút để phẫn nộ của hai người trong mắt, Tưởng Văn Hoa cười tán thưởng, trong mắt lại mang theo vài phần tự đắc.

Đột nhiên một trận gió lạnh thổi qua, khi quay đầu lại phòng trong đã hơn một người.

“Cung chủ!”

Thiệu Hoa cùng Phi Dương vừa thấy người tới, lập tức chắp tay khẽ gọi.

Diệp Minh Hàn như không nghe thấy, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm người co lui vào ngực mình.

Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của hài tử kia, nhíu chặt mi, cắn môi đến xuất huyết, tâm đau như bị người dùng kim đâm tỉ mĩ đâm xuống.

Từng chút từng chút, từng tia từng luồn, thong thả rót vào, theo máu, theo hô hấp, đau triệt nội tâm.

“Nhiên nhi. . . . . . Nhiên nhi. . . . . .”

Kề nhẹ vào tai người nọ, thật cẩn thận gọi , trong mắt Diệp Minh Hàn như nổi lên cuồng phong, hô hấp hỗn độn.

Thế nhưng. . . . . . Thế nhưng để cho y bị thương ở một nơi gần mình thế này, không thể tha thứ!

Xin lỗi Nhiên nhi. . . . . .

Ta nói sẽ bảo vệ ngươi, ta nói sẽ không cho ngươi bị thương nữa, thế nhưng, ta lại nuốt lời . . . . . .

“Nhiên nhi, tỉnh tỉnh Nhiên nhi. . . . . .”

Ôm chặt lấy thân thể đã bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng, khí tức quanh thân Diệp Minh Hàn đã đông lạnh tới cực điểm.

“Phụ thân. . . . . .”

Nghe được tiếng gọi quen thuộc, Diệp Nhiên cố gắng bỏ qua cơn đau đớn kia, gọi một tiếng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.

“Ta ở đây, nói cho ta biết Nhiên nhi, chỗ nào không thoải mái?”

Nghe được thanh âm Diệp Nhiên, tâm Diệp Minh Hàn vốn thả lỏng giờ đây lại thắt vào.

“Phụ thân. . . . . . Nhiên nhi đau quá. . . . . . Đau quá a. . . . . . Phụ thân. . . . . .”

Cảm giác bản mình nằm trong lòng người nọ, Diệp Nhiên vươn tay bắt lấy vạt áo người nọ, cố nén đau đớn cuối cùng phát tiết ra.

Chỉ có trước mặt người này, y mới không che dấu sự yếu ớt của mình.

“Trị!”

Sẳng giọng mắt đảo qua Thiệu Hoa cùng Phi Dương đứng một bên.

“Cung. . . . . . Cung chủ. . . . . . Ta. . . . . .”

Bị ánh mắt như lưỡi dao sắc nhọn nhìn chằm chằm, Phi Dương sắc mặt lại trắng hơn vài phần.

Chuyện tàn nhẫn như vậy, Cung chủ sao có thế chấp nhận nổi chứ?

Một bên Thiệu Hoa giật nhẹ tay áo hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.

Lúc này nếu nói không thể trị, chẳng phải là muốn chết?

Thiệu Hoa hít sâu một hơi, tiến lên một bước đưa cho Diệp Minh Hàn một viên đan dược.

“Cung chủ, cho Thiếu chủ ăn cái này, hẳn là. . . . . . Có thể có chút công hiệu. . . . . .”

Không đợi Diệp Minh Hàn tiếp dược, một thanh âm lập tức tiến vào.

“Sao không nói cho Cung chủ các ngươi tình hình thực tế chứ? Dù cho y ăn dược đó thì bệnh của Thiếu chủ các người cũng chưa chắc khỏi!”

Tưởng Văn Hoa đứng cạnh lạnh lạnh nói, đáy mắt lại lộ vẻ tức giận.

Từ lúc Diệp Minh Hàn vào phòng, thủy chung chưa xem liếc nhìn gã, mạng của nhi tử hắn còn đang nằm trên tay gã, mà hắn lại dám thờ ơ với gã như vậy sao.

“Ngươi câm miệng, nếu không phải ngươi, Thiếu chủ sao có thể như vậy? Ta nói cho ngươi, Thiếu chủ chúng ta nếu xảy ra chuyện gì, mọi người trong Ngạo Hàn Cung tuyệt không bỏ qua ngươi! Các ngươi Tưởng gia chờ tuyệt tử tuyệt tôn đi!”

Phi Dương rốt cuộc nhịn không được, tiến lên cầm lấy vạt áo Tưởng Văn Hoa, biểu tình phẫn hận làm người ta chút dám nghi ngờ lời hắn nói.

“Ngươi là ai?”

Đến tận đây thì hắn đã biết Diệp Nhiên bị thế này, kẻ kia chắn chắn không thoát được can hệ, mắt Diệp Minh Hàn phủ đầy hàn quang.

“Cung chủ không thể, tên hỗn đản này nếu chết, Thiếu chủ thật sự sẽ. . . . . .”

