CHƯƠNG 51
Khi Diệp Nhiên tỉnh lại lần nữa, đã là ngày hôm sau, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ có chút chói mắt, Diệp Nhiên muốn nâng tay đi che, vừa động mới đã thấy thân thể bủn rủn vô lực, đặc biệt hậu huyệt cảm giác phỏng rát làm y muốn rên ra, nhưng khi cảm nhận được thân thể lành lạnh của người nọ sau lưng lại cắn môi.
Thả lỏng thân thể, ngẩng đầu, thụy nhan an tĩnh của người nọ liền ánh vào mi mắt.
Thở nhẹ một hơi, tảng đá trong lòng rốt cục rơi xuống đất.
Người này rốt cục có thể an tĩnh ngủ, hơn mười ngày không ngủ, người này hẳn đã rất mệt mỏi, nếu là bình thường, y chỉ vừa động hắn đã tỉnh lại rồi.
Nhẹ tay xoa gò má lạnh lạnh của Diệp Minh Hàn, lướt lên đôi mắt.
Đôi mắt này, khi mở, mang theo thanh lãnh, ngạo nghễ, như thể tất thảy trên thế gian chỉ là vụn vặt.
Đôi mắt này chỉ có khi nhìn y, mới mang theo nhu hòa thâm tình, lúc này lẳng lặng nhắm, vẻ mặt ôn hòa an tường, hắn như vậy, y chưa từng gặp qua.
Ý cười nhợt nhạt dần nở rộ trên mắt y, tất cả không khoẻ của thân thể đều tiêu thất, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng ấm áp.
Rốt cuộc không còn nhìn được gì nữa, chỉ có hô hấp mềm nhẹ cùng dung nhan an tĩnh của người nọ.
Ngón tay lướt đến hàng mi đang run nhẹ, Diệp Nhiên vội vàng lấy tay ra, mang theo vài phần áy náy nhìn Diệp Minh Hàn.
Mắt còn chưa mở, tay Diệp Minh Hàn ôm thắt lưng Diệp Nhiên lập tức siết chặt
“Nhiên nhi.”
“Ân, ta làm ngươi tỉnh sao?”
Nghe tiếng đáp lại, thân thể Diệp Minh Hàn trầm tĩnh hơn.
“Không có.”
Đôi mắt thâm u chậm rãi mở, mang theo vài phần mông lung khi vừa tỉnh ngủ, hàng mi chớp hai cái, lại khôi phục thanh minh.
Thấy Diệp Minh Hàn tỉnh, Diệp Nhiên muốn chống người ngồi dậy, nhưng vừa gượng dậy lại lập tức ngã xuống.
“A.”
“Nhiên nhi, sao vậy? Xin lỗi, ngày hôm qua ta. . . . . .”
Diệp Minh Hàn lập tức ngồi xuống đôm người nọ vào lòng, lời xin lỗi vừa ra khỏi miệng đã bị ngón tay ấm áp chặn lại.
“Hàn, ta không muốn nghe ngươi nói thêm bất kì lời giải thích nào nữa. Loại chuyện này, vốn là bình thường, thân thể ta cũng không yếu ớt như ngươi nghĩ, vừa rồi chỉ là do đứng dậy hơi mạnh, không có sao hết. Nếu ngươi còn giải thích, ta sẽ xem như ngươi đang hối hận.”
Diệp Nhiên ôn nhu cười yếu ớt.
Người này vốn là lãnh đạm, lại cố kỵ thân thể y, nếu biết thân thể y không khỏe lại sẽ kich hách một phen, người này không biết còn ức chế mình tới đâu nữa!
Lòng tràn đầy bất đắc dĩ, càng nhiều lại là cảm động.
“Ta không hối hận, nhưng Nhiên nhi. . . . . .”
“Ta cũng không hối hận!”
“Hảo, ta không nói, ta giúp ngươi thượng dược.”
Thấy Diệp Minh Hàn xuất ra dược ngày hôm qua dùng để bôi trơn cho y, Diệp Nhiên có chút kinh ngạc.
“Hàn, dược này. . . . . .”
“Chớ sợ, đây vốn là dược lưu thông máu tan vết bần, khử sưng giảm đau.”
Diệp Minh Hàn sợ y nghĩ đến mặt khác, nhẹ giọng trấn an .
