Dư Niệm

Chương 16: Chương 16




Editor: Thiên Vi

【 Bây giờ em sẽ đến công ty tìm chị. 】

Gửi xong tin nhắn cho Hạ Lam, Dư Niệm ngồi lên xe taxi. Cô cúi đầu, tìm kiếm số liên lạc của bạn tốt.

Dư Niệm: giúp tớ tra id của người viết bài này một chút.

Hồng Thiên: tớ vừa vì chuyện này đang muốn tìm cậu đấy, điều tra rồi, ip dấu mạng ở dưới địa chỉ là Giang Thành, cư xá Hồng Thành. Giờ tính sao? Có phải cậu đắc tội với người ta rồi hay không.

Dư Niệm nhìn thấy hàng chữ nhỏ này, lâm vào trầm tư.

Hồng Thiên học chính là về máy vi tính, sau khi tốt nghiệp đại học liền chuyển đến một thành phố khác. Số liệu cậu cho cô tuyệt đối sẽ không có sai lầm.

Dư Niệm cẩn thận suy nghĩ, trong những người cô quen biết, chỉ có một người ở khu Hồng Thành, Dư Niệm đã có manh mối.

Hồng Thiên: đúng rồi, thuận tiện tớ xâm nhập máy tính của cô ta, sau đó phát hiện những thứ này, tớ nghĩ cậu có thể dùng được đấy.

Nói xong, đối phương gửi tới một tệp file.

Dư Niệm mở ra, lúc nhìn vào những thứ ở bên trong, cô không thể tin, một đôi đẹp mắt trừng lớn.

Ở bên trong file đều là ảnh chụp, trong đó có trên trăm tấm hình, đều là một người phụ nữ nhưng với những người đàn ông khác nhau, nếu dùng chuẩn mực so sánh thật sự là quá kinh người.

Hồng Thiên: hắc hắc hắc, nhìn xem tớ thu mấy thứ này làm phúc lợi đấy.

Dư Niệm:…

Hồng Thiên: có cần tớ bôi đen bài viết này giúp cậu không? Tớ thấy trên mạng lưới *internet bắt đầu có người nóng nảy muốn làm thịt cậu rồi.

Dư Niệm: không cần. Nếu bôi đen có thể chứng minh được tớ trong sạch, tớ có biện pháp. Lần này phải cám ơn cậu rồi.

Hồng Thiên: bây giờ cảm ơn làm cái gì, chờ tớ đến Giang Thành, cậu nhớ phải mời tớ ăn cơm.

Mang tâm tình phức tạp, Dư Niệm lưu file lại thật tốt, yên lặng tắt điện thoại.

“Tiểu thư, đến rồi.”

Thanh toán tiền xe, Dư Niệm mở cửa xuống xe.

Vừa bước xuống xe, bầu trời liền rớt xuống từng hạt mưa lất phất, Dư Niệm ngẩng đầu nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt, cô ôm chặt túi xách, chạy vào trong tòa cao ốc trước mặt.

Vì nguyên nhân lãnh đạo mới nhậm chức, hôm nay Hạ Lam phải tăng ca thêm một thời gian ngắn. Đến đại sảnh, Dư Niệm nhìn một vòng xung quanh, ngồi trong khu nghỉ ngơi ở bên trái đại sảnh.

Đinh!

Cửa thang máy phía sau cô từ từ mở ra, một đám người đi giày Tây, bụng phệ bước ra từ trong đó, trong đám người, một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, khí chất như ngọc lập tức hấp dẫn ánh mắt của cả sảnh.

Anh ta mặc một bộ âu phục màu đen vừa khít với cơ thể, sợi tóc mềm mại đen nhánh, trên gương mặt tuấn tú treo nụ cười vui vẻ nhàn nhạt. Người đàn ông giống như khối ngọc thô chưa được mài dũa, không hoa mỹ, nhưng lại lịch sự tao nhã hoa lệ.

“Gặp tổng giám đốc Thẩm tôi rất vui, tôi rất kỳ vọng đối với chuyện hợp tác của chúng ta.”

“Có thể cùng quý công ty hợp tác cũng là vinh hạnh của chúng tôi.”

Giọng nói của người đàn ông ôn hòa, hai con ngươi đen láy lóe lên tia sáng nhạt.

