CHƯƠNG 45
Diệp Minh Hàn ngã xuống, Phi Dương cùng Thiệu Hoa lập tức tiến lên, một người uy dược, vận nội lực, một người ngân châm trên tay không ngừng đâm vào các đại yếu huyệt trên người Diệp Minh Hàn.
Diệp Nhiên không rên một tiếng ngồi một bên, tâm thắt chặt gắt gao nhìn thấy động tác của họ.
Phụ thân. . . . . . Phụ thân. . . . . . Ngàn vạn lần ngàn vạn lần không cần có việc a!
Đại khái sau một nén hương, Thiệu Hoa cùng Phi Dương mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, để Diệp Minh Hàn nằm xuống.
“Phụ thân tình huống thế nào?”
Diệp Nhiên lo lắng hỏi .
“Cung chủ hắn. . . . . . Tâm tự đại loạn làm nội tức không xong, tâm phủ câu thương, lại còn luôn nhẫn xuống. Hơn nữa vừa rồi. . . . . . Kinh mạch bị hao tổn, ngũ tạng đều bị thương, ta đã dùng kim châm dẫn thực khí tán loạn trong cơ thể hắn về nguyên vị, hơn nữa Ngưng Ngọc quyết tự hành chữa thương, Cung chủ hẳn là không có gì đáng ngại.”
Đỡ lấy Phi Dương lung lay sắp ngã, Thiệu Hoa cầm một viên dược nhét vào miệng hắn.
“Ân, ta đã biết, ngươi cùng Phi Dương đi xuống hảo hảo nghỉ ngơi đi!”
Vô lực phất tay, Diệp Nhiên chỉ lẳng lặng nhìn người nằm cạnh mình.
“Vâng, thuộc hạ cáo lui.”
Ai, hai người này, nhất định phải vì đối phương tâm thần bị thương mới chịu nổi sao?
Thiệu Hoa lắc đầu than nhẹ, đỡ Phi Dương lui xuống.
“Phụ thân. . . . . . xin lỗi. . . . . . xin lỗi. . . . . .”
Cúi thân, nằm tựa nghiêng vào cổ người nọ, nhìn thấy Diệp Minh Hàn vẻ mặt tái nhợt, Diệp Nhiên chỉ thấy tâm như đao khuấy.
Chưa từng nghĩ tới, có một ngày, ngươi sẽ vì ta mà ngã xuống.
Chưa từng nghĩ tới, có một ngày, ta cũng sẽ trở thành một trong những kẻ thương tốn ngươi.
Tình yêu của ta, phải chăng chỉ mang đến thương tổn cho ngươi?
Người nọ lẳng lặng nằm, hàng mi khẽ chau, hàng mi đen tuyền làm nổi bật khuôn mặt không chút huyết sắc, yếu ớt như thế.
Bạc thần khẽ nhếch còn lưu chút vết máu, đỏ đến bắt mắt, làm người ta đau lòng đến thế.
Phủ lấy đôi gò má người nọ, cúi đầu áp môi lên đôi môi lành lạnh của người nọ, liếm đi vết máu chướng mắt, vẽ phác đường môi hắn, lệ, chậm rãi chảy, chảy vào giữa đôi môi hai người, hơi chua sót, nhưng lại chảy mãi chảy vào tận lòng người.
Phụ thân, Nhiên nhi không thích nhìn ngươi như vậy.
Đột nhiên nhìn thấy hàng mi Diệp Minh Hàn hơi rung động, Diệp Nhiên nhẹ nhàng gọi.
“Phụ thân. . . . . . Phụ thân. . . . . .”
Mắt Diệp Minh Hàn chậm rãi mở, ánh mắt thanh lãnh nhìn thấy Diệp Nhiên nhu hòa vài phần, rồi lại đột nhiên ảm đạm.
“Phụ thân. . . . . . xin lỗi. . . . . . Nhiên nhi chỉ là quá lo cho ngươi, xin lỗi. . . . . .”
Vầng trán ấm áp kề sát vào vầng trán lành lạnh, đôi mắt ôn nhuận lại mang theo vài phần khủng hoảng, vài phần sợ hãi, cùng vài phần áy náy.
“Ta biết, ta không sao.”
Ôm Diệp Nhiên vào lòng, từng chút vỗ nhẹ lưng y khử đi bất an.
“Phụ thân, không cần làm mình bị thương nữa, Nhiên nhi sẽ lo lắng, sẽ đau lòng, sẽ sợ hãi.”
Lòng tràn đầy bất an nhưng khi nằm trong lòng ngực thanh lãnh của người nọ lại dần tiêu tán, Diệp Nhiên ngẩng đầu nhìn Diệp Minh Hàn, trong mắt mang theo vài phần cầu xin.
“Hảo, đừng khóc.”
Nhẹ lau đi lệ vươn nơi khóe mặt Diệp Nhiên, trong mắt Diệp Minh Hàn nhu quang lan tỏa.
“Hảo, phụ thân cũng không được để Nhiên nhi lo lắng nữa.”
Diệp Nhiên ngẩng đầu cười yếu ớt, ôn nhuận tươi cười, như nụ hoa nở rộ sau cơn mưa, tươi mát làm người ta vui vẻ.
“Hảo.”
Cúi đầu, hôn lên, Diệp Nhiên uyển chuyển làm theo, cả phòng nhu tình vô hạn.
Hít lấy khí tức lẫn nhau, mới phát hiện chúng ta vẫn bất an đến thế.
Bởi vì chưa từng yêu, cả hai chỉ biết mò mẫm, có lẽ trong lúc lơ đãng luôn thương tổn đối phương, lại vẫn là không muốn buông tay, chỉ vì ngươi là người mà ta muốn ở cạnh suốt đời.