“Ta không sợ, ta chỉ là không nghĩ dược này còn có thể dùng như vậy.”
Diệp Nhiên cười cười, thuận thế mở chân ra, tùy ngón tay hơi phiếm lạnh của Diệp Minh Hàn dò xét vào.
Nhìn nơi đó sưng đỏ, Diệp Minh Hàn lòng tràn đầy đau lòng, tối hôm qua sau khi giúp y rửa sạch xong hắn nên thượng dược luôn mới đúng.
“Hàn, ta thật sự không sao.”
Nhìn Diệp Minh Hàn tự trách cùng đau lòng, Diệp Nhiên vươn tay vuốt mặt, trấn an hắn.
Loại chuyện này này, dù sao cũng phải quen dần, nếu hắn vẫn cứ như vậy. . . . . .
“Ân. Nhiên nhi. . . . . . Ngươi. . . . . . Vì sao không gọi ta là phụ thân nữa?”
Trong lúc suy nghĩ dao động, lại nghe Diệp Minh Hàn do dự hỏi, Diệp Nhiên kinh ngạc giương mắt nhìn, lại bị Diệp Minh Hàn tránh đi tầm mắt.
“Hàn. . . . . .”
Diệp Nhiên khẽ cười một tiếng, ngồi dậy, ôm mặt Diệp Minh Hàn, nhìn vào đôi mắt ám trầm kia.
“Ta gọi ngươi như vậy, ngươi không vui sao?”
Diệp Minh Hàn bình tĩnh nhìn y, sau một lúc lâu, nhắm mắt lại, che đi ảm đạm nơi đáy mắt.
“Nhiên nhi ngươi. . . . . . Có phải vẫn để ý. . . . . . quan hệ của chúng ta. . . . . .”
Môi đột nhiên bị cắn, hơi hơi đau đớn làm Diệp Minh Hàn giương mắt nhìn, nhìn vào một đôi mắt như dịu mát hồ nước mùa xuân.
“Hàn, ngươi không nên hoài nghi ta. Về sau, trước mặt người ngoài ta gọi ngươi là phụ thân, nhưng khi ở cùng nhau ta gọi ngươi là Hàn. Bởi vì trong mắt người ngoài ngươi là phụ thân ta, huyết thống trong thân thể là sự thật không thể thay đổi, ta cũng sẽ không phủ nhận nó. Nhưng trong mắt ta, ngươi chính là người ta yêu nhất! Người ta yêu nhất tên Diệp Minh Hàn, mà hắn, chẳng qua lại làm phụ thân của ta thôi.”
Nói như vậy, ngươi hiểu không?
Ta yêu chính là ngươi, mặc kệ thân thể của ngươi là gì? Ta yêu chính là ngươi mà thôi!
“Ta cũng vậy! Sẽ không có lần sau.”
Ôm chặt người nọ vào lòng, Diệp Minh Hàn mềm nhẹ hạ lên một nụ hôn trên môi người nọ, ẩn chứa trong mi mục chính là thâm tình bất hối.
Khi hai người xuất hiện ở đại sảnh, nghênh đón hai người đó là ánh mắt mờ ám của mọi người.
Diệp Minh Hàn tất nhiên nhìn như không thấy, mà Diệp Nhiên chỉ bình thản cười.
Nếu yêu nhau, loại chuyện này sớm muộn cũng phát sinh, không có gì cần phải che dấu cả.
“Chúc mừng Cung chủ, chúc mừng Thiếu chủ, chúc Cung chủ cùng Thiếu chủ trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm.”
Thiệu Hoa, An Thành, Phi Dương, Tiêu Tuấn, Liễu Mộng, nhất tề quỳ xuống, mọi người trên mặt đều là vui sướng cùng chúc phúc.
“Ân. Ngồi đi.”
Diệp Minh Hàn đáp lại một tiếng, vẻ mắt đầy như hòa.
Diệp Nhiên bật cười, không phải thành thân, chuẩn bị chính thức như vậy làm gì?
Hơn nữa y cùng hắn vốn không thể thành thân mà! Hoàn hảo, dù sao cũng không phải nữ tử, không tất để ý nhiều như vậy.
Tất cả mọi người ngồi xuống, bữa cơm này mọi người đều ăn hết sức vui vẻ ấm áp.