Lúc đi ngang qua Dư Niệm, bỗng nhiên anh ta ghé mắt, nhưng chỉ nhìn thấy những sợi tóc đen nhánh che hết cả gương mặt.

“Tổng giám đốc Thẩm?”

“Thật có lỗi.”

Thẩm Lâm Xuyên thu hồi ánh mắt:

“Trưa mai tôi tổ chức tiệc rượu ở khách sạn, rất hân hạnh được đón tiếp các vị đổng sự*.”

(Đổng sự* : là một chức vị trong xí nghiệp)

“Đương nhiên.”

“Vậy đi thong thả.”

Đưa mắt nhìn mọi người rời đi, Thẩm Lâm Xuyên nới lỏng cà vạt, xoay người đi vào cao ốc của công ty.

Thẩm Lâm Xuyên nhìn một vòng xung quanh, nhưng chỉ thấy vị trí vừa rồi đã trống không.

Đi ngang qua quầy lễ tân, ngón tay thon dài của anh ta nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn.

“Tiểu Lâm, cô gái vừa ngồi ở chỗ kia, là nhân viên của công ty của chúng ta sao?”

“Không phải.”

Cô gái lắc đầu:

“Vừa đi cùng giám đốc Hạ rồi, hẳn là bạn của giám đốc Hạ a.”

Thẩm Lâm Xuyên mấp máy môi, không nói gì.

*****

Mưa rơi nặng hạt hơn, người đi đường vội vã đi trong mưa.

Dư Niệm đi theo Hạ Lam ngồi lên xe, cô nịt chặt giây an toàn, quay đầu nhìn về phía Hạ Lam.

Gương mặt Hạ Lam tĩnh mịch, trong đôi mắt đẹp cất giấu một chút ưu tư.

“Tâm tình không tốt?”

Hạ Lam hoàn hồn, khởi động động cơ.

“Em đoán xem cấp trên mới tới của chị là ai?”

Dư Niệm nở nụ cười, nói:

“Em làm sao biết được cấp trên của chị là ai.”

Hạ Lam mím môi, giọng nói trong trẻo:

“Thẩm Lâm Xuyên.”

Thẩm Lâm Xuyên.

Thời gian giống như bị ứ đọng, không khí như cứng lại. Huyết dịch toàn thân Dư Niệm bắt đầu chảy ngược, chậm rãi đóng băng.

Hàng mi của cô run rẩy, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Vậy sao…”

“Anh ta còn hỏi chị về em.”

“Hỏi em làm gì, chúng em đã không còn quan hệ gì.”

“Muốn ăn năn hối lỗi chứ sao. Chị liền nói em rất tốt, muốn anh ta đừng quấy rầy đến cuộc sống của em.”

Dư Niệm chợt thấy hít thở không thông, cô mở cửa sổ xe ra một cái khe nhỏ, không khí trong lành nương theo cả những hạt mưa nhỏ bay vào. Dư Niệm nhắm hai mắt lại, lúc ấy, cô, Hạ Lam còn có Thẩm Lâm Xuyên cùng ở trong một khu cư xá. Mấy người là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, tình cảm rất tốt.

Lúc học lớp mười, Thẩm Lâm Xuyên thổ lộ với cô, cô cũng thuận tình tiếp nhận. Lúc ấy còn trẻ con làm sao hiểu được cái gọi là tình yêu, cho dù hai người ở bên nhau, nhưng nhiều lắm cũng chỉ nắm tay nhỏ bé, thân thân hai má.

Dư Niệm sinh ra trong một thế giới đen tối giống như một đầm lầy, trong cái thế giới áp lực đó, chỉ có Thẩm Lâm Xuyên là người cứu rỗi cô.

Nhưng sau này…

Sau này, bố dượng vào tù, mẹ tự sát, Thẩm Lâm Xuyên không chào mà đi.

Từ đó đến tận bây giờ, Dư Niệm không tưởng niệm nữa.

“Đúng rồi, chị đã đọc bài viết, cần chị hỗ trợ không?”

“Không cần.”

Dư Niệm khép cửa sổ xe lại:

“Ngày mai em sẽ xử lý.”

Hạ Lam liếc cô một cái:

“Xem ra em biết là người nào. Nếu còn không được, chị bảo anh Lệ Tề cho em một bộ đồ cùng bao tải □□, tất cả đều được giải quyết.”

