Đêm đã khuya, có chút khí lạnh. Trên trời không có ánh trăng, chỉ có vài ngôi sao lấp lánh, gió thổi qua tán cây sàn sạt. Không biết loài chim
nào đang kêu, bốn phía tối đen như mực.
”Triển đại nhân, chỗ đó là Lạc Nhật cốc.”
Triển Chiêu dựa vào ánh sáng của cây đuốc, nhìn quanh một hồi, chỉ thấy sơn
cốc này núi non trùng điệp, thâm cốc quanh co, muốn tìm người ở đây, lại còn trong bóng đêm, e là không thể tìm được ngay.
”Chúng ta chia nhau làm việc. Trương Long, Triệu Hổ, các ngươi một đường. Sáng mai
chúng ta gặp lại nhau ở ngôi miếu đổ phía trước.”
”Vâng, Triển đại nhân!” Nói xong, ba người liền phân công nhau đi tìm.
Bao đại nhân chờ trong phủ Thạch Quốc Trụ một hồi lâu, mới thấy Thạch Quốc Trụ khoan thai mà đến.
”Bao Chửng phủ doãn phủ Khai Phong, bái kiến Thạch đại nhân.”
Thạch Quốc Trụ nhìn ông, có chút giận nói: “Bao đại nhân đêm khuya tới thăm, không biết có chuyện gì?”
”Bản phủ thay thiên tử tuần thú, dọc đường qua đây, đã định ngày mai tới bái phỏng, nhưng chuyện quá khẩn cấp, đêm khuya tới thăm, quấy nhiễu Thạch
đại nhân, xin Thạch đại nhân thứ lỗi.”
Bao đại nhân chu đáo làm tròn cấp bậc lễ nghĩa, Thạch Quốc Trụ không tiện phát tác, liền mời bọn họ ngồi, gọi dâng trà.
”Không biết chuyện khẩn cấp của Bao đại nhân là gì vậy?”
”Vừa rồi lúc Bao Chửng vào thành, ngoài cửa thành nhìn thấy công văn truy nã thủy tặc, đặc biệt muốn chứng thực với Thạch đại nhân. Bao Chửng nghe
nói, dưới sự cai quản của Thạch đại nhân, dân chúng an cư lạc nghiệp,
sao lại có thủy tặc hoành hành?”
Thạch Quốc Trụ hừ nhẹ một tiếng, “Việc thủy tặc lão phu đã sớm giải quyết, chẳng qua là cá lọt lưới,
không cần nhắc tới. Không nhọc lòng Bao đại nhân quan tâm.”
”Như
vậy rất tốt, nhưng mà...” Bao đại nhân ngừng lại một chút rồi mới nói
tiếp: “Nhưng mà Bao Chửng có chỗ không rõ, thủy tặc Thạch đại nhân truy
nã, cùng đại nội thị vệ Tô Đồng, Tô công công rất giống nhau, Thạch đại
nhân có để ý thấy không?”
”Lão phu rất ít vào kinh, sao có thể
quen biết đại nội thị vệ?” Thạch Quốc Trụ điềm nhiên trả lời, “Hơn nữa,
người trong thiên hạ rất đông, có vài người dung mạo giống nhau chẳng có gì là lạ.”
”Lời của Thạch đại nhân cũng có lý. Vậy… xin hỏi Thạch đại nhân, thủy tặc hiện ở đâu rồi?”
”Đã bị giết.”
”Xác chết ở đâu?”
”Đã bị người nhà mang về.”
”Vậy Thạch đại nhân có biết nhà hắn ở đâu không?”
Lúc này Thạch Quốc Trụ đã có vẻ không kiên nhẫn nữa: “Một tên thủy tặc nhỏ bé, sao lại nhọc Bao đại nhân tự mình hỏi tới!”
”Vậy, Thạch đại nhân là một Kinh lược sứ, chẳng phải cũng đích thân quản
chuyện của một tên thủy tặc nhỏ bé sao?” Bao đại nhân trả lại một câu.
”Chuyện này...” Thạch đại nhân nhất thời nghẹn lời, ngừng trong chốc lát mới
nói tiếp: “Hắn vốn là thủy tặc, lưu lạc tứ xứ, bản quan làm sao biết nhà hắn ở đâu!”
Thạch Quốc Trụ thấy không thể thoái thác được nữa,
liền trả lời không biết. Bao đại nhân trong lòng âm thầm tính toán một
lát, cũng không truy vấn tiếp.
”Bao Chửng còn có một vấn đề muốn
hỏi Thạch đại nhân. Vừa mới rồi, Bao Chửng ở cửa phủ Thạch đại nhân gặp
một phạm nhân, luôn mồm kêu oan với bản phủ. Xin hỏi Thạch đại nhân,
phạm nhân đó phạm tội gì?”
Thạch Quốc Trụ giận tái mặt: “Bao
Chửng, đây là Ích châu, những kẻ do Kinh lược phủ giam giữ, chỉ sợ không tới lượt ngài hỏi tới!”