“Cung chủ, bệ hạ đã muốn động thủ với Phong quốc, chúng thuộc hạ. . . . . .”
Tiêu Tuấn chắp tay đứng lên, xin chỉ thị Diệp Minh Hàn.
“Tùy các ngươi.”
Nói xong, Diệp Minh Hàn cùng Diệp Nhiên xoay người đi, lưu lại mấy người cười vô cùng thấu đáo.
“Cung chủ nói tùy chúng ta kìa!”
Phi Dương ma quyền sát chưởng.
“Ân. Đều bằng bản lĩnh của mình thôi!”
An Thành trong mắt tỏa ra ánh sáng.
“Ta không có cách nào động thủ, các ngươi động thủ nhớ tính thêm ta vào.”
Tiêu Tuấn bất đắc dĩ có thở dài một tiếng.
“Hảo.”
Thiệu Hoa gật đầu.
Mọi người liếc nhau, đồng thời cười, tràn đầy âm hiểm cùng lãnh khốc.
Phải biết rằng thuận tiện động vào người không nên động, chính là phải trả giá đại giới nha!
“Hàn, kẻ chủ mưu phía sau là người của Phong quốc?”
Tựa vào lòng Diệp Minh Hàn, Diệp Nhiên vươn tay vỗ nhẹ dao cầm trên bàn.
“Ân, Phong quốc hoàng thất.”
“Nga! Hàn, ta đánh đàn cho ngươi nghe được không?”
“Hảo!”
Phong quốc đã loạn, cục diện chân vạc của tam quốc tất sẽ bị đánh vỡ, đến lúc đó. . . . . .
Bất quá, chuyện đó cùng họ có quan hệ gì đâu?
Người trong lòng này, là thiên hạ của y.
Trong mắt người này, có hạnh phúc y kiếm tìm cả trong hai thế.
Cuộc đời này có ngươi làm bạn, chỉ nguyện làm uyên ương chẳng nguyện làm tiên!
Trong đình hai người ôn nhu vô hạn, ngoài đình hoa đào rơi đầy trời, tấu khúc ôn nhu cùng ca từ thanh nhu, chỉ mong giờ khắc này, có thể mãi vĩnh hằng!
Thời gian không ngừng xuyên thấu, lưu chuyển tới ngày xưa.
Điều khắc cốt đổi dời nào phải xa xôi diệu vợi
Thêm một vạn năm nữa, thâm tình cũng không đổi
Tình yêu như ngọn lửa triền miên không dứt.
Ký ức là sợi dây dài uốn lượn phía chân trời.
Khi nổi trôi, ta ngỡ đâu tình sâu biển cạn.
Người xuất hiện khiến ta nhìn thấy lời thề.
Giữa nước và trời, ta hứa hẹn.
Quay đầu nhìn lại, chưa từng đi xa. Ánh mắt lưu luyến, đời này không đổi.
Không thể quen với sự chia ly, muốn làm gì cũng thật khó khăn.
Chia tay rồi sẽ càng thêm dũng cảm hơn. Nguyện cho mối tình này đời đời kiếp kiếp.
Không uống cạn nước vong tình, không để nàng như sương gió.
Hoài niệm chuyện đã qua, nhìn bóng gươm như thấy người.
Trong khoảnh khắc vung gươm, xin nàng đường nhắm mắt.
Đừng để một mối luyến tiếc lưu kinh động thế gian.
Quay đầu nhìn lại, chưa từng đi xa. Quyến luyến một người, bịn rịn đến quên về.
Bao nhiêu giot mồ hôi mới đủ ấm? Nàng than khóc, ta hô hoán.
Nghe rõ tiếng chim líu ríu bên tai. Đừng sợ hãi vì gió đã nhẹ, trời đã trong.
Quay đầu nhìn lại, chưa từng đi xa. Ánh mắt lưu luyến, đời này không đổi.
Không thể quen với sự chia ly, muốn làm gì cũng thật khó khăn
Chia tay rồi sẽ càng thêm dũng cảm hơn. Nguyện cho mối tình này đời đời kiếp kiếp. (*)
Hết đệ nhất quyển – đời này có ngươi
Chú giải:
(*)Thử sinh bất hoán bản dịch từ quan4.net
(“‘.Chính văn hoàn.’”)