Dữ Nhữ Cuồng Ca

Chương 14: Chương 14: Quan hệ




Tỉnh lại lần nữa, Diệp Cuồng Ca cảm thấy toàn thân đau nhức, cả người đầy dấu hôn xanh tím, hai điểm hồng trước ngực bị áo gấm mỏng ma sát, liền gây nên một trận đau nhức.

“Tỉnh rồi?” Âm thanh trầm thấp truyền bên tai y.

Diệp Cuồng Ca phát hiện Mục Tử Minh một tay đỡ đầu, nằm nghiêng ở bên cạnh y, vừa vặn ngăn được ánh sáng mặt trời chạm vào y. Tay phải người này vẫn vắt qua người y, không biết tỉnh bao lâu rồi.

Diệp Cuồng Ca xoa đầu, chuyện hoang đường tối hôm qua tan vào trong tâm trí, y không biết phải làm gì để đối mặt với người này.

Không phải phụ tử, không phai thầy trò, càng không phải bạn lữ.

Tình hình của Diệp các lúc này, e rằng đã bị Mục Tử Minh chiếm đi. Diệp Cuồng Ca có phần tịch mịch nghĩ, y đã không còn gì cả, người này còn muốn gì trên người y?

Mục Tử Minh không nhận được sự hồi đáp từ đối phương, thấy Diệp Cuồng Ca sầu não, hắn chỉ có thể thở dài một hơi, hắn đã rõ ràng như thế, đối phương vẫn hoài nghi hắn.

“Sư phụ, trước dùng độ ăn sáng đi, sau đó con dẫn người đi một chỗ.”

Sau nửa canh giờ, hai người bước vào Diệp các âm u, Diệp Cuồng Ca thấy Hoa Tái mặt mũi sưng vù, đang bị trói gô lại trên sàn nhà. Dĩ nhiên người này còn chưa chết, y những tưởng là…

Mục Tử Minh cong người ôm Diệp Cuồng Ca, có phần oan ức nói: “Thứ sư phụ muốn bảo vệ, con sao cam lòng hủy diệt.”

Giữa lúc Diệp Cuồng Ca xấu hổ bởi vì hiểu lầm đối phương, giọng Mục Tử Minh một lần nữa cất lên, mang theo ngữ khí cự tuyệt: “Điều kiện tiên quyết là không thể rời khỏi con”

Ngày ấy, Mục Tử Minh mang quân đến Diệp các, vốn chính là muốn mọi thứ quay lại như xưa, còn muốn cùng trưởng bối Hoa Tái thương lượng một phen, nhưng đối phương cự tuyệt. Bất đắc dĩ, Mục Tử Minh đành phải đắc tội, đem đám người ấy tàn nhẫn đánh cho một trận, trói lại tại đây.

Diệp Cuồng Ca thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng Hạ Vân Tuyên nằm dưới đất, bị bịt miệng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn y trân trối Diệp Cuồng Ca lộ vẻ mặt sợ hãi, trong miệng kẻ kia muốn nói cái gì, nhưng vì bị bịt miệng, chỉ có thể phát ra âm thanh mơ hồ. Diệp Cuồng Ca nghi hoặc nhìn hắn, đưa tay muốn bỏ ra miếng bịt miệng.

Hạ Vân Tuyên chỉ muốn nói: “Các chủ, mau rời đi, người bên cạnh người vốn là ác ma.”

Mục Tử Minh căm tức nhìn Hạ Vân Tuyên, đối phương lập tức cấm khẩu. Hắn kéo tay Diệp Cuồng Ca, đem người đi ra bên ngoài, nói rằng: “Con sẽ cho người thả họ ra, nơi này quá ẩm ước với thân thể của sư phụ, chúng ta nên đi về trước”

Ở trên lưng ngựa rung xóc, Diệp Cuồng Ca không thich ứng mà uốn éo người, lập tức người phía sau ôm y chặt hơn, rõ ràng Mục phủ nhiều ngựa như vậy, người này vẫn một mực đòi ngồi cùng y một chỗ.