Bao đại nhân không nao núng, “Lời này
của Thạch đại nhân sai rồi, Bao Chửng có thượng phương bảo kiếm Thánh
Thượng ngự ban, có quyền thay thiên tử tuần thú, chuyện bất bình trong
thiên hạ Bao Chửng đều có thể quản, chẳng lẽ không quản được chuyện của
một Kinh lược phủ?”
Thạch Quốc Trụ nghe xong, cười khinh miệt, giống như không hề coi lời của Bao đại nhân là đúng.
Bao đại nhân thấy y không đáp, liền nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Nếu hắn đã kêu oan với Bao Chửng, Bao Chửng không thể không quản. Hay là, Thạch
đại nhân nhất định phải nhìn thấy Thượng phương bảo kiếm của Bao Chửng
mới chịu?”
Thạch Quốc Trụ cười cười, “Không cần, nếu Bao đại nhân kiên trì như thế, bản quan sẽ toàn lực phối hợp. Nhưng mà phải mời Bao
đại nhân hạ mình tự tới địa lao.”
Bao đại nhân cũng cười trả lời: “Phải vậy.”
Thạch Quốc Trụ dò hỏi nhìn Bao đại nhân cùng đám người Vương Triều, sau đó
mới gọi người: “Người đâu, dẫn đường cho Bao đại nhân.”
-0-
Triển Chiêu tìm kiếm trong Lạc Nhật cốc hồi lâu, cuối cùng tìm được hoàng đế
trong một sơn động. Lúc nay hắn đã hôn mê, không nhúc nhích nằm trên mặt đất.
”Hoàng Thượng!” Triển Chiêu từng bước tới gần, nắm tay
Hoàng đế, đặt hai ngón tay lên cổ tay hắn, phát hiện hắn là vì đói khát
quá độ mà hôn mê, mới thoáng thở phào.
Đúng lúc này, một cỗ sát khí như gió lao tới, ngay sau đó, kiếm quang ập vào, thế công như sấm sét.
”Buông Hoàng Thượng ra!”
Triển Chiêu quay người, thoát hiểm trong chốc lát, người kia một kiếm trượt
lại một kiếm đâm tới, Triển Chiêu lắc tay phải, bảo kiếm trên tay, vỏ
kiếm tay kia chắn đỡ, hóa giải một chiêu lại một chiêu. Đợi nhìn rõ
người vội hô: “Mạc công công, tôi là Triển Chiêu!”
Người nọ ngưng lại cầm kiếm nhìn hắn: “Triển Chiêu?”
”Đúng, tôi tới cứu giá.” Triển Chiêu giải thích.
Mạc Ngôn cảnh giác nhìn hắn: “Hoàng thượng giao cho Tô công công một cây
quạt, bảo hắn tới giao cho Bao đại nhân, vì sao Bao đại nhân không đến?”
”Bao đại nhân lúc này đang ở trong thành Ích châu, đặc biệt phái Triển Chiêu tới đây tìm Hoàng thượng. Cây quạt ở đây.” Nói xong, Triển Chiêu đem
cây quạt trong ngực lấy ra, giao cho Mạc Ngôn.
Mạc Ngôn đón lấy, mở ra xem, nhẹ nhàng thở phào, trong mắt lại có một tia âm ngoan lóe lên.
”Rốt cục đợi được Bao đại nhân tới. Thánh Thượng đã một ngày chưa được ăn
cơm, không còn đủ sức nên ngất xỉu. Mạc Ngôn vừa rồi ra ngoài một lát,
muốn tìm gì đó để ăn, lại sợ có người bất lợi cho Thánh thượng, bởi
vậy...”
”Công công yên tâm, có Triển Chiêu ở đây, đợi Triển Chiêu truyền chân khí cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ nhanh chóng tỉnh
lại.”
”Như vậy, vất vả cho Triển đại nhân.” Mạc Ngôn cảm kích nói.
”Đây là trách nhiệm của Triển Chiêu, công công không cần khách khí.” Nói
xong, trường bào vén lên, liền ngồi xuống đất xếp bằng. Sau đó đỡ Hoàng
thượng ngồi lên, một tay đặt sau lưng Hoàng thượng, vận khí đem nội lực
tập trung vào tay phải, hóa thành chân khí đưa vào cơ thể hắn.
Đang làm việc, đột nhiên thấy sau lưng bị đánh một chưởng, nhất thời chân
khí thoát ra ngoài, hơi thở hỗn loạn, nội lực không thể khống chế được
nữa, một ngụm máu tươi tràn lên cổ họng, hắn chưa kịp phản ứng đã rơi
vào bóng tối.
Mạc Ngôn nhìn Triển Chiêu hôn mê ngã xuống đất,
cười lạnh một tiếng, “Ngự miêu Triển Chiêu dù công phu cao, nhưng lại
tất tin tưởng “người một nhà”.” Nói xong rút kiếm ra, vạch ba vết trên
tay mình.