Dư Niệm ho khan vài tiếng, không nói gì.

Cô sẽ không thô bạo như vậy đâu.

*****

Ngày thứ hai, Dư Niệm hẹn Tôn Mạn Tư ở một quán cà phê.

Ngay lúc Dư Niệm không kiên nhẫn để đợi thêm được nữa, Tôn Mạn Tư mới khoan thai đến chậm.

“Cô tìm tôi?”

Tôn Mạn Tư liếc nhìn cô một cái, gương mặt cao ngạo.

“Ngồi.”

Tôn Mạn Tư nhíu mày, tùy ý để túi xách ở trên bàn:

“Đừng khách sáo, rốt cuộc là cô có chuyện gì?”

Dư Niệm nhấp một ngụm cà phê, vẻ mặt nhàn nhạt.

“Tôi không có việc gì là được rồi.”

“Trợ lý Tôn.”

Ngón tay Dư Niệm nhẹ nhàng vuốt ve thân của chiếc ly:

“Chuyện lần trước vốn dĩ tôi không muốn truy cứu với cô, nhưng mà cô lại năm lần bảy lượt khiến tôi không thoải mái, rốt cuộc là vì cái gì?”

Tôn Mạn Tư cười ~~Xùy một tiếng:

“Thật có lỗi, tôi không hiểu ý của cô.”

“Cô hiểu.”

Dư Niệm giương mắt lên, đôi mắt đen tối nhìn thẳng vào mắt của cô ta nói :

“Đương nhiên cô hiểu.”

Nụ cười trên mặt của Tôn Mạn Tư cứng ngắc, nói:

“Đài truyền hình có việc, tôi đi về trước.”

BA~!

Bất chợt, Dư Niệm lắc một chồng ảnh chụp ở trước mặt của cô ta.

“Trợ lý Tôn, tôi đã cảnh cáo cô. Trong lòng có suy nghĩ không chính đáng, may mắn sẽ không tìm đến. Lưỡi nói lời thị phi, trong hãm tại là mối họa.”

(Hơi mâu thuẫn nè, trên là chồng ảnh chụp không, dưới là ảnh chụp rơi ra từ phong thư @@)

Một xấp ảnh chụp dày cộp rơi ra từ trong phong thư màu trắng, trong ảnh, người phụ nữ có thân hình xinh đẹp nằm dưới người của một người đàn ông bụng phệ…

Đồng tử Tôn Mạn Tư nhanh chóng co rút, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Dư Niệm!”

“Trợ lý Tôn.”

Sắc mặt của Dư Niệm vẫn lạnh nhạt, cùng với cô ta đang luống cuống hình thành hai thế đối lập:

“Tôi không biết cô viết bài viết kia là có dụng ý gì. Nhưng tôi muốn cho cô biết rõ, Dư Thiên Hoa là cha của tôi, ngày đó đưa tôi đến chính là hàng xóm của tôi. Nhưng mà cô lại dùng một ít thứ ở mặt ngoài làm tổn hại đến danh dự của tôi, cô không biết là cô đã cấu thành phạm tội sao?”

Trong cổ họng hơi hơi khô rát.

Tôn Mạn Tư vừa trào phúng vừa buồn cười nhìn Dư Niệm :

“Cô… Cô nói Dư Thiên Hoa là cha của cô? Quá buồn cười… Cô nói cái gì thì chính là cái đó sao?”

Dư Niệm hít sâu một hơi, cô nhắm mắt lại, lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của cha Dư, mở loa ngoài đưa về phía của Tôn Mạn Tư.

“Dư Dư, sao lại gọi điện thoại cho cha vào lúc này?”

“Không có gì, chỉ là đột nhiên thấy nhớ cha.”

Dư Niệm nhìn thần sắc của Tôn Mạn Tư từ trào phúng chuyển sang kinh ngạc, bên môi của cô câu nên một nụ cười:

“Cha đang bận sao?”

“Con đứa nhỏ này…”

Giọng nói cha Dư có chút bất đắc dĩ:

“Ba ba đang trong cuộc họp, nếu nghĩ tới cha thì về nhà nhìn ta, không cần sợ Bái Bình.”

“Tốt, vậy con không quấy rầy cha nữa.”