Đây là con đường về Mục phủ, Diệp Cuồng Ca còn chưa kịp về Diệp gia một chuyến, một chút luyến tiếc dâng lên, đối với người sau lưng liền hỏi: “Còn Diệp gia…”

Mục Tử Minh cúi đầu hôn lên gò má y, cười trả lời: “Đương nhiên là vẫn ổn, nơi đó có hồi ức của con và sư phụ, con nhất định sẽ bảo vệ thật tốt. Có điều sư phụ trước cùng con trở về Mục phủ, chờ con dàn xếp, sau đó sẽ cùng người trở lại. Được không?”

Diệp Cuồng Ca không thể cự tuyệt, không nói lời nào coi như ngầm cho phép.

***

Ngày hôm ấy, mặt trời dịu nhẹ, gió thổi đìu hiu.

Diệp Cuồng Ca nằm trên ghế dài, miễn cưỡng lật từng trăm sách, mà Mục Tử Minh ngay bên cạnh y, nghe thuộc hạ báo cáo.

Mấy ngày nay, Mục Tử Minh cùng y lúc nào cũng cùng nhau, bất kể ăn uống, đi ngủ lẫn đi công tác, dường như hắn hận không đem chính mình treo lên người y.

Diệp Cuồng Ca cảm thấy tẻ nhạt, đem sách ném sang một bên, từ đĩa trái cây lấy ra một miếng cam, đưa vào trong miệng, miếng cam mọng nước nằm trọn trong miệng. Diệp Cuồng Ca không nhịn được ăn nhiều hơn vài miếng.

Diệp Cuồng Ca đang cắn dở, đột nhiên không có mỹ vị như tưởng tượng, trái lại còn có điểm chua chat, Diệp Cuồng Ca không nhịn được cau mày, cũng may là y chỉ ăn một nửa.

Đột nhiên, một nửa miếng cam trên tay đột nhiên bị Mục Tử Minh lè lưỡi cuốn đi, cuối cùng còn liếm lên đầu ngón tay y. Diệp Cuồng Ca ngẩng đầu lên, thấy Mục Tử Minh đang tủm tỉm cười đối phương liền liếm liếm môi nói rằng: “Đúng là không thể ngọt bằng sư phụ.”

Diệp Cuồng Ca nghe vậy mặt liền đỏ ửng y hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, liền cáu giận nói: “Ngươi nói bậy bạ gì vậy, còn có người ở đây.”

Mục Tử Minh cười trêu nói: “Sư phụ sao lại có thể dễ thẹn thùng như vậy?”

Diệp Cuồng Ca không muốn tranh luận cùng kẻ không biết xấu hổ kia, đồng thời cũng thấy buồn ngủ, liền bỏ Mục Tử Minh lại, trực tiếp trở về phòng.

Khi Diệp Cuồng Ca tỉnh lại, có hơi kinh ngạc khi Mục Tử Minh không quấn quýt y, bất quá y cũng thấy thanh nhàn. Mấy ngày ở trong Mục phủ, y có phần buồn chán, lại muốn uống rượu, thừa dịp nhàn rỗi, nghĩ cùng Tiết Tích Dương uống vài chén.

Diệp Cuồng Ca vừa ra cửa lớn một bước, đã bị một người ngăn lại, người này y đã gặp mấy lần, là thuộc hạ thân tín của Mục Tử Minh.

“Ngươi ngăn ta làm gì?” Còn chưa tận hưởng đủ tự do, Diệp Cuồng Ca khó chịu, hai mắt nheo lại hỏi.

Người này có vẻ rất khổ sở, Diệp Cuồng Ca đối với phủ chủ có ý nghĩa phi phàm, bình thường đều được hầu hạ tận miệng, phủ chủ một khắc cũng không rời đối phương nửa bước. Phủ chủ vừa mới ra ngoài một lúc, nếu Diệp Cuồng Ca rời đi, phủ chủ trở về không thấy người này, hắn sợ không gánh được trách nhiệm.

Nhưng nếu hiện tại không thả người, chọc cho đối phương cao hứng, kiểu gì vẫn là hắn bị tránh phạt. Nam tử cân nhắc thiệt hơn, không thể để Diệp Cuồng Ca rời đi, chỉ có thể cười bồi nói: “Tam gia, này…”

“Làm sao vậy?”