Phi Dương nhìn ra sát ý của Diệp Minh Hàn, nhanh chóng đứng trước mặt Tưởng Văn Hoa, thế nhưng hai tay thả bên người nắm thật chặt lại nói rõ hắn có bao nhiêu không cam lòng.

Người này hại Thiếu chủ, hắn lại không thể giết gã, còn phải che chở gã. . . . . . mấy lần muốn xông lên cắn chết gã.

Lớn như vậy, Phi Dương lần đầu cảm thấy uất ức như vậy!

Diệp Minh Hàn vẫn chưa nói gì, nhưng khí tức quanh thân lưu chuyển lại thập phần đông lạnh.

Mặc kệ là ai, bị thương Nhiên nhi, hắn cũng không sẽ bỏ qua!

“Cung chủ. . . . . .”

Thiệu Hoa vừa thấy tình hình không đúng, cũng tiến lên chuẩn bị ngăn trở.

“Sao lại thế này?”

Dạ Hạo Thiên đi theo sau Diệp Minh Hàn tới phẫn nộ chất vấn, mà Dạ Hối bên cạnh thì chạy nhanh đến bên Diệp Nhiên.

“Diệp Nhiên làm sao vậy?”

Diệp Minh Hàn nhìn thấy Dạ Hối vẻ mặt lo lắng, lại quay đầu nhìn Dạ Hạo Thiên, sau một lúc, cúi đầu ôm chặt người trong lòng, nhắm mắt lại, không nói một lời.

Sư huynh đến đây vậy thì hắn không cần quan tâm gì nữa, chỉ cần cùng y là tốt rồi.

Dạ Hối nhìn Diệp Minh Hàn im lặng dị thường như thế, mi mắt khẽ chau nhìn Dạ Hạo Thiên, đối phương lại nhìn cậu lắc đầu.

Dạ Hối không thèm nói tiếp, kéo ghế im lặng ngồi cạnh Dạ Hạo Thiên.

“Tưởng Văn Hoa Tưởng đại nhân, ngươi có thể nói cho trẫm lý do ngươi xuất hiện ở đây?”

Dạ Hạo Thiên nhãn thần quét một vòng trong phòng, cuối cùng rơi xuống  người không nên xuất hiện trong này nhất.

Khóe môi cong lên, đôi mắt lại vẫn đầy ám trầm.

“Hừ, lão phu vì sao ở đây, không nhọc bệ hạ quan tâm, bệ hạ nên hảo hảo quan tâm bản thân mới đúng!”

Tưởng Văn Hoa cười lạnh một tiếng, xoay người nhìn Diệp Minh Hàn.

“Diệp Cung chủ, thực tâm chung lợi hại tin tưởng thuộc hạ Diệp Cung chủ so với lão phu càng hiểu hơn, lão phu sẽ không nói nhiều, hành trình hôm nay, chính là muốn Diệp Cung chủ đáp ứng lão phu hai chuyện, nếu Diệp Cung chủ đáp ứng, tánh mạng Diệp Thiếu chủ liền không ngại, còn bằng không. . . . . .”

Lời còn lại không cần nói ra trong lòng mọi người đã tự hiểu lấy.

Dám uy hiếp Ngạo Hàn Cung Cung chủ, mọi người trong phòng trừ Diệp Minh Hàn cùng Diệp Nhiên đang hôn mê, đều dùng ánh mắt nhìn người chết mà nhìn Tưởng Văn Hoa.

Tưởng Văn Hoa lại hoàn toàn không thèm để ý mấy thứ này, vẻ mặt đắc ý nhìn Diệp Minh Hàn, nhưng chậm rãi, sắc mặt lại càng thêm khó coi.

Diệp Minh Hàn căn bản không thèm để ý gã, cũng chưa từng ngẩng đầu nhìn gã lấy một lần.

“Tương đại nhân có chuyện cứ nói thẳng vô phương, chuyện sư đệ, trẫm làm chủ được!”

Dạ Hạo Thiên nhìn thoáng qua Diệp Minh Hàn không chút biểu tình, lại nhìn Tưởng Văn Hoa vẻ mặt tức giận, môi như trước cong lên, nhưng trong đôi mắt đang híp lại tràn ngập khinh thường.

“Hừ, Diệp Minh Hàn, lão phu cho ngươi vài phần mặt mũi, ngươi cũng không nên quá đáng! Hai kiện sự, thứ nhất, giết Dạ Hạo Thiên cùng Dạ Hối, cầm ngọc tỷ giao cho lão phu, thứ hai, đó là Dệp Cung chủ phải tuyên bố nguyện trung thành.”

“Ngươi mơ tưởng. . . . . . Ngươi. . . . . .”

“Câm miệng.”

Diệp Minh Hàn lạnh giọng nói làm Phi Dương đang phẫn nộ an tĩnh lại, nhưng ánh mắt nhìn Tưởng Văn Hoa gần như muốn nứt ra.

Chết tiệt Tưởng Văn Hoa, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho gã!

——————————————————————————————————————————————————————-

Hết đệ nhất quyển – là ai tính kế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.