Cúp điện thoại, Dư Niệm để hai tay lên trên mặt bàn:

“Cô còn có gì muốn nói hay không?”

Tôn Mạn Tư không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, tay cô ta nắm chặt thành nắm đấm:

“Cô muốn làm cái gì?”

Dư Niệm cười yếu ớt, nói:

“Rất đơn giản, làm sáng tỏ bài viết cô đã phát tán trên mạng. Thứ hai, trước mặt mọi người trong đài truyền hình nói xin lỗi với tôi hơn nữa thừa nhận cô sở tác sở vi (hành động đã thực hiện)…”

“Dư Niệm…”

Sắc mặt của Tôn Mạn Tư tái nhợt:

“Cô muốn hủy tôi.”

Mắt Dư Niệm liếc nhìn ảnh chụp ở trên bàn:

“Trợ lý Tôn, những thứ kia mới có thể hủy cô.”

Tôn Mạn Tư hiểu rõ ý của cô.

Tôn Mạn Tư cắn chặt môi dưới, nói:

“Tôi có thể làm theo lời cô nói, nhưng sau đó, cô phải trả lại những thứ đó cho tôi.”

“Tôi nghĩ cô vẫn không hiểu rõ mọi chuyện. Không phải tôi đến đây để giao dịch với cô, mà là cô phải làm theo lời tôi nói.”

Dư Niệm đứng dậy, vỗ vỗ vai cô ta:

“Trợ lý Tôn, người không phạm ta ta không phạm người. Cùng tồn tại trong một cái đài truyền hình, tôi hi vọng chúng ta có thể ở chung thật tốt.”

Cô khẽ cười một tiếng với cô ta, xoay người rời khỏi đó.

Tay Tôn Mạn Tư nắm chặt thành nắm đấm, hung hăng đánh lên mặt bàn.

*****

Lần thứ nhất giả thành lão hổ, Dư Niệm vừa về nhà mới thấy kinh sợ.

Dừng xe lại, cô mở cửa xuống xe.

Nhưng lúc Dư Niệm xoay người lại, liền chống lại ánh đèn flash. Chỉ nghe thấy vài tiếng răng rắc răng rắc, ánh sáng trắng lóe lên, mặt của Dư Niệm như ngừng lại ở bên trong của máy chụp ảnh.

Cô bị một chuỗi hành động này làm cho mê muội, Dư Niệm nghiêm mặt giơ tay che hai gò má, một tay tìm kiếm ở phía sau, muốn mở cửa xe.

“Quả nhiên là cô ấy, tiểu thư Dư Niệm, xin hỏi bây giờ cô đang ở trong căn nhà chủ tịch Dư mua cho cô sao? Quan hệ của hai người có phải thật sự giống như bài viết trên mạng kia đã viết hay không?”

Mắt Dư Niệm híp lại một nửa, chống lại gương mặt mỉm cười của chó săn đang duỗi microphone về phía cô.

Dư Niệm không nghĩ tới, mình chỉ là một người dẫn chương trình bé nhỏ, vậy mà cũng may mắn được đám chó săn theo dõi.

“Thật có lỗi, tôi…”

Đối phương chỉ có hai nguời, phỏng đoán có thể là tờ báo nhỏ. Dư Niệm nghĩ muốn trực tiếp lách qua rồi đi vào, nhưng cô vừa đi lên phía trước một bước, liền bị đối phương chặn ngang đẩy vào chiếc xe ở sau lưng.

Chỉ thoáng vài giây, phía sau lưng Dư Niệm bị đụng đau nhức.

“Mời cô giải đáp vấn đề của chúng tôi một chút, có được hay không?”

Dư Niệm mím môi, trong lòng có chút tức giận.

Chợt lúc ấy, cô liếc thấy một vòng ánh sáng. Chiếc xe Cadillac màu đen chậm rãi từ bên ngoài đi tới, xe dừng lại ở một bên.

Cửa xe được mở ra, kế tiếp là một người đàn ông cao lớn bước xuống, anh đeo khẩu trang màu trắng, đôi mắt sáng quắc, đang đi dần về phía bên này.

Trong lòng Dư Niệm thoáng ngổn ngang trăm mối, đôi mắt đen láy không khỏi đuổi theo thân ảnh của anh.

Cố Tần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.