Lâu Thanh cùng Lý Thiết hộ tống Thư phu nhân về nhà
không lâu đã muốn rời đi, về gặp Bao đại nhân phục mệnh. Hiểu Vân ở lại
nơi này, ôm cây đợi rùa. Nàng không biết đi đâu để tìm lão rùa tinh kia, có điều, nàng nghĩ, Tiểu Phương là ân nhân cứu mạng bọn họ, chỉ cần
Tiểu Phương gặp nạn, bọn họ nhất định sẽ xuất hiện để tương cứu. Vì thế, nàng ở lại đây chờ.
Trời đã sắp sáng, chân trời dần sáng lên, nhuộm xám những đám mây dày đặc trên tầng không, lấp ló có tia sáng lộ ra.
”Công Tôn cô nương, vì sao một đêm không ngủ?”
Thư phu nhân sau khi dỗ Tiểu Phương đi ra, thấy Hiểu Vân ngồi ở cửa, bước lên cùng nàng nói chuyện.
”Thư phu nhân, bà cũng không ngủ sao?”
Thư phu nhân lắc đầu, “Tướng công chưa rõ sống chết, thiếp thân sao có thể ngủ yên?”
Hiểu Vân hiểu rõ gật đầu.
”Công Tôn cô nương đang lo lắng chuyện gì?”
Chuyện ta lo lắng thì nhiều, nhưng không thể nói với ngươi được. “Tôi đang lo
Triển đại nhân có thuận lợi tìm được Hoàng thượng an toàn trở về không.”
Thư phu nhân thấy nàng nhíu mày, nhẹ nhàng cười, “Công Tôn cô nương rất quan tâm tới Triển đại nhân.”
Hiểu Vân nghe ra trong lời nàng nói có ý, liền cười: “Tôi đối với mọi người ở Khai Phong phủ đều quan tâm.”
Thư phu nhân nghĩ cũng phải, nàng cùng nhóm người Bao đại nhân tất nhiên
tình cảm sâu sắc. “Thiếp thân nghe nói Triển đại nhân võ nghệ rất cao,
thiên hạ không mấy người địch nổi, thiếp thân tin tưởng Triển đại nhân
đi lần này sẽ mã đáo thành công, Công Tôn cô nương cần gì phải lo lắng?”
”Thư phu nhân không biết đó thôi, Triển đại nhân trạch tâm nhân hậu, đối với người quen biết rất ít khi đề phòng, có đôi khi hắn…” Hiểu Vân nói được một nửa, không tự chủ được liền thở dài. Chỉ mong hắn đừng gặp phải Mạc Ngôn, cho dù gặp phải, cũng đừng để hắn làm hại. Hắn không phải kẻ
ngốc, nhưng lại rất quan tâm tới người khác, cho nên thường xuyên xem
nhẹ bản thân, thường xuyên khiến mình bị thương tổn.
”Tôi thấy trong lòng rất bất an, sợ bọn họ gặp chuyện không may.”
”Nếu Công Tôn cô nương lo lắng như vậy, sao không đi tìm xem sao? Còn hơn cứ ngồi đây chờ.” Thư phu nhân đề nghị.
Hiểu Vân quay đầu nhìn Thư phu nhân. Phụ nhân này chưa tới ba mươi tuổi, tuy sống ở cổ đại, bị lễ giáo phong kiến tam tòng tứ đức gì đó trói buộc,
nhưng rất có đảm lượng cùng trí tuệ. Vì phu quân một mình tới kinh
thành, vì không phụ nhờ vả của ân công lúc lâm chung mà mạo hiểm tính
mạng, vì hai chữ nhân nghĩa mà không để ý tới an nguy của mình, thật
khiến người ta bái phục. Dũng khí cùng khí độ của nàng, bao nhiêu nữ
nhân ở hiện đại có thể so sánh được?
”Chi bằng Thư phu nhân nói cho tôi biết đi đường nào tới Lạc Nhật cốc, tôi đi xem sao.”
Thư phu nhân nghĩ một hồi mới nói: “Vẫn là thiếp thân dẫn Công Tôn cô nương đi vậy, cô nương một mình không quen đường, không dễ tìm.”
Hiểu Vân rất cảm kích, nhưng mà...”Nhưng mà còn Tiểu Phương...”
”Không sao, dặn dò một tiếng là được.”
”Như vậy xin đa tạ Thư phu nhân, Thư phu nhân đại nghĩa, Hiểu Vân khắc sâu trong lòng.” Hiểu Vân cảm tạ nàng từ đáy lòng.
Thư phu nhân có chút ngượng ngùng, mặt hơi đỏ lên.”Lời này của Công Tôn cô
nương nói quá rồi, thiếp thân không chỉ vì cô nương, người của Hoàng
thượng là ân nhân của cả nhà thiếp thân, hơn nữa, nếu sớm ngày tìm được
Hoàng thượng, tướng công nhà tôi cũng sớm ngày được cứu ra.”
Hiểu Vân gật đầu, sau đó bảo nàng chuẩn bị vài thứ. Thư phu nhân nhận lời,
vào nhà chuẩn bị. Trời còn chưa sáng hẳn, hai người đã xuất phát.