Một thanh âm từ cửa truyền đến, là Mục Tử Minh mang theo thuộc hạ trở về, nhìn thấy Diệp Cuồng Ca có vẻ tức giận, liền hỏi thăm một phen.

Nghe thuộc hạ thuật lại đầu đuôi câu chuyện, hắn liền tỏ ra không vui mà nói rằng: “Ta cho ngươi bảo vệ người chứ không phải là nhốt người lại, có hiểu không?”

“Vâng, là thuộc hạ ngu dốt.”

Mục Tử Minh quay đâu giúp Diệp Cuồng Ca sửa lại trang phục sau khi vừa tỉnh ngủ, ôn nhu nói: “Sư phụ muốn đi cứ đi, nhưng có cần con đi cùng hộ tống không?”

“Không cần!”

Mục Tử Minh cúi đầu nhìn Diệp Cuồng Ca, có phần cẩn thận hỏi: “Vậy con chờ người trở về dùng bữa tối nhé?”

Diệp Cuồng Ca chẳng thấy vui vẻ gì, kỳ quái liếc mắt Mục Tử Minh một cái, không tỏ ra ý kiến, liền trực tiếp rời đi.

Mục Tử Minh nhìn bóng lưng y mà thở dài, trong lòng suy nghĩ đêm nay làm sao hống y như thế nào.

Diệp Cuồng Ca đi tới con hẻm nhỏ, đụng mặt một người quen, y định thần nhìn lại thì nhận ra Tích Tiết Dương.

Tiết Tích Dương nhìn thấy y, trên mặt vui vẻ, cười đến xán lạn mà chạy tới: “Diệp huynh, đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy, ta cũng đang muốn tìm người.”

“Ha ha, thật trùng hợp.” Tiết Tích Dương thân thiết kéo lấy vai Diệp Cuồng Ca, lập tức kéo gần lại khoảng cách hai người.

Dọc theo đường đi, Tiết Tích Dương nói liến thoáng, khơi đủ chuyện bắc nam thiên địa, Diệp Cuồng Ca không trả lời một câu. Đi được một đoạn, y mới phát hiện đối phương đã im lặng từ khi nào, đây rõ ràng không phải phong cách của Tiết Tích Dương. Diệp Cuồng Ca ngẩng đầu nghi ngờ, phát hiện đối phương đang nhìn chằm chằm vào cổ y đến thất thần. ‘

Diệp Cuồng Ca sững sờ, là Mục Tử Minh trên giường quá điên cuồng, lưu lại trên người y rất nhiều dấu vết, sáng nay khi y nhìn vào gương, phát hiện trên cổ có dấu hôn xanh tím. Diệp Cuồng Ca bị Tiết Tích Dương nhìn đến lúng túng, không chút biến sắc liền kéo cổ áo lên.

“Nghe nói Diệp đại ca không còn võ công, có thật thế không?” Tiết Tích Dương vẫn giữ nguyên tầm nhìn, giữa bầu không khí lúng túng, nói sang chuyện khác.

“Không sai.” Diệp Cuồng Ca thản nhiên trả lời, không có ý định che giấu cái gì, chỉ là có hơi nghi ngờ tại sao đối phương lại hỏi như vậy.

Đột nhiên, Tích Tích Dương nắm được hai cánh tay của y, không chờ y phản ứng lại, liền đem y ép vào tường, nụ cười tinh xảo xuất hiện trên gương mặt anh tuấn.

Bị đối phương ôm ấp, Diệp Cuồng Ca sững sờ, đôi môi Tiết Tích Dương nhẹ nhàng lướt qua vành tai y, thanh âm trong trẻo mang đến một trận ngứa ngáy.

“Vậy có thể nói rằng, Diệp huynh không còn có thể đánh đệ?”

Gân xanh trên trán Diệp Cuồng Ca giật giật, bây giờ coi y như một quả hồng nhũn, tùy ý nhào nặn đúng không? Diệp Cuồng Ca dùng toàn lực thoát khỏi rằng buộc của Tiết Tích Dương, khi đối phương còn kinh ngạc liền túm chặt lấy cổ áo hắn, tàn nhẫn đánh tới từ phía sau, bụi vàng vung lên mù mịt.