Gà gáy ba lần, trời dần sáng lên, khi ánh thái dương chiếu vào phòng, chung trùng trong cơ thể Diệp Nhiên thức tỉnh .
“A. . . . . .”
Đau đớn bắt đầu lan ra, thân thể bắt đầu cứng nhắc, theo bản năng cắn môi, miệng lại bị người mở ra, ngón tay hơi lạnh tiến vào.
“Không. . . . . . Phụ thân. . . . . .”
Muốn đẩy tay người nọ ra, lại không cản nỗi từng cơn đau như xé rách tâm can.
Răng cắn mạnh xuống, răng nanh thật sâu cắm vào da thịt, Diệp Minh Hàn thần sắc lại chưa từng thay đổi.
Gắt gao ôm thân thể run rẩy của Diệp Nhiên vào lòng, cùng nhau đợi cơn đau do thực tâm chung gây ra trôi đi.
Thời gian từng chút một trôi qua, mỗi một phân mỗi một giây, đối hai người đang ôm nhau đều là một loại tra tấn.
Khi hô hấp Diệp Nhiên chậm rãi vững vàng, đã là một cái canh giờ sau.
Diệp Nhiên sắc mặt tái nhợt, toàn thân lạnh lẻo, cả người như mới từ trong thủy lao bước ra, bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng.
Diệp Minh Hàn cũng không tốt đến đâu, tựa đầu đặt trước ngực Diệp Nhiên, cảm giác trái tim mỏng manh đập, ngay cả hô hấp cũng đầy đau đớn.
Rút ra ngón tay bị cắn đến huyết nhục mơ hồ, Diệp Minh Hàn vuốt vuốt mái tóc sũng mồ hôi của Diệp Nhiên.
“Thiệu Hoa, chuẩn bị nước.”
Phi Dương cùng Thiệu Hoa vẫn chờ ở ngoài cửa, nghe Diệp Minh Hàn phân phó, lập tức cho người nâng dục dũng đã chuẩn bị tốt vào.
Thiệu Hoa bắt mạch cho Diệp Nhiên, Phi Dương thì thượng dược cho vết thương trên tay Diệp Minh Hàn.
“Cung chủ, lần sau đừng lấy tay, dùng bần hoặc là khăn bố đều được a, nếu Thiếu chủ tỉnh lại nhìn thấy tay Cung chủ bị y cắn thành như vậy, khẳng định sẽ đau lòng tự trách .”
“Ân, Nhiên nhi thế nào?”
“Mất chút máu, đợi lát thuộc hạ ghi hai nấu hai phần dược bổ khí huyết cho Thiếu chủ.”
Thiệu Hoa nhìn Diệp Nhiên trên mặt không còn chút huyết sắc, mang theo vài phần không đành lòng.
Thực tâm chung phát, đau đớn khó nhịn, nghe nói người trúng chung đều vì không chịu nổi đau đớn mà tự sát.
Chỉ mong Tiêu Diêu Tán Nhân có thể sớm ngày đến, bằng không. . . . . . Thiếu chủ có thể. . . . . .
“Ân, lui ra đi!”
“Vâng”
Cởi y phục Diệp Nhiên, thả người vào dục dũng, Diệp Minh Hàn tinh tế vì tắm rửa Diệp Nhiên.
Nhưng ánh mắt nhìn y lại khó nén bi thương cùng thống khổ.
Vì sao nhìn ngươi như vậy, ta lại bất lực?
Dòng nước ấm áp, làm thân thể lạnh như băng bắt đầu ấm áp lên, Diệp Nhiên cường gượng dậy, cố hết sức mở mắt ra.
“Phụ thân. . . . . .”
“Ân.”
Đáp nhẹ một tiếng, Diệp Minh Hàn tiếp tục giúp Diệp Nhiên lau rửa thân mình, tay lại đột nhiên bị y bắt lấy.
Nhìn thấy tên ngón tay trắng nõn thon dài của người nọ tiêm bị một vết thương thật sâu, hốc mắt Diệp Nhiên có chút đỏ lên.
Không để ý mình đang ướt sủng, xoay người ôm lấy người nọ.
“Phụ thân, lần sau không cần lấy tay, Nhiên nhi không muốn làm ngươi bị thương.”
“Hảo.”
Thấy y phục mình đã ướt nhẹp, nghĩ nghĩ, vươn tay cởi xuống, bước vào dũng trung.
Dục dũng không tính lớn, nhưng vẫn chứa được hai người, Diệp Minh Hàn ôm lấy Diệp Nhiên ngồi trên đùi mình, tiếp tục giúp y rửa sạch thân thể.
Tư thế như vậy làm Diệp Nhiên đỏ mặt, ngẩng đầu nhìn người nọ không chút gợn sóng, cũng bình thường lại.
Phủ trước ngực Diệp Minh Hàn, đầu gối lên vai hắn nặng nề ngủ.
Ngưng Ngọc quyết trong cơ thể lưu chuyển, đánh tan kia cảm giác nóng rực đang bốc lên, Diệp Minh Hàn rửa lau khô thân thể hai người, giúp Diệp Nhiên thay ngoại bào sạch sẽ, lại đặt y lên giường, đắp chăn lên.
Mở cửa sổ ra, gió mát thổi vào. Ánh nắng tuyệt diễm, ánh mắt nặng nề vọng về phương xa.
Sư phó. . . . . .
———————————————————————————————————————————————————————
Hết đệ nhất quyển – Cơn đau do Thực tâm