Diệp Cuồng Ca ác liệt nhìn Tiết Tích Dương, cười lạnh một tiếng, gương mặt vô cảm: “Ta còn thể đánh người hay không phụ thuộc vào tâm tình của ta, có hiểu không?”

“Hiểu, đã hiểu” Tiết Tích Dương gật đầu như gà mổ tóc, hai tay nâng thành tư thế đầu hàng, hoàn toàn không còn hung hăng như ban nãy.

Không khách khí buông hắn ra, Diệp Cuồng Ca căm ghét phẩy tay một cái, không thèm để ý Tiết Tích Dương, cứ thế đi về phía trước.

Tiết Tích Dương cười khúc khích xoa xoa nơi vừa bị Diệp Cuồng Ca chạm vào, sức mạnh thật sự đã suy yếu, đánh như gãi ngứa vậy. Nhìn thấy đối phương đi xa, hắn vội vã đuổi theo, một câu Diệp huynh, hai câu Diệp huynh, chân thành nhận lỗi vô cùng. Tuy nhiên, sắc mặt Diệp Cuồng Ca không hề tốt hơn.

***

Đêm buông dài, bầu không khí trong Mục phủ có phần nghiêm nghị.

Mục Tử Minh ngồi ngay ngắn trên bàn cơm, hai mắt nhắm lại, không nhìn ra là vui hay giận, đũa trên bàn không buồn động đến, tựa hồ vẫn đang chờ đợi người kia. Trên bàn đặt năm, sáu món ăn đều là những món Diệp Cuồng Ca bình thường thích ăn.

“Phủ chủ, món ăn có cần hâm lại một lần nữa không?” – Một vị hạ nhân bước đến, chỉ vào những món ăn đã nguội lạnh.

“Không cần.” Mục Tử Minh vung tay, gọi một người vẫn còn ẩn trong bóng tối: “Người ấy ở đâu?”

Một phút sau, Mục Tử Minh đã xuất hiện tại tửu lâu của Tiết Tích Dương, chính mình chờ đợi một canh giờ. Diệp Cuồng Ca vốn tửu lượng cao, bây giờ lại uống say, giờ khắc này còn đỏ mặt, bị Tiết Tích Dương ôm vào lồng ngực. Hai mắt Mục Tử Minh tối sầm lại, thật muốn chặt đứt bàn tay đang ôm hông sư phụ.

Mục Tử Minh mặt lạnh giành lấy Diệp Cuồng Ca từ tay Tiết Tích Dương, kéo người kia nằm gọn trong lòng. Diệp Cuồng Ca say mơ màng, đột nhiên rơi vào một cái ôm khác, y có phần không đứng vững, loạng chà loạng choạng mà suýt ngã xuống mặt đất.

Mục Tử Minh đơn giản ôm ngang hông y, người này nồng nặc mùi rượu, ngày mai tỉnh dậy chắc chắn sẽ đau đầu, hắn quay đầu phân phó thuộc hạ, lại quay về phía Tiết Tích Dương mà không vui nói rằng: “Tiết thúc cũng lớn tuổi rồi, sớm nên thành gia đi.”

Tiết Tích Dương không cam tâm, người trong lòng cứ thế bị cướp đi có phần phẫn uất, hắn chậm rãi rót một chén rượu, mở miệng nói: “Cũng đúng, ngươi cũng trưởng thành, cứ quấn quít lấy cha nuôi ngươi làm chi?”

Mục Tử Minh phái người trong bóng tối bảo vệ Diệp Cuồng Ca, nhìn Tiết Tích Dương với ánh mắt thù địch.

Mục Tử Minh ngay trước mặt Tiết Tích Dương, cưỡng đoạt đôi môi Diệp Cuồng Ca, cố ý mạnh mẽ mút vào, phát sinh ra từng trận nước miếng, đến khi người trong lòng không thể thở nổi chỉ có thể phát sinh mấy tiếng lẩm bẩm thì hắn mới ngẩng đầu, trong giọng nói mang theo ý nhắc nhở.

“Hy vọng Tiết thúc rõ ràng, đây là người không thể chạm vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.